10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Sanghyeok lặng lẽ xoay người qua chỗ khuất bóng, rút một chiếc phi tiêu từ trong túi—

Nhưng Jang Hyuk không mảy may động đậy, cứ thế ngồi dưới đất.

"Nếu cậu cảm thấy tôi nguy hiểm, tôi có thể rời đội các cậu ngay lập tức."

Anh ta cười khổ, "Từ khi bị nhiễm virus, thính giác của tôi trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều."

"Ha ha, theo khía cạnh nào đó, cũng không phải hoàn toàn 'không có triệu chứng'."

"Vậy nên, cậu Sanghyeok, chuyển động lẫn hơi thở của cậu... tôi biết cả đấy."


Chưa từng có cảm giác bị nhìn thấu nhất cử nhất động, Lee Sanghyeok phải thừa nhận lúc này anh đang hoảng loạn.

Chàng trai nổi danh với cái tên Faker, trước giờ chỉ có anh tường tận người ta, lừa gạt bọn họ.

Bây giờ như thể toàn bộ đường vòng của anh bị mắt phát hiện, mà người trước mặt còn cười nhạo hành động vô ích của mình.


Kể từ khi thảm họa nổ ra, Lee Sanghyeok luôn đau đáu trong lòng rốt cuộc dây chuyền lây nhiễm thế nào mới có thể gây ra mất kiểm soát đến quy mô lớn như vậy. Vào thời điểm bùng phát virus, tranh thủ vẫn còn internet anh gần như không ngủ, suốt đêm nghiên cứu những bài báo, bài đăng liên quan đến zombie có thể tìm thấy lúc ấy, thậm chí cả biên bản ghi nhớ chính thức được nước A ban hành.

—anh không phải là người dựa vào số phận để giành chiến thắng, mỗi cuộc phản công, mỗi lần chạy trốn, mỗi một chiến thắng, đều là kết quả từ những tính toán chính xác và tỉ mỉ.

Lee Sanghyeok là người mang khát vọng phải giành thế chủ động, tuyệt nhiên không chịu ngồi chờ chết, cũng không bao giờ phó mặc số phận cho vận mệnh viển vông.


Bởi vậy anh vẫn luôn phân tích, sau đó kết luận 90% nguồn lây nhiễm là ở bệnh viện, mà virus sẽ dễ lây lan và có thời gian ủ bệnh ngắn hơn khi chuỗi lây nhiễm kéo dài—điều này cũng có thể giải thích cho các thông báo chính thức trước đó.

Cho nên ngày hôm ấy ở siêu thị vừa nhìn thấy Jang Hyuk được thuộc hạ của quản lý Kim dẫn vào, Lee Sanghyeok đã nảy sinh nghi ngờ. Mà nhác thấy người thanh niên rụt rè vô tình để lộ vết cắn mới lành trên mắt cá chân, và vết thương được che đậy bằng băng gạc y tế trên vai—Lee Sanghyeok đã mạnh dạn đoán rằng: đây là người miễn dịch với virus.

Sau khi biết được thân phận bác sĩ cùng với những thiết bị y tế anh ta có—kim tiêm lấy máu Kang Minseo, garo, băng gạc trên vết thương, thậm chí cả thuốc khử trùng cho thằng bé, trong nhà kho siêu thị rõ ràng không thể có những thứ như vậy, chỉ có thể là do bác sĩ Jang đang trong "kỳ nghỉ" mang theo người—Lee Sanghyeok suy luận, Jang Hyuk là một kẻ miễn dịch đã trốn thoát khỏi bệnh viện khởi nguồn phát tán virus, hơn nữa còn có hiểu biết nhất định về virus này.

Mà anh ta cũng mang lại cho anh cảm giác quen thuộc của đồng loại.

Là những thợ săn xuất chúng, chỉ cần nhìn nhau trong bóng đêm đã có thể hiểu rõ nhau.

Vậy nên, Lee Sanghyeok bọn anh đã mang người miễn dịch là Kang Minseo đi, cũng cố tình đưa ra lời mời—

Không ngờ Lee Sanghyeok luôn bày mưu nghĩ kế, lần này lại tính toán sai lầm.

Đúng là Jang Hyuk hiểu rất rõ về virus, thậm chí là kẻ duy nhất trong cuộc chứng kiến toàn bộ thảm họa. Nhưng suy đoán sai lầm của Lee Sanghyeok gần như là chí mạng—Jang Hyuk không phải người miễn dịch, mà là người nhiễm bệnh không triệu chứng.

Dù Lee Sanghyeok có ưa bỏ việc nhỏ làm chuyện lớn đến cỡ nào, cũng không dám, càng không thể lấy tính mạng của các thành viên T1 và Gen G ra làm trò đùa.


Nhưng giờ đây anh chỉ có thể giữ bình tĩnh, phía sau là thành viên hai đội đang ngồi quanh đống lửa hiếm khi cười nói vui vẻ, là đồng đội của anh, còn có người mà anh không muốn nhận chút thương tổn nào, Han Wangho.

Cuối cùng Jang Hyuk cũng đứng dậy, đối mặt với Lee Sanghyeok. Anh ta cao hơn Lee Sanghyeok khá nhiều, hơi cúi đầu nhìn nhân vật huyền thoại này. Nước mắt đã khô, dưới ánh lửa xa xa hắt tới trông hệt như một pho tượng đá.

"Nếu có thể, tôi vẫn muốn được đi cùng các cậu, dù gì đứa bé đó là người miễn dịch duy nhất tôi gặp được."

"Tôi chỉ hy vọng tìm ra sự thật về virus—đến giờ tôi cũng không dám đảm bảo suy đoán của tôi là chính xác, tôi cần quan sát nhiều hơn, cần nhiều bản mẫu hơn...mà nói thật, lực lượng giải cứu từ chính phủ được tiếp xúc với mẫu nghiên cứu, ngoại trừ các nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của chúng tôi thì chỉ có những người lính bảo vệ tại hiện trường...cũng không thể lạc quan với tình hình cứu hộ hiện giờ..."

"Đứa bé đó không muốn đi cùng tôi."

"Nếu núi không muốn theo tôi, thì tôi phải đến với núi."

"Tôi sẽ không để tí chất dịch nào trên người mình dính vào đồng đội của cậu đâu, tôi chưa lây nhiễm cho bất kỳ ai trong siêu thị, tôi xin thề."

"Tôi còn có năng lực giúp các cậu thám thính."

Anh ta chỉ vào tai mình.


Lee Sanghyeok điên cuồng phân tích trong đầu. Anh đặt lời mời của Jang Hyuk và sự nguy hiểm của anh ta lên bàn cân trong lòng suy xét.

Cho đến khi Jang Hyuk bỏ thêm một quả cân cuối cùng.

"Cậu Sanghyeok, nếu tình hình tiếp tục xấu đi, mọi người sẽ hóa thành cát bụi mà không rõ nguyên nhân."

"Hơn nữa những cái xác không hồn kia ngoài việc truy đuổi người sống thì chẳng còn thiết tha nghĩ ngợi nữa."

"Chẳng lẽ cậu không muốn biết ngòi nổ của chuỗi bi kịch này sao?"


Cuối cùng, Lee Sanghyeok thả phi tiêu vào lại túi quần.

"Nếu anh có ý định làm hại đến các thành viên trong nhóm bọn tôi, dù chỉ một chút thôi, tôi thề sẽ giết chết thằng bé đó đầu tiên." Lee Sanghyeok đút hai tay vào túi, nhếch môi.

Bỗng nhiên Jang Hyuk đưa mắt nhìn chàng trai trẻ đang ngửa đầu cười đùa với mọi người bên đống lửa, cân nhắc, "Đội kia thì sao?"

"Tôi nói, là nhóm bọn tôi." Lee Sanghyeok nhíu mày.

Jang Hyuk xua tay, mỉm cười, "Biết rồi."

"Vậy thì tôi mong có thể mượn sức các cậu giúp tôi tìm ra chân tướng việc này."

"Cho đến khi... thông tin liên lạc được khôi phục và cứu viện từ chính phủ đến nơi."


"Trước hết, tôi cần các cậu cùng tôi đến KCDC, ở đó có các thiết bị thí nghiệm, tôi có thể tận lực nghiên cứu virus, thậm chí là vắc xin."



Lee Sanghyeok không muốn mạo hiểm một mình, rút kinh nghiệm mắc kẹt trong kho hàng siêu thị, anh gọi Bae Seongwoong, Han Wangho và Park Jaehuyk đến cùng nhau bàn bạc.

Lần này, Bae Seongwoong luôn đứng về phía anh tỏ vẻ không đồng tình, anh tuyệt nhiên không muốn những đứa trẻ của T1 phải đối mặt với nguy hiểm.

Han Wangho chỉ thoáng sững người với Jang Hyuk người nhiễm bệnh không triệu chứng, rồi lập tức ném vấn đề này cho Lee Sanghyeok: "Quyết định của Sanghyeok hyung cũng là quyết định của em."

Park Jaehyuk lại có vẻ trăn trở, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Cục diện này là điều Lee Sanghyeok không ngờ tới. Anh cứ ngỡ người có khả năng phản đối nhất là Park Jaehuyk kia.

"Chết trong hiểu biết còn hơn sống trong mù mịt. Với lại liều ăn nhiều chớ sao."

AD thường được fan so sánh giống một chú golden trong mắt Lee Sanghyeok lại giống một con chó sói hơn—trung thành với đồng đội, tàn nhẫn với kẻ thù, đó là bản chất hoang dã—giống như Lee Sanghyeok, nước cờ mới lạ, chiếm thế thượng phong.

Bae Seongwoong vẫn khăng khăng phải cho các thành viên trong đội biết sự thật rằng Jang Hyuk là một mối nguy hiểm.

Lee Sanghyeok cũng không độc đoán đến mức làm bậc phụ huynh chuyên quyền giấu diếm các thành viên trong nhóm.

Nhưng mấy đứa em nhỏ tuổi đều đã ngủ mất tiêu, cả bọn vùi lên "chiếc giường" vất vả lắm mới giành được say giấc.


Không đứa anh trai nào muốn để hiện thực tàn khốc phá tan giấc mộng đẹp của tụi nó.


Sáng hôm sau lúc Ryu Minseok mở mắt thì nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Lee Minhyeong.

Trước khi thảm họa xảy ra nó vốn không ở chung phòng với Lee Minhyeong, đôi khi nhìn thấy cậu ngủ cũng chỉ ở trên xe, lúc nào ánh đèn nhập nhèm ngoài cửa sổ cũng vụt qua khuôn mặt AD của nó. Hôm nay là lần đầu tiên Ryu Minseok ngắm Lee Minhyeong một cách tường tận hẳn hoi—đầu tóc rối bù, coi bộ lúc chật vật chui vào túi ngủ của mình chịu chèn ép không nhỏ, lộ ra vẻ ngang bướng cực kỳ, với cái cằm lún phún râu và miệng hơi há ra để thở trông thật khôi hài. Quầng mắt hơi thâm đen, đôi mắt luôn mang theo nụ cười đang nhắm lại.

Mỗi khi cười cậu luôn vô thức cười toe toét, chân thành bày ra nụ cười ấm áp nhất của bản thân. Nghĩ đến nụ cười của Lee Minhyeong, khóe miệng Ryu Minseok cũng bất giác nhếch lên.

Ma xui quỷ khiến, Ryu Minseok vươn tay ra.

Những ngón tay nhỏ xíu không sờ hẳn lên mặt Lee Minhyeong mà chỉ lướt qua lông mày rồi chạm vào lông mi của cậu—chà, lông mi của Lee Minhyeong dài thế nhỉ, coi bộ mái tóc cũng chắc khỏe lắm, râu lún phún trên cằm có thể chứng minh điều ấy. Ryu Minseok muốn kiểm tra độ cứng của râu, tay lại dịch xuống dưới—

—Tay Lee Minhyeong bắt lấy tay Ryu Minseok, áp lên sườn mặt mình. AD mở mắt ra, cười ranh mãnh, nhẹ nhàng nói bằng giọng trầm khàn : "Minseokie nhà mình là đứa trẻ nghịch ngợm vậy đó hả?"

Ryu Minseok vốn đang thấp thỏm bây giờ còn bị bắt quả tang, nó giật thót tim cũng bắt đầu đập như điên. Chỉ cảm nhận được tay mình trong lòng bàn tay của Lee Minhyeong bị râu bên quai hàm cậu chọc vào ngưa ngứa, bàn tay lớn hơn hai cỡ bao bọc lấy tay nó, hơi nóng trong lòng bàn tay trực tiếp hâm nóng má cậu—Lee Minhyeong lúc nào cũng nóng bỏng và nhiệt huyệt, như cách cậu đối xử với Ryu Minseok, cuồng nhiệt và táo bạo.

Ryu Minseok cảm thấy chính mình cũng nóng đến nỗi khó thở, vội rụt tay về, bò ra khỏi túi ngủ bằng cả hai tay hai chân chạy ra ngoài, phía sau là AD với quả đầu tổ quạ đang nín cười.


Trên núi đương sáng sớm, không khí lạnh thấu xương.

Bên cạnh đống lửa là Lee Sanghyeok và Han Wangho đang canh gác. Người phía sau gối đầu lên cánh tay Lee Sanghyeok yên bình say ngủ. Lee Sanghyeok lại ngẩn người nhìn đống tro tàn đăm đăm.

Bae Seongwoong chưa gì đã thức dậy, ôm một đống cành khô đi tới, thấy Minseok chui ra khỏi lều, anh im lặng vẫy tay chào.


Dây kéo của chiếc lều bên cạnh bị xé toạc một cách thô bạo, Ryu Minseok còn chưa ngáp xong đã bị dọa giật nảy mình. Nó cứ tưởng Jeong Jihoon cố tình dậy sớm để hù nó, đang tính cho hắn ta mở mang tầm mắt thế nào là "gắt ngủ" thật sự, nhưng không ngờ cái đầu ló ra lại là người mới gia nhập với tụi nó ngày hôm qua, Jang Hyuk.

Jang Hyuk không còn điềm đạm như trước, trông càng có vẻ "gắt ngủ" hơn nhiều, nói đúng hơn khuôn mặt anh ta mang đầy khiếp sợ. Anh ta bò ra khỏi lều, hét lớn về phía Bae Seongwoong.

"Chạy mau—"

Tiếng hét của Jang Hyuk gần như đánh thức tất cả mọi người. Jang Hyuk vốn đang say ngủ, nhưng thính giác được khuếch đại do nhiễm virus cho phép anh có thể nghe thấy mọi vật thể tiếp xúc với mặt đất, anh nghe thấy một đám người đang chạy như điên tới đây—không, chắc chắn không phải người!

Lee Sanghyeok là người đầu tiên cầm lấy vũ khí, anh nhặt cây cung cong của Son Siwoo lên, nhắm bắn về phía sau lưng Bae Seongwoong.

Có những hình bóng lay động trong rừng.

Lần này không cần đến Jang Hyuk cảnh báo, ngay cả Han Wangho cũng có thể nghe thấy có thứ gì đó đang chuyển động rất nhanh trong rừng. Bae Seongwoong bị tiếng hét của Jang Hyuk làm giật mình, sững sờ vài giây, sau đó nghe thấy âm thanh của rất nhiều người đang chạy trong rừng, trực giác mách bảo nguy hiểm đang đến rất gần, Bae Seongwoong cắm đầu chạy.

Bấy giờ cả đám đã chui ra khỏi lều có thể thấy được, có khoảng năm sáu con zombie hóa rồ đã phát hiện ra bọn nó, lấy tụi nó làm mục tiêu bắt đầu lao tới đây.

Bae Seongwoong xô dây câu mà Lee Sanghyeok đã buộc ngày hôm qua sang một bên, chạy về trại nhặt cây gậy bóng chày trên mặt đất lên—anh và Lee Sanghyeok cùng Han Wangho bày thế trận sẵn sàng nghênh đón quân địch từ phía bên kia rừng cây.

Jeong Jihoon và Choi Hyeonjun cảnh giác cầm vũ khí của mình lên. Lee Minhyeong cũng lao ra khỏi lều, kéo tay Ryu Minseok ra sau lưng bảo vệ. Park Jaehyuk cũng chui ra, lại thuận tay ấn cái đầu thò ra của Kim Kwanghee trở về, rồi kéo khóa đóng lại: "Đừng ra ngoài!" Moon Hyeonjun và Choi Wooje đứng cạnh nhau, bảo vệ lều của Park Jeesun và Kang Minseo.


Đúng là zombie!

Dường như bọn chúng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sóng siêu âm, dù vấp phải dây câu máu me đầm đìa vẫn đứng dậy lao về phía trại!


Jang Hyuk không có vũ khí, tay không tấc sắt đứng đó.

Xung quanh anh là tiếng vật lộn được khuếch đại. Tiếng ồn ào náo động lẫn những âm thanh nhỏ bé đều xuyên qua màng nhĩ, truyền tới não bộ, anh có thể nghe thấy mọi thứ—

Những làn sóng siêu âm ồn ào như tiếng nhiễu sóng.

Mà anh đang cố gắng hết sức phân biệt giữa trăm mớ chằng chịt.

Có âm thanh của gậy kim loại vụt lên xác thịt, kim loại sắc bén đâm vào xương cốt—là Choi Wooje đang vung "búa thần Mjolnir" bổ mạnh vào lưng zombie.

Có mũi tên lông vũ vút đi, xuyên qua cổ họng mềm nhũn của thây ma, nó vùng vẫy gào thét lại bị đinh sắt cắm phập vào đầu—là mũi tên do Lee Sanghyeok bắn ra và gậy của Han Wangho vụt tới.

Lùi lại mấy bước để lấy đà, đá văng sỏi đá trên mặt đất, tiếng mũi giày tiếp xúc với bề mặt, sống mũi gãy vụn, cổ bị trật khớp—đó là cú đá ngược của Moon Hyeonjun.

Anh nghe thấy tiếng mở khóa kéo, Jang Hyuk ngoảnh đầu lại—

Có một con zombie, dù bị Choi Hyeonjun bắn trúng đầu gối và bị Jeong Jihoon đánh vẹo xương, vẫn kiên trì bò về phía lều của Park Jeesun và Kang Minseo, thậm chí còn nắm dây kéo giật lều ra!



Sao có thể, theo quy luật cơ bắp của zombie đã cứng còng làm chúng không thể cong ngón tay lại để nắm lấy khóa kéo nữa—

—là virus biến dị ư? Jang Hyuk điên cuồng động não trong khi quan sát những con zombie giống như dã thú trong trại.

Cơ thể chúng không có mùi thối rữa, tuy rằng quần áo rách bươm và làn da đầy rẫy vết trầy xước, thậm chí còn có những vết thương đang đóng vảy.


Máu người chết có thể đông lại và đóng vảy sao?


Thế hệ người nhiễm bệnh đầu tiên ví dụ như thầy và đồng nghiệp của anh, sau khi phát bệnh có thể giữ được tỉnh táo tạm thời, dấu hiệu sinh tồn của họ vẫn bình thường...

Thế hệ người nhiễm bệnh tiếp theo, chẳng hạn như vợ anh, sau khi phát bệnh gần như mất đi lý trí và dấu hiệu sinh tồn rất yếu ớt...

Những người bị nhiễm bệnh thế hệ thứ ba, chẳng hạn như những thây ma bên ngoài siêu thị, tử vong chỉ trong vòng mười phút sau khi bị lây nhiễm, trở thành những cái xác không hồn...

—virus ngày càng nguy hiểm hơn qua các thế hệ lây nhiễm và thậm chí trực tiếp giết chết vật chủ.

Vậy lũ zombie đang tấn công bọn họ bây giờ rất có thể là thế hệ nhiễm bệnh thứ hai!


Lee Minhyeong đá liên tiếp hai cái vào con zombie đang dặt dẹo trước mặt cậu, làm nó phải lùi lại mấy bước, sau đó quay người chặt đứt bàn tay con zombie đang kéo lều của Park Jeesun, máu phọt ra, văng lên trên lều. Kang Minseo và Park Jeesun lúc này dù đang ở trong lều nhưng máu bắn vào bên trong làm hai người hét lên kinh hãi.

Với lượng máu bắn tung tóe thế này, một lần nữa khẳng định suy đoán của Jang Hyuk!


Ryu Minseok muốn nhanh chóng kết liễu con zombie này, không ngờ nó như bị thứ gì kích thích, đột nhiên bộc phát tiềm lực cực đại, cho dù đã mất đi một tay vẫn tự mình đứng dậy, lao về phía Ryu Minseok.

Ryu Minseok loáng thoáng nhận ra đám zombie này có gì đó khác biệt.

Vừa vội vàng động não, vừa dùng bao kiếm chặn cổ họng thây ma lại. Con zombie trở nên hung bạo hơn, quơ cánh tay cụt xốc bao kiếm của Ryu Minseok lên, tay còn lại túm lấy vạt áo của nó. Lee Minhyeong thấy Ryu Minseok gặp nguy, bổ một rìu vào ngực con zombie đang quấn lấy mình nhưng không ngờ lại bị mắc vào xương sườn không rút ra được. Còn Ryu Minseok ở phía bên kia, tuy con zombie đã gầy trơ cả xương nhưng không hiểu sao lại khỏe đến vậy, liên tục đẩy Ryu Minseok lùi về phía sau, thân hình vốn nhỏ bé, lúc này còn bị con zombie "đẩy tường" cứng ngắc lên thân cây, Lee Minhyeong nhác thấy con zombie cúi đầu xuống, hoảng loạn—

Cậu mặc kệ mọi thứ, lao về phía Ryu Minseok và con zombie bên kia, lấy tay bịt kín miệng zombie lại.


Máu chảy ra từ những ngón tay của cậu.


Ryu Minseok trợn tròn mắt nhìn, tim như ngừng đập.





Không thể nào, Lee Minhyeong sao có thể bị cắn cơ chứ.





Thế, sao lại có máu.


Không đúng.

Đây là cơ hội Minhyeong giành lấy cho mình.

Ryu Minseok đẩy ngược ra, zombie bị Lee Minhyeong bịt chặt miệng, có lẽ do đã nếm được máu cũng nơi lỏng gọng kìm với Ryu Minseok.

Tầm mắt Ryu Minseok đã trở nên nhòe nhoẹt, nó cầm thanh kiếm trong tay đâm vào ngực zombie—








#Tui có điều ngụy biện: đừng sợ, tin tui đi.

Những thông tin có thể công khai về zombie:

Những con zombie xuất hiện lúc trước là zombie bình thường (thế hệ thứ ba bị nhiễm virus)

Zombie xuất hiện trong chap này là thế hệ nhiễm bệnh thứ hai, so với zombie bình thường thì vẫn còn tín hiệu sinh tồn yếu ớt, nhưng do thời gian nhiễm bệnh quá dài, não bộ đã nảy sinh những biến đổi bệnh lý không thể chữa trị (vô phương cứu chữa). Thị giác thính giác khứu giác và thể chất được tăng cường, hơn nữa do virus chưa giết vật chủ chết hẳn, cho nên các khía cạnh được tăng cường có thể hoạt động hiệu quả—nhìn xa hơn, có khứu giác nhạy cảm, thính giác nhạy bén hơn (sóng siêu âm phát ra từ máy đuổi chuột không được coi là tần số đặc biệt cao đối với chúng) thể lực cũng tăng mạnh (để duy trì các dấu hiệu sinh tồn, và kiểm soát các nhóm cơ của vật chủ tương đối chính xác)

Nhược điểm của thế hệ nhiễm bệnh tiếp theo: giữ nguyên đồng hồ sinh học của cơ thể người, có thời gian mệt mỏi vào ban đêm; vận động và tấn công tiêu hao năng lượng, nhưng không ăn đồ ăn (chúng cắn người không phải muốn ăn mà vì muốn lây virus) vậy nên đám zombie thật ra đều gầy đét.

Hai chap tiếp theo tập trung chủ yếu cho guria nhó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net