2. Có quá ác độc không khi thanh trừng 1 con quỷ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Wooje múc súp và cơm vào miệng nhưng cậu chẳng nếm ra được vị gì. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là Quỷ Vương Faker, kẻ có lẽ vẫn còn ở trong phòng của Hyunjoon và Minseok. "Anh ấy không cần phải ăn à? Quỷ có cần phải ăn không?"

Cậu nhìn chiếc sandwich của mình và tự hỏi liệu mình có nên đưa nó cho Faker hay không. Sau đó cậu nhìn thấy bạn mình, Dudu, đang tiến về phía cậu giữa hàng dài những học sinh đang chờ bữa trưa.

"Dudu!" Cậu gọi to, mừng rỡ vì gặp được người quen, kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ.

Dudu đến gần cậu, nở nụ cười toe toét. Tên thật của anh ấy là Dongju, nhưng chẳng ai gọi anh ấy như vậy cả, vì Dudu nghe khá đáng yêu phải không?

"Này Wooje," Dudu nói, vòng tay ôm lấy vai Wooje khi anh ngồi xuống ghế cạnh cậu. "Có một học sinh mới đó."

Wooje dừng lại giữa chừng. "Thì sao?" Cậu nói. "Chỉ là một học sinh mới thôi, lúc nào mà chẳng có, chắc cậu ta vừa chuyển trường à?"

Dudu lắc đầu. "Đó là một học sinh cuối cấp" anh nói. "Hiếm gặp lắm đấy."

Wooje chau mày. Đúng thật - học sinh chuyển trường hiếm khi là học sinh cuối cấp vì học sinh cuối cấp thường phải đang gấp rút ôn luyện vào đại học.

"Đợi đã, cậu ta kìa!" Dudu kêu lên và chỉ về phía cửa nhà ăn.

"Này, chỉ tay là thô lỗ lắm đấy," Wooje trêu chọc, nhai một ít kim chi. Cậu quay lại nhìn theo hướng anh chỉ và suýt nữa thì sặc đồ ăn.

Faker đứng ở cửa căng tin trong bộ đồng phục học sinh. Nhiều người dừng lại nhìn anh chằm chằm và bắt đầu thì thầm. Anh nhanh chóng trở thành tiêu điểm của những cuộc trò chuyện phiếm trong bữa ăn của các học sinh khác.

Faker nhìn quanh căng tin như thể đang tìm kiếm ai đó. Ngay sau đó, trước sự ngạc nhiên của Wooje, ánh mắt của Faker bắt gặp ánh mắt của Wooje và khuôn mặt anh ấy bừng sáng. "Wooje!" Anh gọi cậu như gọi một người bạn cũ. Wooje co rúm người lại.

"Em biết tiền bối đó à?" Dudu nói.

"Không - ý em là, vâng. Đại loại thế," Wooje nói và thở dài. Cậu đã không nghĩ rằng Faker thật sự sẽ báo danh ở đây. Faker bước tới chỗ họ một cách tự tin.

"Xin chào" Con quỷ đang cải trang lịch sự nói. Một làn sóng lo lắng chạy dọc sống lưng Wooje.

"Chào," Dudu háo hức nói. "Tôi là Dongju, nhưng cứ tôi gọi là Dudu nhé."

Faker chớp mắt. "Tại sao?" anh ấy nói.

Nụ cười của Dudu chùn bước. "Huh?"

"Doo-doo. Một từ tiếng Anh có nghĩa là sản phẩm cuối của quá trình tiêu hóa thông qua hậu môn của người hay động vật" Faker nói. Khi nhận được một cái nhìn trống rỗng đáp lại, anh cau mày. "Có từ nào ít phức tạp hơn để diễn tả nó không nhỉ..." Anh nghiêng đầu rồi tươi tỉnh. "Ah! Một từ tiếng Anh có nghĩa là phân."

Dudu nhìn chằm chằm vào anh, quai hàm cậu sắp chạm đất rồi. Wooje phải nhịn cười khúc khích.

"Dù sao thì..." Faker nói, vẫn mỉm cười, "Rất vui được gặp cậu, Doo-doo."

"Tôi cũng hân hạnh được gặp cậu...?" Dudu ngập ngừng nói. Wooje khẽ cười rồi ngay lập tức trấn tĩnh lại khi Faker nhìn cậu một cách bối rối.

"Thôi tôi đi đây," Faker nói. Anh ấy đứng dậy và cúi đầu nhìn Dudu và Wooje. "Tái kiến!" Sau đó anh quay người rời đi, để lại Dudu đang choáng váng và Wooje thích thú.

"Anh có biết 'Dudu' có nghĩa như vậy không?" Wooje nói, không thể ngăn được nụ cười toe toét trên khuôn mặt mình.

"Không hề luôn" Dudu chán nản nói. "Và có thiếu niên nào lại nói chuyện như vậy hả? 'Tái kiến'? Cậu ta đến từ thời Joseon hay gì đó à?"

Wooje nghĩ rằng anh ấy không biết điều đó gần chính xác đến mức nào. Qua khóe mắt, cậu có thể thấy Faker hơi nghiêng đầu về phía họ mặc dù đã ở phía bên kia của căng tin.

Wooje nhận ra rằng có lẽ thính giác của anh ấy cực kì vượt trội. Cậu trầm ngâm ăn nốt thìa cơm cuối cùng. "Đừng nghĩ về điều đó nữa" cậu nói với Dudu. "Có lẽ anh ta được giáo dục tại nhà hay gì đó kiểu vậy."

Dudu lẩm bẩm điều gì đó không thể nhận ra, điều gì đó đại loại như tôi thậm chí còn không biết tên cậu ấy, nhưng Wooje đã chặn anh ấy lại khi anh định đứng dậy đi về phía Faker. "Em có việc rồi, tạm biệt anh nha"

"Từ tiếng Anh cho phân..." Dudu nói một cách đau khổ. Wooje mỉm cười và bước đi.

Thế rồi cậu nhanh chóng hối hận về quyết định ban nãy khi bị Kangdae và đồng bọn chặn lại ngay khi vừa bước chân ra khỏi căng tin. Wow, Wooje thực sự không thể nghỉ ngơi được rồi.

"Wooje~" Kangdae ngâm nga. Hắn quàng tay qua vai Wooje.

Wooje nén lại một tiếng thở dài và tự hỏi liệu việc bị nhóm của Kangdae đánh có đáng không nếu trước đó có cậu đấm vào hàm răng trắng hoàn hảo đang nhe ra của Kangdae.

Đó có lẽ không phải là sự đánh đổi có lời, nhưng nghe thật sự hấp dẫn đấy.

"Tao có thể mượn vở Toán của mày được không?" Kangdae nói, giọng ngọt ngào đến phát bệnh. "Hôm qua tao đã tập nhảy quá nhiều nên không thể làm bài tập được."

"Nói gì vậy, cậu đâu còn là thực tập sinh idol nữa" Wooje thẳng thừng chỉ ra.

Nụ cười tự mãn của Kangdae trượt khỏi khuôn mặt hắn. "Tao đang cố tỏ ra tử tế đấy, biết điều đi thằng nhóc" hắn nói một cách đầy đe doạ. "Chúng ta là bạn mà phải không? Hãy giúp đỡ bạn bè và đưa vở của mày cho tao."

Wooje lưỡng lự. Cậu thực sự không muốn nhượng bộ nhưng bạn bè của Kangdae đang vây quanh cậu. Lần cuối cùng một trong những nạn nhân của Kangdae đủ dũng cảm để chống lại hắn, cậu ấy đã phải nhập viện nhờ sự "giúp đỡ" nhiệt tình của băng đảng Kangdae. Kangdae đã bị đình chỉ học một tháng. Khi quay lại, tên khốn đó đã rất tức giận vì bị đình chỉ và bắt nạt học sinh kia khủng khiếp đến độ cuối cùng phải chuyển trường.

Wooje cân nhắc các lựa chọn, nghiến răng và bắt đầu cởi ba lô ra. Cậu có thể làm gì bây giờ? Hoặc là giao nộp vở hoặc bị đánh đập.

Kangdae đẩy cậu ra. Wooje vấp rồi ngã về phía sau.

"Nhanh cái tay lên!" Kangdae ra lệnh. "Mày đang cố câu giờ à? Hy vọng Hyunjoonie của mày sẽ xuất hiện?" Hắn cười khúc khích. "Bây giờ thằng đó đang bị trấn thương rồi. Có lẽ tao cũng nên cho nó một bài học nhỉ. Đã đến lúc nó phải học được vị trí của mình rồi."

Đôi mắt của Wooje mở to đầy cảnh giác. Hyunjoon không đời nào có thể chống lại băng nhóm của Kangdae với một cái chân bị gãy. "Mày thật sự sẽ ra tay với một người bị thương?" Cậu nói một cách hoài nghi. Thật là một kẻ hèn nhát.

"Mày nói lại lần nữa tao nghe xem nào?" Kangdae chế nhạo, nâng tay định túm tóc Wooje.

"Này," một giọng nói vang lên. "Các cậu đang làm gì thế?"

Wooje hít một hơi thật sâu khi ngước lên và thấy Faker đang trừng mắt nhìn Kangdae.

Kangdae có vẻ ngạc nhiên. Không ai dám đứng lên chống lại Kangdae ngoài Hyunjoon, Minhyung hay Minseok, và thậm chí cũng chỉ có Hyunjoon là người duy nhất có thể khiến Kangdae lùi bước. Nhưng hắn nhanh chóng trở lại biểu cảm thượng đẳng đặc trưng của mình. "Mày là ai?"

"Lee Sanghyeok," Faker nói. "Tôi mới chuyển đến hôm nay"

"À," Kangdae nói với một tiếng cười nhỏ, "Ra là người mới. Để tao nói cho mày biết điều này, newbie-" Hắn tiến lại gần Faker, người đang nhìn chằm chằm vào hắn. "-Không ai được phép gây sự với tao. Bất kể tuổi tác hay lớp của chúng nó. Bọn bây, dạy cho thằng nhóc này biết ai mới là chủ cái trường này đi."

Faker chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Kangdae, thoạt nhìn có chút...buồn chán.

"Tụi mày điếc à?" Kangdae bắt đầu rống lên. "Tao nói, đánh nó đi!"

Faker vẫn cứ đứng im không hề di chuyển. Nhóm của Kangdae bắt đầu thì thầm với nhau không ngừng nghỉ. Wooje giữ im lặng khi theo dõi cảnh tượng đang diễn ra.

Kangdae bắt đầu mất bình tĩnh. Wooje có thể nhận ra điều đó qua cái cách lỗ mũi của hắn phập phồng. "Thằng khốn" Kangdae quát, "Muốn nhập viện phải không?"

Faker hơi nghiêng đầu, như thể đang phân tích người trước mặt, rồi cuối cùng lên tiếng. "Cậu nghĩ cậu có thể khiến tôi nhập viện à?" Anh ấy lẩm bẩm.

Lúc anh nói, không khí dường như đông cứng. Wooje rùng mình.

Kangdae có vẻ ngạc nhiên. "Tất nhiên là tao có thể" hắn nói, chỉ về phía những người bạn đang vây quanh mình.

Faker khẽ nhếch mép, biểu cảm giống mèo thường ngày trở nên đáng sợ hơn nhiều khi anh nhìn chằm chằm vào Kangdae. "Ý tôi là một mình" anh nói. "Mấy đứa tôm tép này còn chẳng động được vào tôi kia kìa."

Kangdae sững sờ và im lặng. Đôi mắt hắn ta đảo quanh tìm kiếm cái gì đó để nói. "Thằng khốn kì quặc" hắn lắp bắp. "Mày nghĩ mày là ai?"

"Ừ, sao mày dám nói vậy với Kangdae?" Một trong những người bạn của Kangdae hùa theo.

Faker ném cho hắn một cái nhìn thờ ơ rồi quay sang Wooje. Anh đưa tay ra. "Nào, Wooje," anh nói. "Đi thôi."

"À vâng!" Wooje vừa nói vừa vội vàng cầm lấy tay Faker. Cậu để Faker giúp cậu đứng dậy và kéo cậu đi cho đến khi Kangdae cùng đồng bọn khuất dạng.

"Em ổn chứ?" Faker vừa nói vừa buông tay Wooje ra.

Choi Wooje bất ngờ trước xưng hô thân thiết của Faker, có lẽ vì chỉ mới cách đây 1 ngày, Quỷ Vương Faker cao ngạo vẫn kiên quyết với cách xưng hô xa cách như nói chuyện với kẻ bề dưới là bọn họ. "Có lẽ đây là một phần trong việc hoà nhập xã hội loài người chăng?"

"C-Cảm ơn" Wooje lúng túng nói.

"Đó là kẻ bắt nạt em đúng không? Kangdae?" Faker hỏi. Wooje gật đầu cứng nhắc.

"Em thực sự không muốn thoát khỏi hắn à?" Faker nói. "Tôi có thể làm điều đó. Chỉ cần em thỉnh cầu thôi."

Wooje lắc đầu. "Không, không sao đâu," cậu nói. "Có nhiều kẻ bắt nạt còn tệ hơn ngoài kia. Những gì Kangdae làm với em thực sự chẳng là gì so với những kẻ khác."

"Và em không muốn từ bỏ linh hồn của mình," Faker nói. "Điều đó cũng dễ hiểu thôi." Anh chỉnh lại cặp kính tròn rồi cất bước. "Tuy nhiên, các em nên quyết định nhanh chóng đi. Sẽ có hậu quả nếu trì hoãn quá lâu đấy," anh nói một cách thoải mái.

Máu của Wooje đóng băng rồi. "Hậu quả?" Cậu kêu lên. "Hậu quả gì?"

Faker quay lại đối mặt với Wooje, trên môi nở một nụ cười nhưng ánh mắt lại sắc như lưỡi dao. "Em sẽ sớm biết thôi," anh nói và biến mất.

Biến mất. Như hoà tan vào không khí. Wooje chớp mắt, dụi mắt rồi lại chớp mắt. Tất nhiên, là 1 con quỷ, Faker có thể dịch chuyển tức thời.

"Tại sao cuộc sống của mình lại thành một đống lộn xộn thế này?" Cậu ngẩng mặt than vãn.

——————————————————

"Hyung," Wooje nói từ nơi cậu ấy đang ngồi trên sàn, với một cuốn sách từ thư viện mở trên tay. "Tại sao anh lại đồng ý giúp sắp xếp sách trong thư viện vậy?"

Minseok ậm ừ khi anh cố gắng sắp xếp lại cuốn sách ở kệ trên cùng. "Anh cần điểm tình nguyện," anh nói.

"Không phải anh hơi lùn so với cái kệ đó sao?" Wooje trêu chọc nói.

"Thằng nhãi này" Minseok nói mà không hề có chút cắn rứt nào. "Vậy tại sao em không giúp anh thay vì chỉ ngồi đó? Em khá cao đấy."

Wooje cười toe toét. "Em đang bận rồi~." Cậu chỉ vào cuốn sách trên tay.

"Đó là một cuốn sách về Lịch sử. Em thậm chí còn không chọn môn Lịch sử" Minseok tức giận. Anh ta loạng choạng nhón chân khi cố gắng với tới kệ trên cùng. "Ugh, ước gì mình có một cái thang-"

"Đây, để tớ" Minhyung nói, xuất hiện một cách bí ẩn như thể anh luôn ở đó bất cứ khi nào Minseok cần. Anh cầm lấy cuốn sách mà Minseok đang gặp khó khăn và dễ dàng xếp nó lại trong khi Minseok nở một nụ cười biết ơn.

"Dù sao thì bây giờ chúng ta nên làm gì với Faker?" Minhyung vừa nói vừa cầm lấy vài cuốn sách nằm trên sàn.

"Làm lễ trừ tà đi" Hyunjoon nói, khập khiễng bước vào. "Kiểu chúng ta có thể thuê một pháp sư hay linh mục gì đó."

Wooje suýt sặc vì nước bọt của chính mình.

"Hyunjoon!" Minseok kinh hãi nói. "Thật tàn nhẫn."

Hyunjoon giơ tay lên để tự vệ, loạng choạng rồi ngay lập tức cầm lại chiếc nạng, cười ngượng ngùng. "Đừng hiểu lầm tớ. Tớ cũng không muốn làm điều đó đâu. Nhưng hoặc là làm thế hoặc là anh ta sẽ lấy đi một linh hồn trong số chúng ta. Sau đó người đó sẽ lang thang trong Địa ngục mãi mãi. Điều đó còn tàn nhẫn hơn" anh lập luận. "Chúng ta hầu như không biết gì về Faker và anh ấy có thể cực kỳ nguy hiểm. Có lẽ sẽ có một cách nào đó không đau đớn để loại bỏ anh ta."

Wooje cau mày. Faker có vẻ không nguy hiểm. Cậu nhớ lại lần tương tác trước đó của Faker và Dudu, cũng như cách Faker đã giải cứu cậu khỏi Kangdae. Anh ta có thể nguy hiểm không?

Những lời nói của Faker vang lên trong đầu cậu
'Tuy nhiên, em nên quyết định nhanh chóng. Trì hoãn quá lâu sẽ để lại hậu quả khôn lường'

"Ừm, về chuyện đó," Wooje nói. "Có lẽ Hyunjoon hyung nói đúng?"

"Wooje!" Minseok trách móc nói. Wooje co rúm người lại.

"Không, ý em không phải đó là điều đúng đắn," Wooje nói. "Nhưng Faker đã nói với em rằng sẽ có hậu quả nếu chúng ta không sớm quyết định nguyện vọng đó."

"Hậu quả gì?" Minhyung nói. Wooje nhún vai.

"Em không biết," cậu nói. "Nhưng nó chắc chắn không thể tốt được."

"Anh ta là một con quỷ," Hyunjoon nói. "Không phải bản chất của anh ta là nói dối sao? Làm sao chúng ta có thể tin tưởng anh ta được?"

Wooje nhớ lại ánh mắt của Faker khi anh đưa ra lời cảnh báo. Anh ấy đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại hoàn toàn nghiêm túc. "Em không nghĩ anh ấy nói dối đâu"

"Vậy nếu chúng ta biết thêm về anh ấy thì sao?" Minhyung nói. "Sau đó chúng ta có thể đánh giá kĩ lưỡng hơn tính cách của anh ta và xem liệu chúng ta có nên trừ tà anh ta hay không."

"Nhưng vấn đề là chúng ta không được quá thân thiết với anh ta" Hyunjoon chán nản nói. "Vậy thì chúng ta mới không cảm thấy tồi tệ ngay cả khi phải trói anh ta vào giường và đổ nước thánh lên người anh ta."

Wooje tưởng tượng Faker là một trong những con quỷ địa ngục trong phim kinh dị, la hét và quằn quại khi nước thánh đốt cháy da, cậu rùng mình. "Dù sao thì em cũng cảm thấy tồi tệ," cậu nói. Cậu liếc nhìn Hyunjoon và cậu nhận ra rằng chàng trai lớn tuổi hơn cũng cảm thấy tội lỗi. Ngoài mặt thì Hyunjoon thích hành động một cách cứng rắn nhưng thật ra nên trong anh ấy lại là một người rất dịu dàng.

"Ừ, tớ cũng sẽ cảm thấy rất tệ," Minseok đồng ý. "Nhưng nếu anh ta thực sự xấu xa thì đó là điều cần thiết. Chúng ta cần một liều thuốc thử để đánh giá tính cách của anh ấy."

"Tớ đồng ý" Minhyung nói.

"Anh chỉ nói vậy vì đó là ý tưởng của Minseok thôi," Wooje nói. Minseok trừng mắt nhìn cậu và Wooje mỉm cười toe toét đáp lại. Là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, trách nhiệm của cậu là trêu chọc các anh bất cứ khi nào có thể.

Hyunjoon đảo mắt, trên môi nở một nụ cười yếu ớt. "Được rồi. Tớ đoán đó là một kế hoạch tốt."

"Đó là một kế hoạch rất hay," Minseok tự tin nói.

"Vậy khi nào chúng ta sẽ thử lòng anh ấy?" Wooje nói. "Và ở đâu?"

"Đi mua sắm vào thứ Bảy tuần này đi" Minhyung gợi ý. "Chúng ta có thể thử bắt anh ta trộm đồ trong cửa hàng hay gì đó."

Minseok vỗ tay vào nhau. "Được phết đó! Chốt vậy đi. Hôm nay là thứ Năm nên hai ngày nữa chúng ta sẽ đưa Faker đi mua sắm!"

"Các em đưa tôi đi đâu vậy?" Một giọng nói kéo dài. Tất cả đều quay đầu về phía âm thanh. Faker đứng ở cuối lối đi trong thư viện, hai tay khoanh trước ngực.

"Chúa ơi- anh đến đây khi nào vậy?" Minseok thở hổn hển.

"Mới đây thôi" Faker nói. "Tôi nghe nói rằng các em đang định đưa tôi đi mua sắm?"

"Ừ, vào thứ bảy," Wooje nói, hy vọng sự lo lắng của mình không lộ ra ngoài.

Trước sự hồi hộp của Wooje, Faker chỉ mỉm cười. "Nghe có vẻ hay đấy. Tôi muốn đi."

"Tuyệt" Minhyung nói, xếp lại cuốn sách cuối cùng. "3 giờ chiều có phù hợp với mọi người không? Chúng ta có thể đi ăn tối sau đó luôn."

Minhyung đã nhận được cái gật đầu đồng ý từ Faker. Wooje không chắc tại sao không ai hỏi Faker về hậu quả, nhưng cậu không muốn trở thành người phá vỡ sự im lặng đâu.

"Vậy nếu chúng ta xong việc ở đây rồi thì hãy đi ngủ thôi" Minhyung nói. "Tớ mệt rồi. Tạm biệt mọi người."

Cả nhóm chào tạm biệt rồi tản ra về phòng ký túc xá. Faker không đi theo Minseok và Hyunjoon lần này - vì anh ấy đã chính thức đăng ký vào trường nên hiện tại anh ấy đã có một phòng riêng cho mình.

Wooje đang mở cửa phòng thì nghe thấy tiếng bước chân và... một tiếng gầm gừ nhỏ? Cậu quay lại, tưởng rằng Faker sẽ hiện ra trước mặt mình, nhưng không có ai ở đó cả.

Cậu có nghe nhầm không? Wooje thắc mắc, lo lắng nhìn xung quanh. Lông tơ trên cánh tay cậu dựng đứng lên, như thể cơ thể cậu đang ra sức cảnh báo.

Có cảm giác như mình đang bị theo dõi, cậu nhận ra. Cậu rùng mình, nhìn chằm chằm vào góc tối của hành lang và chờ đợi, nhưng không có gì xảy ra cả.

Wooje cau mày, nhìn quanh lần cuối rồi đi vào trong, xua tan bóng tối của hành lang bên ngoài. Ngay khi cậu đóng cửa lại, các cơ bắp dần thả lỏng, lông trên cánh tay xẹp xuống. Không còn cảm giác như có ai đang theo dõi mình nữa, cậu mỉm cười nhẹ nhõm.

Nếu cậu bước vào phòng muộn vài giây thôi, cậu sẽ bắt gặp đôi mắt màu vàng quen thuộc đang nhấp nháy nhìn cậu trong bóng tối, đôi bàn tay đầy móng vuốt co lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net