Ta chẳng còn nhau - ngoại truyện (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lòng Việt luôn nôn nao đợi chờ trong những ngày giáp Tết. Mùa xuân đã về rồi, mùa mà khiến bao nhiêu con tim cùng say mê chào đón. Việt ngồi trước hiên nhà, vừa thêu khăn hoa vừa lơ đãng nghĩ về một năm mới sắp đến. Mùa xuân này Việt đã chính thức mười sáu tuổi, mười sáu tuổi dương. Những ngón tay thon đương chạm lên miếng vải nhỏ trắng, Việt muốn điểm lên đấy là những cánh hoa đào với sắc hồng ấm áp, y đã nhờ bà Hiền, là người ở mới dạy cho y cách thêu mà y vẫn chẳng thể nào tự thêu lấy được, những đường chỉ hồng vẫn cứ xiên chỗ nọ rồi xẹo chỗ kia. Chỉ màu rất khó mua được, phải lên đến tỉnh thì mới có những hàng làm cắt may bán. Tết sắp về nên cái chợ cóc con con ở làng Việt cũng tấp nập hơn đôi chút, sáng nay y dậy sớm ra chợ đã thấy người ta bày bán đủ những đồ, từ thịt lợn, thịt cá, bánh trái đến cả những con ngựa bằng giấy để hoá mã, cúng tổ tiên. Có lẽ là do Tết sắp đến nên trên khuôn mặt của những người đang bán buôn ngoài chợ ngập tràn sự phấn khởi phơi phới. Việt mua năm xu chè và năm xu nhang về thắp, cái mùi hương trầm ấm của nhang thoang thoảng bay qua mũi Việt, y xuống bếp đun ấm nước nóng rồi xách lên pha ấm chè, đem đi mời bà Hiền đương quét cổng một chén rồi ngồi xuống thưởng thức. Y nhâm nhi một chút, nước chè đăng đắng dần lan khắp lưỡi Việt, y có vẻ không quen uống lắm nhưng được bao chén chè ấm trong tay giữa cái tiết trời vẫn còn lạnh tê tái thế này, lòng Việt sung sướng lắm. Đây là thời điểm thích hợp để nghĩ về một năm sắp qua đi, năm nay Việt đã học được rất nhiều điều, từ công việc bếp núc hay khâu vá y đều học được. Y thấy mình đã trưởng thành hơn, nhất là về cơ thể đã có nhiều thay đổi, y trông đã lớn hơn cái Diên nhiều rồi, nhất là về chiều cao. Nghĩ lại cái Tết của năm qua y thấy man mác buồn, đó là cái Tết đầu tiên phải xa mợ Hoàn, xa cậu Tùng, rồi xa cả tiếng của con chó Mực sủa inh ỏi mỗi khi khách sang chơi. Mới chỉ Tết năm trước nữa thôi, y vẫn còn ngồi gần giường của mợ Hoàn, dựa đầu vào lòng mợ để được mợ vuốt ve mái tóc tơ thơm thơm mùi bồ kết. Mợ Hoàn đã dặn Việt phải ngoan, không được buồn được khóc, nếu không mợ sẽ không nỡ mà... đi. Ngồi thủ thỉ cùng mợ, thấy mợ khóc mà Việt cũng khóc theo, một nỗi buồn rầu đang lan tỏa khắp không gian, mơ hồ ẩn hiện như báo trước đến ngày buồn. Cảm xúc và những giọt nước mắt của cái Tết năm ấy như khảm sâu vào trong lòng Việt, lắng đọng trong gian nhà trống vắng thành một vũng buồn tha thiết mà mỗi khi y vô tình dẫm phải là nước mắt lại rơi.

Ấy thế mà đã hai năm trôi qua, một cái Tết thiếu vắng mợ ảm đạm và nhàm chán giờ đây cũng sắp được giấu kĩ vào di vãng. Chỉ hai năm thôi mà bao nhiêu chuyện đã thay đổi khiến Việt không thể bắt kịp nổi, người họ hàng trước đây hay thường sang chơi mỗi dịp lễ giờ đã trở mặt, bà cô dì đã từng hay khen Việt ngoan ngoãn, hiền lành cũng đã rời đi, rồi tất cả những người họ hàng trước đây y từng nghĩ là thân thiết lắm cũng không còn tới nữa. Y bỗng chốc nhớ đến Văn, chỉ hai năm thôi mà hắn đã phải cáng đáng đủ mọi chuyện, đã có những lúc hắn mệt đến mức phát điên và đập phá đồ trong nhà, chửi mắng rất thậm tệ. Nhưng lúc ấy Việt đương còn nhỏ lắm, y đâu biết hắn đã phải căng thẳng thế nào, y chỉ biết ngồi một xó khóc và rên gọi mợ.

Việt bỗng thấy thương hắn biết bao. Hắn mắng mỏ y nhiều mà lòng y vẫn thấy thương hắn nhiều lắm. Giá mà hắn đừng mắng nhiếc y nhiều quá...

Năm nay không biết đến ngày bao nhiêu thì Văn sẽ về. Việt đưa mắt ngóng ra ngoài cửa, mà không chỉ y, cả con Diên hay bà Hiền cũng chờ nữa. Y chẳng mong ngóng quần áo mới hay bất cứ đồ ăn, đồ vật gì mà hắn mang về từ Hà Nội, y hiện tại chỉ mong được nhìn thấy hắn khoẻ mạnh trở về đón Tết cùng gia đình mà thôi. Nhìn vào ly nước chè trong vắt vẫn còn đượm hơi ấm, lòng Việt nôn nao nghĩ đến đêm giao thừa.

Giọng con Diên bỗng thé vang ngoài cửa ngõ, vang cả vào một thềm nước êm đềm trong lòng Việt làm gợn lên một cơn sóng, thúc cả người phải đứng lên.

- A! Ông Văn về này! Con chào ông! Cậu Việt ơi ông Văn về!

Việt kiêng kiễng lên, ngó mặt ra ngoài cửa cổng. Đúng là Văn đã về, với bộ đồ kiểu Âu và cái mũ phớt màu nâu quen thuộc. Lòng y bỗng chốc rộn ràng, nhìn theo bóng Văn.

Văn đã bước vào tới phòng khách, y ngớ ra rồi ngập ngừng chào hắn. Hắn đặt một cái túi to xuống ghế, rồi ngẩng mặt lên nhìn, hô gọi mọi người vào nhận quà Tết. Hắn mua cho bà Hiền và con Diên mỗi người một cái áo bông dày và ấm, con Diên mặt mày hớn hở hẳn ra, đầu tiên nó còn ngơ ngác không biết có phải là thật không vì món quà này ngoài sức mong đợi với nó quá. Nó cứ nghĩ rằng nếu nó có quà thì cũng chỉ là mấy cái kẹo hoặc một đùm xôi ruốc. Riêng Việt thì được ưu ái hơn, không chỉ có áo bông mà còn có thêm cả một bộ quần áo lành lặn với chất vải sờ vào rất mượt rất thích màu vàng mỡ gà. Hắn còn mua theo đấy rất nhiều đồ, nào thì kẹo mứt, nhang thơm và trà ngon, hai câu đối đỏ và những cái bánh con nho nhỏ gọi là "bánh quy" mà cái Diên phải nhìn bằng ánh mắt thòm thèm. Nhưng thứ mà từ nãy đến giờ Việt chú ý nhất vẫn là cái cành đào hắn vẫn đương cầm trên tay. Hắn nói: "Đào Nhật Tân đấy!" Rồi chạy đi kiếm cái lọ cắm vào đưa lên ban thờ. Y đã nghe đến đào Nhật Tân rồi nhưng chưa từng nhìn thấy, màu sắc của nó đậm đà hơn so với những loại hoa đào khác, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, chắc y phải đổi màu chỉ trên cái khăn tay.

Sau khi Văn về, cả ngôi nhà như nhộn nhịp hẳn ra. Đấy là tiếng cười nói của con Diên, tiếng nói chuyện ôn tồn của bà Hiền và tiếng sai vặt của hắn, chỉ có Việt là từ nãy đến giờ vẫn đương im lặng. Một lúc, hắn quay sang nhìn y và nói.

- Sao em im lặng vậy? Không thích đồ tôi mua cho à?

- À không... không, em thích lắm.

Bấy giờ lòng Việt đương nôn nao, y thấy sự ấm cúng, yên bình đã quay trở lại căn nhà trước dịp năm mới. Ngoài trời không khí mùa xuân trong lành và tươi mát, phảng phất cùng với những đợt gió rét thoáng qua.

...

Xuân năm nay Việt nom dễ thương quá. Y mặc cái áo bông Tết mà hắn mới mua tặng, chạy nhong nhong trong vườn quét lá, thỉnh thoảng lại đi những bước chân thật nhẹ lướt qua mặt Văn, có lúc y chỉ cúi người nhặt đồ làm rơi thôi cũng đủ để hắn phải ngẩng lên để liếc nhìn một cái. Văn đang ngồi đọc sách, uống trà trước cửa, Việt thì lại ngồi lúi húi ở bậc thềm tiếp tục thêu, Văn nhìn trộm, hắn không nghĩ rằng cũng có lúc y lại trông nhẹ nhàng, dịu dàng đến thế với chiếc khăn tay. Cũng phải thôi, Việt năm nay đã đúng tròn mười sáu tuổi, không còn tính thêm tuổi mụ nữa, năm nay y đã lớn, đã phổng phao và... đẹp đẽ hơn ngày trước rồi.

Cảm giác như có một ánh mắt đang nhìn mình nhưng Việt không dám quay đầu lại, y vẫn lúi húi thêu từng đoạn chỉ một chồng chéo lên nhau, chỉ còn ba hôm nữa là đến giao thừa. Y nhẩm tính ngày và tính cả những lời cầu chúc mà y sẽ nói vào đêm giao thừa nữa. Lòng Việt lại xôn xao, hoà với tiếng chim đương chiêm chiếm kiếm mồi vào buổi sáng.

Cứ thế chờ mãi thì ngày ba mươi cũng đến. Cả nhà ai nấy đều làm việc, người thì nấu đồ cúng Tết, người thì thắp hương, vội vàng mang hai câu đối đỏ ra treo trước cửa nhà. Việt không có gì làm, y đương ngồi lặng im ngắm nhìn những cảnh vật xung quanh trong ngày cuối cùng của năm cũ. Lòng rộn ràng nghĩ về một năm mới sắp đến, không còn có buồn rầu và chỉ còn những niềm vui. Háo hức quá.

Đêm nay cả nhà được thức muộn đón giao thừa, cúng ông thần thổ địa và cúng tổ tiên. Cái mâm nhỏ được bày trên một cái ghế gỗ đặt giữa sân, trên đó được bày cúng hoa quả và một miếng thịt lợn luộc cùng bát cơm có thắp nhang như mọi năm. Trong nhà trên ban thờ tươm tất có đủ rất nhiều đồ cúng cơm canh, gạo muối, hoa quả và bên cạnh đó là cành đào Nhật Tân nở rộ như những đốm lửa nhỏ.

Giây phút giao thừa cuối cùng cũng đến. Chỉ đến khi nghe thấy có tiếng pháo nổ Việt mới chắc chắn là năm mới đã sang, y nhìn sang Văn, bỗng chợt thấy hắn cũng đang nhìn mình với một nụ cười hiền hoà. Y rụt rè cũng mỉm cười lại với hắn. Giây phút này đây, điểm chung duy nhất của tất cả mọi người là đều cầu chúc sang năm mới cả gia đình ai ai cũng mạnh khỏe, an yên và sung túc. Việt cũng vậy, ánh mắt y sáng ngời trông mong vào một năm mới sang hạnh phúc và viên mãn.

Y chắp tay khấn giao thừa, y thấy nhớ cậu và mợ lắm nhưng không còn khóc như Tết năm qua nữa. Y chỉ thấy xúc động, vậy là một năm nữa đã qua, y cũng đã tự thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều.

...

Khoảnh khắc giao thừa cũng đã qua, cả ngôi làng lại chìm trong bóng đêm tịch mịch. Việt nghe thấy tiếng ho khe khẽ của Văn phát ra từ trong buồng ngủ. Y rón rén bước vào thấy hắn đương ngồi trên giường ngắm lại những di vật của cậu mợ để lại trước khi mất, mắt đỏ lên như sắp khóc. Nhìn thấy Việt, hắn vội vàng cất gọn lại đồ đạc.

- Chờ một chút tôi dọn lại rồi đi ra cho em ngủ.

Việt bỗng thấy sống mũi cay cay, y muốn khóc nhưng cố nín lại. Hắn gọn lại những kỷ vật đặt trong một cái hộp rồi cất ngăn nắp vào trong tủ, toan bước ra ngoài thì bị một bàn tay bé nhỏ níu lại. Việt không dám níu chặt, chỉ níu nhè nhẹ vào vạt áo, ngước lên nhìn với đôi mắt rưng rưng từ khoé mắt sắp rơi xuống một giọt.

- Em... thương cậu.

Thực ra chính Văn cũng đã đau đớn lắm kể từ
khi mà cậu mợ mất, nhưng vì từ đấy hắn phải gánh vác trách nhiệm của gia đình, công việc chồng chất trên vai, mệt mỏi khiến hắn hay bực bội, nóng tính. Những khi hắn mắng chửi, đập phá đồ đạc hắn biết cũng làm Việt sợ lắm, khi thấy nét mặt sợ hãi của y cùng tiếng khóc hắn lại cố gắng để bình tâm lại. Việt đương còn nhỏ nên rất hãi việc bị chửi, nhưng sâu trong cõi lòng non nớt của y vẫn thấy thương hắn thật nhiều.

Hắn ghé vào khuôn mặt đang đỏ bừng đang chực trào nước mắt, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn. Việt giật mình lùi lại nước mắt chợt trào ra, y không hiểu tại sao hắn lại thơm vào miệng mình. Gương mặt y đương ngơ ngác nhìn khiến hắn phải bật cười.

- Em nói thương tôi mà, tại sao không để cho tôi hôn?

Việt bỗng ngờ ngợ ra, ngượng ngùng cúi mặt. À thì ra nếu thương thì người ta sẽ cho thơm vào miệng. Văn học cao, biết nhiều, y không có biết những thứ ấy, từ trước đến nay y cứ tưởng là chỉ thơm vào tay, vào má là hết cỡ rồi.

Y không chống cự nữa mà để hắn thoải mái hôn lên môi mình. Một nụ hôn ấm áp, ngượng nghịu mà đê mê. Hắn bế phốc y lên đi về phía giường rồi đặt nằm xuống, y ngỡ ngàng mà cũng nhắm mắt nằm yên không đụng đậy. Hắn luồn tay vào bên trong áo, y giật nảy mình vì cảm nhận thấy được một bàn tay to và lạnh đương chạm vào cơ thể, những giọt nước mặt nãy giờ chực trào ra giờ đều đã tuôn ra hết vì đôi mi nhắm chặt. Hắn lại cúi xuống đặt một cái hôn nữa lên đôi môi mềm mại.

Đêm giao thừa gió thổi lành lạnh, nhưng không ngăn được đôi tim yêu thương. Văn sung sướng thả hồn vào làn da mịn màng tuổi mới lớn của vợ cùng hơi thở ấm áp đương thổn thức, trong sáng và ngọt ngào.

Hai ta sẽ cùng nhau bước qua một năm mới tràn đầy những hi vọng, tình yêu và hạnh phúc mà ta luôn mong ước.

"Khi em còn nằm trong lòng mình, ấy là em đương hạnh phúc nhất."

————————————————

Vì Chap trước ngắn nên chap này mình vít dài ha:'>> hihi với lại zì mình đang dận tyeu khum vé nốt cái bìa triện cho mìn nên khi nào cả triện được lăm mươi vốt thì mình mới vít típ chap mứi nha;'<<

Hì:'>> dù sao cũng cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình ❤️❤️❤️ love you !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net