Chương 32: Lão thái thái trở về (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh Đào lập tức theo lời nói của Đường Vận Nhiên đi làm, thực mau liền xách hộp thức ăn đi vào. Lúc này Đường Vận Nhiên đang dựa vào nhyễn tháp bên cạnh cửa sổ, trên người là một cái chăn thật dày dệt kim tuyến.

"Tiểu thư đồ ăn đã được lấy tới rồi người mau ngồi dậy dùng bữa đi, để chiều nay người còn có sức cung nghênh Lão thái thái hồi phủ nữa!"

"Bày ra đi."

Anh Đào nghe vậy chỉ huy người bày bàn cơm, Đường Vận Nhiên liền nhìn về phía Tín mama, bà ta thấy vậy tươi cười đầy mặt, thân thiết đi đến đỡ.

Chỉ chớp mắt đã di chuyển đến nhà ăn.

Trước kia nguyên chủ có nơi chuyên dùng để ăn cơm, bàn ăn luôn đặt ở gian thứ nhà chính Tây, nơi đó ngoại trừ dùng cơm một ngày ba bữa thì không sử dụng vào việc khác, về sau Đường Vận Nhiên xuyên qua do không thích những ngày mưa cũng phải phiền toái đi, nên đã kêu Tín mama bày luôn bàn ăn ở phòng ngoài.

Lúc này, Anh Đào phân phó người bưng bàn gỗ vuông đã bày đồ ăn, cùng ghế tròn đặt bên cạnh bàn. Đường Vận Nhiên thấy vậy buông mắt xuống, một nha đầu liền bước lên, trong tay cầm một chậu đồng thau nhỏ, nước ấm được đổ vào gần nửa chậu. Một nha đầu khác xắn tay áo Đường Vận Nhiên lên, lấy xà phòng từ trong chậu xoa lên tay của nàng.

Đường Vận Nhiên ngửi được hương thơm của xà phòng, gương mặt hiện lên sự thích thú, nói với nha đầu. "Thật là thơm, là hương hoa Hồng phải không?"

Anh Đào nghe vậy liền đáp. "Dạ phải tiểu thư, đây là sản phẩm mới do Yên Chi Trai cố ý điều chế ra. So với loại bình thường ở trong phủ của chúng ta tốt hơn nhiều, tiểu thư nếu thích lần sau nô tỳ sẽ kêu quản gia đưa hương khác đến."

Đường Vận Nhiên khẽ ừ một tiếng để nha hoàn rửa tay cho mình, nha hoàn rửa tay xong, liền đưa tay lấy khăn mềm đã chuẩn bị sẳn tỉ mỉ lau tay cho nàng ta. Sau khi làm xong một nha hoàn khác liền dìu Đường Vận Nhiên vào bàn.

Ngồi xuống chiếc bàn được chạm khắc bằng gỗ cây đào, ánh mắt Đường Vận Nhiên quét lên trên mặt bàn, đồ ăn sáng có thể nói thực phong phú.

Đường gia là một trong Thập đại Thế gia của Nam Cung quốc, hơn nữa bởi vì là Hoàng thương* nên Đường gia có thể nói là giàu có. Chi phí về phương diện ăn ở cũng cực kỳ thoải mái, tuy vậy tác phong làm việc của Đường gia rất khác biệt so với các nhà phú quý mới lên. Bữa sáng bày trên bàn, tuy chỉ có năm món ăn, hai món canh kèm theo vài món điểm tâm ngọt. Nhưng tất cả đều được làm rất nhẹ nhàng và tinh tế, tất cả đều còn đang nóng và bốc hơi, liếc mắt là có thể nhìn ra được dụng tâm ở bên trong.

*(Hoàng thương: Gia tộc thương nhân được quyền buôn bán với Hoàng gia và triều đình.)

Anh Đào đứng phía sau cầm đũa lên định chia thức ăn, thì Đường Vận Nhiên đưa tay chỉ vào tô canh đang bốc hơi nóng nói. "Tín mama lấy cho ta một chén đi!"

Tín mama lập tức cười đến híp mắt, vội dùng một chén sứ men xanh múc một chén canh cho Đường Vận Nhiên, cười nói. "Đây là canh măng nấu chung với da gà tơ cả đêm, là một món khai vị rất tốt cho ruột gan. Tiểu thư người uống thử xem." Nói xong đã đặt chén canh trước mặt Đường Vận Nhiên, nước canh trong chén hơi vàng, miếng măng tuyết trắng, nhìn rất là gợi khẩu vị.

Đường Vận Nhiên gật gật đầu, cầm thìa múc một muỗng đưa đến bên miệng nếm thử. Chỉ cảm thấy trong miệng thơm mát, canh hầm rất thơm và ngon, độ lửa vừa đúng, da gà non mềm, vào miệng liền tan, uống xong một chén canh Đường Vận Nhiên mở miệng khen.

"Ấm nóng dịu ngon, quả nhiên là món khai vị tốt."

Anh Đào lúc này đứng sựng ở phía sau nhìn về phía Đường Vận Nhiên, bình thường chuyện chia thức ăn cho Đường Vận Nhiên đều là nàng làm. Bây giờ lúc nàng đang chuẩn bị đi lại chia thức ăn, Đường Vận Nhiên lại mở miệng kêu Tín mama lấy, chẳng khác nào tán thẳng vào mặt của nàng.

Nhìn Đường Vận Nhiên đang cuối đầu ăn mà không rõ biểu tình kia, đột nhiên khiến trong lòng Anh Đào có loại tư vị nói không thành lời. Đó là một cảm giác bất an không biết từ đâu truyền đến khiến nàng không khỏi lạnh run.

Hành động vừa rồi của Tam tiểu thư có phải cố ý hay không? Nếu là cố ý không lẽ là Tam tiểu thư đã biết chuyện nàng phản bội nàng ta nên mới... Không... Không thể nào?! Anh Đào trầm ngâm một hồi rồi lắc đầu, nếu như thật sự Tam tiểu thư phát hiện ra nàng phản bội, thì sẽ không thể nào dễ dàng buông tha nàng như vậy.

Chuyện trước đây Tam tiểu thư ra tay trừng phạt những kẻ đã phản bội lại mình tàn nhẫn như thế nào, nàng không phải không biết. Bởi vì, nàng là người chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối. Cho nên chẳng có lí do gì mà khi Tam tiểu thư phát hiện ra nàng phản bội lại buông tha cho nàng cả. Chuyện vừa nãy chắc chỉ là trùng hợp thôi. Suy nghĩ một chút có lẽ dạo này nàng đã quá kiêu ngạo khi dựa vào uy tín của Tam tiểu thư để hoành hành ngang ngược trong phủ, cho nên hôm nay Tam tiểu thư mới làm vậy để cảnh cáo nàng.

Lê Hương ở phía sau thấy Anh Đào vẫn còn đang ngây người không lại chia thức ăn cho Đường Vận Nhiên thì liền tiến lên đụng nhẹ nàng ta một cái.

Anh Đào bị đụng phải liền hoàn hồn, nhẹ nhàng bước lại gần, cầm đũa, gấp một miếng cá hoa Quế cho vào bát của Đường Vận Nhiên.

Đường Vận Nhiên thấy Anh Đào vừa rồi thất thần cũng không nói gì, bưng chén cơm, cầm lấy đôi đũa một miếng nhỏ một miếng nhỏ ăn. Anh Đào thấy thế càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng nên rất là cao hứng, gắp cho Đường Vận Nhiên nhiều món ăn đặt vào trong chén.

Đường Vận Nhiên cũng không cự tuyệt, nhai kĩ nuốt chậm, thong thả ung dung tất cả đều ăn vào.

Sau một lúc nàng để bát đũa xuống, tiếp nhận khăn tay từ nha hoàn lau miệng. Tín mama liền gọi người tiến tới thu thập, còn Lê Hương thì rót một chén trà cho Đường Vận Nhiên.

Đường Vận Nhiên không nhanh không chậm nhận lấy, cúi đầu nâng nắp chén trà lên, nhiệt khí nhẹ nhàng dâng lên, hương thơm nhàn nhạt, mùi trà dịu nhẹ thoang thoảng nơi chóp mũi. Nước trà trong vắt một màu, đúng là vừa có hương lại vừa có sắc.

Nhẹ nhàng thổi lá trà nổi ở phía trên, môi mỏng khẽ mím uống một ngụm, Đường Vận Nhiên rũ mi tinh tế phẩm trà.

Nước trà trong veo theo cổ chảy xuống, chỉ cảm thấy hương khí ngào ngạt, trong veo dễ chịu. Đường Vận Nhiên lại uống thêm một ngụm, mới nói. "Đem cuốn sách ta để ở đầu giường lại đây." Không bao lâu trong tay nàng nhiều thêm một bản tạp thư.

Đường Vận Nhiên yên lặng xem sách, còn bọn nha hoàn tất cả đều lui hết ra ngoài. Chỉ còn Anh Đào, Lê Hương và Tín mama ở lại hầu hạ.

Anh Đào không cầm được nghi hoặc, thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn Đường Vận Nhiên một cái.

Cũng đã gần hai tháng trôi qua kể từ ngày mà Tam tiểu thư bị Liễu thị hãm hại. Tuy việc này đã được lão gia đứng ra giải quyết, Liễu thị cũng bị trừng trị thích đáng. Nhưng qua sự việc đó Tam tiểu thư càng ngày cư xử càng kỳ lạ.

Nàng đặt lệnh cấm không hề cho bất kỳ ai đặt chân vào Thúy Nhiên Viên nửa bước trừ những người được cho phép. Mấy người tay chân còn lại của Liễu thị tức giận Tam tiểu thư vì hạ bệ bà ta làm cho bọn họ không còn chỗ dựa. Nên cố tình tung tin đồn nhảm, nói Tam tiểu thư nhất định là bị quỷ ám nên mới làm vậy.

Cuối cùng chuyện này đồn tới lão gia, lão gia đã cho người trừng trị nặng đám người đã tung tin đồn nhảm đó, cho nên danh tiếng của Tam tiểu thư mới không có việc gì. Hơn nữa gần đây Tam tiểu thư luôn luôn qua lại rất gần với Ngụy phủ, nơi mà trước đây tiểu thư không bao giờ muốn đến gần hay muốn có bất kỳ liên quan nào.

Thời gian gần đây địa vị của Tam tiểu thư trong phủ đã cao lên rất nhiều, quyền hành quản gia trong phủ cũng nắm trong tay, có thể nói Tam tiểu thư là người có quyền lớn nhất trong phủ chỉ sau lão gia. Nhưng giờ Lão thái thái và Tứ tiểu thư đều sắp trở về, một người là nữ nhi thân sinh của Liễu thị còn một người từ trước đến giờ vẫn luôn bao che chống lưng cho nàng ta. Nhưng Tam tiểu thư dù vậy cũng không hề lo lắng vẫn cứ bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra. Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, giống như Tam tiểu thư căn bản không hề sợ những người như Lão thái thái hay Tứ tiểu thư sẽ đến gây phiền toái cho mình.

Thật kỳ lạ!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net