Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đã ngả về tấy, khu rường U Minh được nhuộm một màu đỏ rực của ánh chiều tà.

Trong rừng, vang vọng khắp nơi là tiếng thú dữ gầm rú, tiếng gió thổi "vù vù..." làm lá cây rơi, tạo nên khung cảnh mùa thu vừa rợn người vừa đẹp mắt.

Bên cạnh đó còn có tiếng lết chân nặng nề của con người, trong khu rừng hoang vu như vậy mà cũng có người sinh sống.

Một cô nương từ trong đám cỏ khô đi ra, y phục trên người đã không thể nhận ra màu sắc ban đầu, trên lưng nàng đeo gùi nhỏ, hai tay cố gắng kéo lê chiếc chân phải của mình, nàng cố bước đi, hình như chân bị cây đâm trúng, máu tuôn ra trông rất đáng sợ, trên trán nàng mồ hôi đổ ròng ròng, nàng đeo khăn bịt mặt nhưng từ ánh mắt của nàng cũng làm cho người khác cảm thấy con người này có tính cách rất mạnh mẽ.

Sắc trời đã tối dần, trong rừng U Minh hiện lên một đốm sáng nho nhỏ, ánh sáng duy nhất trong khu rừng tăm tối này.

Bối Tử Tịch vào nhà, nàng để gùi nhỏ xuống bàn, châm lửa nhóm bếp, đặt một siêu nước lên bếp xong, nàng lấy từ trong rương ra một ít thảo dược đã được làm từ trước cùng một miếng vải trắng sạch sẽ, đặt chúng xuống cạnh bàn, sau đó lấy dao nhỏ bên hông rửa qua nước muối, Bối Tử Tịch cởi quần, lấy con dao hơ qua lửa rồi cắt vào vết thương của mình, khúc cây him sâu vào da thịt đã được lấy ra khỏi bắp chân trắng nõn của nàng, máu tươi theo đó chảy xuống, nàng lấy siêu nước trên bếp ra pha thêm nước lạnh, cho vào một chút muối rồi rửa sạch vết thương, nàng lấy thuốc rửa sạch rồi đắp vào, băng bó.

Bối Tử Tịch mệt mỏi, không có tâm trạng thu dọn mớ hỗm độn, trực tiếp trèo lên giường nằm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Bối Tử Tịch vẫn đang ngủ liền bị thức giấc bởi tiếng gõ cửa, bên ngoài có người đến tìm nàng.

"Tiểu thư, tiểu thư, là muội Bạch Quả đây, người mau mở cửa muội" giọng nói của một cô nương làm cho Bối Tử Tịch thức giấc, nàng mơ màng ra mở cửa, giọng điệu có phần oán hờn nhẹ nhàng.

"Ta ra đây, mới sớm ra muội làm gì mà vội dữ vậy?"

Trên khuôn mặt trắng xanh mang theo vẻ vui mừng khó kìm nén

Nàng là con thứ của Bối Trạch Lận, Bối gia có truyền thống làm trang sức từ lâu đời, cũng coi như có tiếng tăm, nhưng từ khi Bối Trạch Lận lấy mẫu thân nàng cũng là công chúa Anh Túc là tỷ tỷ của đương kim thánh thượng thì tiếng tăm của Bối gia không ai không biết đến, chỉ hận, mẹ con di nương vì cái chết của mài thân nàng mà nói nàng là vận xui từ bé bị đẩy vào rừng rậm sinh sống, chỉ có Bạch Quả là nô tì đi theo Bối Tử Tịch từ lúc bé vẫn luôn hết mực trung thành và coi trọng nàng.

Bạch Quả thấy dáng vẻ xanh xao của Bối Tử Tịch thì không khỏi lo lắng, "Tiểu thư người nhìn người kìa, đêm qua có phải bị phong hàn hay không?" Vừa nói tay của Bạch Quả vội sờ lên trán nàng.

Nóng muốn bỏng cả tay.

Bạch Quả vội vàng đỡ Bối Tử Tịch đi về giường, nàng còn đảo mắt nhìn quanh nhà một lượt, mặt nàng tối sầm lại khi thấy vũng máu khô cùng con dao dính máu ở dưới đất.

"Tiểu thư, người lại bị thương?" Bạch Quả nheo mắt nhìn Bối Tử Tịch.

Bối Tử Tịch cười trừ, nàng nói: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, hai ba hôm nữa là lành, muội đừng lo quá." nàng đưa cho Bạch Quả một ánh mắt trấn an.

Bạch Quả đi theo Bối Tử Tịch đã bao nhiêu năm, chẳng lẽ lại không biết đó là lời nói dối, nàng biết tính tình tiểu thư rất kiên cường, dũng cảm nhưng nàng vẫn luôn lo lắng, nàng hơn tiểu thư một tuổi, hồi bé là cùng nhau lớn lên, nàng không cha không mẹ, được Hòa An công chúa - là mẫu thân của Bối Tử Tịch nhặt được trong rừng U Minh này, bà vú kể rằng: khi đó người đang mang thai tiểu thư, trên đường đi chùa về thì nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, tính tình người lương thiện liền không chần chừ đưa nàng lên xe ngựa về phủ nuôi lớn, người để nàng chàng tiểu thư lớn lên với nhau, vậy mới nói nàng là người hiểu tiểu thư nhất.

Thấy Bạch Quả nước mắt lưng tròng, Bối Tử Tịch cảm thấy đau lòng, nàng kéo tay Bạch Quả, nói: "muội đến đây để bầu bạn trò chuyện với ta kia mà, sao lại khóc rồi? Ta nói thật đó, vết thương không nghiêm trọng lắm đâu, vả lại ta cũng quen rồi."

Bạch Quả bị kéo ngồi xuống ghế, lấy tay dụi dụi mắt gật đầu, "Tiểu thư ráng lên, vài hôm nữa là có thể rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này rồi, về sau sẽ không còn gặp chuyện nguy hiểm như vậy nữa."

Bối Tử Tịch mở to đôi mắt, ngạc nhiên, "Muội nói vậy là sao?"

Bạch Quả bình tĩnh trở lại, tay vừa lấy thức ăn trong giỏ xách ra vừa cười nói: "Tiểu thư được người ta đưa sính lễ đến nhà đó, mấy hôm nữa người trong Bối phủ sẽ đến rước tiểu thư về, người có vui không?"

Bối Tử Tịch như nghe tiếng sấm giữa trời quang, "Muội nói cái gì? Có người đến đưa sính lễ?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Bạch Quả vui vẻ nói.

Bối Tử Tịch sắc mặt trầm xuống, chuyện nàng bị phế do Bối gia bịa ra đã lan khắp cả thành rồi, nào có ai còn dám đến hỏi lấy một nha đầu phế vật chứ, nức cười, không biết đằng sau đó là âm mưu gì đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net