Ảnh đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

Thể loại: hiện đại, giới giải trí, niên thượng

________

"Quá thích anh thích anh, anh thế nào cũng thích, bị anh bắt nạt cũng thích."

Giang Trì

________

"Anh mới tỏ tình rồi đó, tuy có thể em không tin, nhưng thành ý của anh, và lời hứa của anh đã ở đây rồi, phân chia thành điều khoản chi tiết, phô bày ra cho em xem. Bây giờ em chỉ cần gật đầu, kí tên. Chuyện của chúng ta, có hiệu lực pháp lí rồi."

Diệp Lan

________

Lần đầu tiên Diệp Lan tin vào câu người khác vẫn hay nhận xét về mình: Diệp Lan tốt số.

Cho nên mới gặp được Giang Trì.

________

"Thật ra cảm giác yêu thầm một người không tệ đến thế, không chỉ là nơi gửi gắm tình dục nông cạn, còn là... tín ngưỡng của riêng em.

Nỗ lực vì người đó, tốt hơn vì người đó.

Những khi loạng choạng sẩy chân trên con đường gập ghềnh, nghĩ tới người đó là động lực để em đứng dậy lần thứ một ngàn sau khi té ngã một ngàn lần.

Tuy mấy năm nay bọn em chưa từng gặp nhau, cuộc sống của người đó cũng chưa từng có dấu tích của em. Nhưng người đó, dù không hề hay biết, nhưng quả thật đã cùng em đi qua vô số những bước ngoặt quan trọng của cuộc đời.

Rất nhiều lần, rất nhiều chuyện khi em không thể chống chọi nổi nữa, nhờ vào tín ngưỡng yêu người đó mà em gắng gượng được.

Em hiểu cái khổ trong đó, cũng thấu cái vui trong đó."

Giang Trì

________

Con đường này... Dù chín ngàn chín trăm chín mươi chín bước. Kế tiếp gian nan đến chừng nào, thì từ cuối đường bên kia, Diệp Lan của cậu, cuối cùng cũng bước tới một bước.

________

"Tiểu Trì, có phải đến khi nào em thật sự không gồng mình nổi nữa, mới chịu để mình yếu đuối ỷ lại vào anh không?"

Diệp Lan

________

"Nếu đạo diễn bảo mở loa thì sao? Có chịu cho tôi chào hỏi mọi người không? "

"Dạ chịu..."

"Có giận không?"

"Dạ không..."

"Sau này sẽ bắt nạt cậu tiếp, cậu có cho bắt nạt không?"

"Dạ cho..."

________

"Mua nhà rồi cũng không được dọn ra, có cãi nhau với anh cũng không được, nghe chưa?"

"Em không cãi nhau với anh đâu."

"Cái này chưa biết được. Tính anh xấu như vậy, không chừng hôm nào đó sẽ chọc tức em."

"Em nhường anh."

________

"Hôm qua anh hỏi em, thích anh bao nhiêu mà chịu được mài mòn. Lúc đó em đã muốn nói, em chịu được. Cả lúc không có chút hy vọng sẽ được anh đáp lại nào, em cũng có thể một mình thích anh nhiều năm như vậy, bây giờ không biết gặp vận may gì mà được yêu anh, anh nghĩ em sẽ không chịu nổi sao?"

Giang Trì

________

"Biết là em thích anh nhiều lắm, chịu được mài mòn, nhưng anh không muốn. Bao nhiêu thích đều là của anh, tích góp lại đó cho anh, không được để tiêu hao chút nào"

Diệp Lan

________

Không ai lại cạn nghĩ với tương lai của mình.

Không ai lại cạn nghĩ với mộng tưởng của mình.

Chỉ tiếc Cảnh Thiên không biết, với Giang Trì, tương lai và mộng tưởng của cậu, họ Diệp tên Lan.

Ngày đó đã vì anh mà bước chân vào hố sâu này, thì hôm nay việc gì phải hối tiếc.

________

"Giang Trì, anh vẫn luôn muốn, ôm lấy em của 5 năm trước."

Diệp Lan

________

Một năm trước, mầm cây đâm chồi nảy lộc cạnh Diệp Lan, hôm nay cuối cùng cũng có thể an nhiên lớn lên thành đại thụ chọc trời, từ đây tỏa cành kết tán.

________

"Anh giận thì nói đi mà, không lạnh không nóng như vậy trong lòng em còn khó chịu hơn... Không vui trong người mắng em vài câu cũng không sao, đừng... đừng lạnh nhạt với em."

Giang Trì

________

Lúc học đại học, giảng viên môn biểu diễn từng nói, một diễn viên tốt, không phải diễn gì giống ấy, mà là khi diễn ai liền trở thành người đó.

________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net