Tập 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong vô thức tôi mơ thấy Jimin nhảy xuống cứu tôi! Chỉ là mơ!

Tôi mơ màn nghe thấy tiếng của Jimin ở cửa. Đau tôi ê ẩm, còn cảm giác ngạc nước.

- Tỉnh rồi à!_ Jimin

Anh tiến lại , tay cầm tay tô cháo còn nghi ngút khói.

- Thật may mắn khi cô không bị làm sao! Nếu không tôi cũng không biết ăn nói với ba tôi làm sao.

- Anh không lo cho tôi sao?_ tôi yếu ớt hỏi

Anh đỡ tôi dậy, tôi chợt nhận ra ai đã thấy quần áo cho mình vậy.

- Quần áo của tôi?_ tôi hoang mang nhìn anh

- Tôi nhờ cô nhân viên lớn tuổi tới thay cho cô ! Yên tâm!

Tôi nghe xong mới thấy nhẹ người

- ăn ít cháo nóng đi! Tôi phải ra ngoài đi tìm khó lắm đó!_ Jimin

- Anh không sợ bị ám hại sao? Còn mấy người đã bắn chúng ta...

- Tôi cho người điều tra rồi! Người của Park Jimin ở đâu cũng có! Không cần lo.

- Nhưng sao cô lại biết chuyện xảy ra hôm nay!_ Jimin hỏi tiếp

- Chuyện dài lắm! Nói ra anh cũng không tin tôi! Sau này anh sẽ biết!_ tôi

" chuông điện thoại "

- Tôi ra ngoài nghe điện thoại! Cô tự ăn được chứ!_ Jimin

Tôi gật đầu. Đó là cuộc gọi của HaeJi, cứ cách 1 tiếng cô gái đó sẽ gọi đến 1 lần, gọi đến mức phiền phức.
Anh ôn nhu trả lời từng câu một mà không nóng giận, tôi là người đến sau nên bị đối xử dư thừa vậy đấy.

...

Không hiểu lý do vì sao?

Tôi và anh đã cãi nhau một việc cỏn con là có nên đến biển hay không? Rất lớn! Tôi suýt thì khóc nữa cơ mà. Anh rất tức giận định giơ tay tát tôi ..

- Đánh đi!_ tôi

Anh ngưng lại.

- Tôi cho anh đánh đấy! Đánh đi!_ tôi đôi mắt giàn giụa nước mắt nhìn anh.

- cô!_ Jimin

- Sao lại không đánh! Tôi thì có gì cho anh ngừng tay chứ? Tôi là Lee Boram không phải HaeJi nên không đáng được trân trọng. Phải không?_ tôi

- Thôi bỏ đi!_ Jimin

- Tôi muốn về Hàn._ tôi ấm ức nói

- Tuỳ cô._ anh bỏ đi.

————————

Chỉ có chuyện như vậy, tôi và anh giận nhau từ Pháp về đến Hàn Quốc. Về đến nhà, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng khi nhìn thấy Haeji đang ngồi trước sân nhà giũa tay.

- Anh yêu! Sao về sớm vậy!_ HaeJi

Jimin không nói gì bỏ vào nhà. Tôi kéo theo chiếc vali nặng phía sau.

- Để tôi phụ phu nhân!_ dì Kim

- Chà! Sao ấy mới đi mà đã về rồi!_ HaeJi

Cô ta bước đến bên cạnh thì thầm

- Cô thì chẳng làm được gì đâu! Kẻ đến sau!

......

Ở công ty, HyunSik hẹn gặp Jungkook để kết nối mối làm ăn, nhưng Hắn lại bị Jungkook từ chối thẳng thừng trước các cổ đông. Hắn quê tím mặt nuốt cục tức vào trong.

- Thật ngại quá! _ Jungkook cười lên một tràn cười đầy sự khinh miệt

- Tôi không hứng thú với tập đoàn của ông!_ Jungkook nói tiếp

Nói xong anh lấy chiếc áo vest trên bàn rời khỏi, một người không sợ trời không sợ đất thì cần gì tôn trọng ai chứ!

Anh thì thầm vào tai của tài xế.

- Đến nhà mẹ vợ đón AnAn!_ Jungkook

___________________

Chiều đó mưa đến rất to, tôi tự mình đón tàu điện đến nhà ba mẹ ruột thăm họ. Vừa đến nhà, tôi đã oà lên khóc và ôm mẹ.
Bà nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi bảo:

- Jimin không tốt với con sao?

Tôi lắc đầu.

- Đi du lịch về không vui à?

- Hay làm sao? Kể cho mẹ nghe xem nào!

- con nhớ mẹ!

Đã nhiều năm không được ôm cơ thể và ngửi mùi thơm trên cơ thể mẹ , nó làm tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tôi muốn được ôm mẹ thêm lâu hơn. Từ ngày bà mất đến bây giờ tôi mới nhớ lại khuôn mặt bà

- Điêu thế! Trước khi đi Pháp mẹ có sáng thăm con cơ mà!_ bà nói

- Nhưng con nhớ mẹ là thật!_ tôi ngước nhìn bà.

- Hôm nay ở lại ăn tối không vậy?_ bà hỏi

____________

Chơi nhà mẹ một lát, tôi liền nhanh chân khi trời tạnh mưa sang nhà Jimin. Bà nội thấy tôi liền cười toe toét

- Cháu gái về rồi à!

- Con chào bà! Chào mẹ! _ Tôi

- Sao về sớm thế?_ mẹ Jimin

- Con ... thôi bỏ qua đi! Dù gì con cũng về rồi! Con có mua quà cho mọi người đây!_ tôi

- Ở lại đây ăn tối đi con!_ bà gọi

- Con định về nấu cơm sớm cho Jimin, dì giúp việc nhà con chưa lên nữa ah!_ Tôi

- Jimin thật may mắn khi cưới được con làm vợ._ mẹ Jimin

Tôi tủm tỉm cười thích thích lử trong lòng.

- Ah con gửi quà cho ba!_ tôi lễ phép lấy hộp quà được gói tỉ kỉ đưa cho bà ấy.

Ngay sau đó tôi chở về, mua một ít rau và thịt bò cao cấp làm bữa tối cho Jimin. Dạo này anh ấy ốm đi vài kí thì phải .

Mở cửa cổng, căn nhà quá đỗi to lớn đối với tôi. Thật cô đơn! Trong nhà không có ai ngoài tôi và tiếng nói của tôi cả, HaeJi đã ra ngoài. Jimin đi làm vẫn chưa về. Tôi bắt đầu lên lầu thay đồ, mặc chiếc tạp dề lên bắt tay vào bếp.

Làm xong, buổi tối cũng tràn xuống, tôi đi khắp nơi để thắp đèn sáng cả căn nhà... không... phải nói là biệt gia.

"18h05"

Tôi ngồi trên Sofa thảnh thơi nghỉ mệt, vừa ăn trái cây vừa xem chương trình thực tế.

"19h30"

Tôi đi tới đi lui từ sân thượng đến tầng trệt một cách rảnh rỗi.

"20h45"

Tôi nằm trên chiếc xích đu một cách vô dị , nhìn ra cổng lớn!

"21h12"

Tôi tự dọn cơm ngồi đó khoảng 10 phút ,15 phút rồi tự ăn cơm một mình. Thây tủi thân !

"22h22 "

Tiếng xe của Jimin đánh thức tôi trên sofa, tôi chạy ra xem thì anh quát lớn:

- Còn đứng đó làm gì? Lại đây phụ tôi đỡ HaeJi vào nhà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net