Chap 30: "Chúng ta chính là tìm đệ tử của Nguyệt Thanh Tông."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc do lời nói của Diệp Kiều quá mức chân thành, nên gà tây sau khi nghe xong, liền suy nghĩ một chút rồi gật nhẹ đầu, coi như đã tạm chấp nhận cái tên KFC này.

Nó phải làm một con gà uy vũ nhất!!

Không không, nó không phải là gà!!!

Bây giờ hành trình đi được nửa đường của ba người đã góp mặt thêm một con gà...à không một con yêu thú. Với dáng vẻ nhỏ xíu của mình, KFC liền vui vẻ nhảy lên trên vai Diệp Kiều, sau đó rụt đầu vào bộ lông đỏ chói, ngoan ngoãn ở yên một chỗ.

"Tiểu sư muội à, ngươi thật sự biết quặng tinh thạch hệ hỏa ở đâu hả?" Trên đường đi Mộc Trọng Hi vừa chơi với KFC, vừa nửa tin nửa ngờ hỏi Diệp Kiều.

Nàng gật đầu, nhìn hai người kia cứ đi từ từ như hai ông già, liền dứt khoát túm cổ Đoạn Hoành Đao lôi lên kiếm, "Với tốc độ này của các ngươi, thì ăn cứt còn sợ cứt nguội đó." 

"Nhanh cái tay lẹ cái chân lên."

Nàng một bên thúc giục, một bên sử dụng Đạp Thanh Phong, tăng tốc  độ bay nhanh đến nơi có tinh thạch.

Đại bí cảnh đáng lí ra mấy tháng nữa mới xuất hiện nhưng giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, do đó cái quặng kia nàng còn chưa chắc chắn khi nào nữ chủ sẽ được Tầm Bảo Thú dắt đến, lỡ đâu bị giành trước thì nàng biết tìm ai ăn vạ đây.

Tinh thạch hệ hỏa được sinh ra ở nơi có nhiệt độ cao. Mà thời tiết bên trong đại bí cảnh lại thay đổi như chong chóng, mới trước đó bầu trời còn trong xanh, thì giây sau liền đổ mưa cái ào, đã vậy còn không phải nước mưa bình thường mà là nước mưa giống dung dịch axit có tính ăn mòn mới chết chứ, xui xẻo để dính lên da thịt thì xác định sẽ bị nóng rát đau đớn vô cùng.

Đoạn Hoành Đao suy nghĩ, "Ta có pháp khí phòng ngự, nhưng nó lại cần linh lực để chống đỡ, các ngươi muốn dùng chung không?"

Phải hao tổn linh khí a...

Diệp Kiều tính toán lộ trình xong liền quyết định từ chối.

Lỡ như bị hao hết linh lực rồi xui xẻo gặp trúng kẻ thù thì toang mất?

Mộc Trọng Hi cũng từ chối, nếu như là trước kia, thì hắn liền chắc chắn khẳng định mình đi rèn luyện sẽ không gặp phải kẻ thù nào, tuy nhiên từ lúc đi chung với tiểu sư muội, thì nàng không lúc nào chịu ở yên, lại còn đi gây thù chuốt oán với người khác. Trong Tu Chân Giới có năm đại tông môn, mà nàng đã đắc tội hai tông rồi. Tuyệt vời không? Rất tuyệt vời.

"Vậy làm sao bây giờ?" Đoạn Hoành Đao đang xoa chỗ bị bỏng, thì thấy Diệp Kiều bình tĩnh lôi ra trong túi trữ vật của mình hai cái nồi to.

Khoan đã...

Nồi to?

"Đây là cái gì?" Đoạn Hoành Đao ngây ngốc hỏi.

"Nồi đó." Diệp Kiều lời ít mà ý nhiều: "Đội đi."

"Ngày thường ta dùng nó để luyện đan."

Đoạn Hoành Đao: "?"

Hắn sửng sốt: "Dùng nồi để luyện đan hả?"

Diệp Kiều: "Chịu thôi, không có tiền mà. Nên thông cảm xíu đi."

Đoạn Hoành Đao: "Được rồi." Hắn nhịn không được tự hỏi bản thân, trước đó đã có Minh Huyền điên khùng rồi, mà bây giờ đến cả Tiết Dư cũng bắt đầu đi theo con đường bất thường luôn rồi sao? Hắn dùng nồi to để luyện đan luôn ư? Trạng thái tinh thần của đám đệ tử thân truyền ở Trường Minh Tông có thật sự ổn không vậy?

Bởi vì Diệp Kiều chưa nói người dùng nồi to để luyện đan là ai, với lại Trường Minh Tông chỉ có một Đan tu mà thôi, do đó Đoạn Hoành Đao lại tiếp tục hiểu lầm thêm lần nữa.

Đoạn Hoành Đao đội cái nồi, phát hiện vậy mà dùng khá tốt, ít ra không cần tốn linh khí. Tuy rằng nhìn thì thấy hơi khùng, nhưng không sao hết, ở đây cũng có ai khác đâu.

Hơn nữa trong túi Diệp Kiều lại chứa rất nhiều thứ kì lạ, làm cho hắn nhịn không được liền thành khẩn nói: "Hi vọng khi gặp được ở Đại hội thi đấu, ngươi sẽ thủ hạ lưu tình với Thành Phong Tông chúng ta."

Diệp Kiều không quay đầu lại, vô tội nói: "Ta chỉ là một Trúc Cơ nhỏ bé mà thôi, sao có thể gây uy hiếp với mấy người Kim Đan Kỳ như các ngươi được?"

Đoạn Hoành Đao lẩm nhẩm nói: "Cũng chưa chắc đâu."

Trường Minh Tông vẫn luôn không được bên ngoài coi trọng, năm nay hạng nhất với hạng nhì nếu không phải Vấn Kiếm Tông thì chính là Thành Phong Tông, ngay cả Nguyệt Thanh Tông cùng Bích Thủy Tông cũng đều có khả năng tranh thứ hạng với bọn họ.

Duy nhất chỉ có Trường Minh Tông không đáng được chú ý đến.

Thật ra hắn cũng không đem cái tông môn luôn xếp hạng chót này để vào trong mắt. Nhưng mà tiểu sư muội mới thu nhận này...quá nhiều hành động làm người ta không ngờ tới.

Đúng là thật sự rất khó nắm bắt, không kịp đề phòng.

Sau khi mưa axit đã tạnh, phía trước mắt liền xuất hiện một con rắn cực kì lớn, lúc này Đoạn Hoành Đao cố gắng dùng sức cắn lưỡi cho thanh tỉnh, hắn đã nhanh chóng ý thức được bản thân đã xuất hiện ảo giác.

Trong bí cảnh thường xuyên xuất hiện ảo giác có thể mê hoặc đầu óc người khác, nếu trong lòng không kiên định chắc chắn sẽ bị lạc trong ảo cảnh của chính mình.

Diệp Kiều cũng đã nhận ra ngoại trừ mình, thì hai người kia đang lung lay đứng bất động một chỗ.

Thấy vậy nàng liền từ trong túi trữ vật của mình lục lọi nửa ngày, mới lấy ra được một bình đan dược.

Hương thơm tươi mát từ miệng bình tỏa ra, làm tinh thần người ta thanh tỉnh trở lại, Đoạn Hoành Đao lúc này mới xoa hai mắt, từ trong ảo cảnh tỉnh dậy: "Thanh Tâm Đan sao?"

Nàng gật đầu, chia cho hai người.

Đoạn Hoành Đao chớp mắt: "Sao ngươi có nhiều đan dược quá vậy?"

Diệp Kiều đành nói ngắn gọn: "Tam sư huynh cho ta đó."

Lần nào Tiết Dư luyện đan xong cũng đưa cho nàng một đống, hiện tại những thứ khác thì nàng không có nhiều, nhưng Thanh Tâm Đan lại có rất nhiều.

Loại đan dược này có thể giúp người ta không bị rơi vào ảo cảnh, đúng là một thứ không thể thiếu khi đi vào bí cảnh rèn luyện mà.

Dưới sự nổ lực không ngừng nghỉ của Diệp Kiều, ba người đã nhanh chóng tìm ra được quặng tinh thạch hệ hỏa trong nguyên tác nhắc đến.

So với mấy viên tinh thạch trong hộp của Đoạn Hoành Đao, thì nơi này càng chói lóa hơn, nó không ngừng hấp thụ nhiệt độ ở xung quanh, số lượng tinn thạch được khảm bên trong chắc cũng gần hơn cả trăm, KFC đang nằm trên vai cũng đã ngửi được mùi thức ăn, liền hăng hái nhảy xuống đất.

Vỗ vỗ cánh sau đó chạy lạch bạch tới nơi có tinh thạch.

Báo đốm đang ngủ say chợt mở mắt, nó đã nhận ra có người đến gần liền theo bản năng mà nhe răng, nhưng vừa mới chuẩn bị nhảy ra để hù dọa mấy vị khách không mời mà đến, thì đột nhiên lại phát hiện một con chim nhỏ, lông trên thân còn chưa mọc đủ đang ôm viên tinh thạch cạp quyết liệt.

Báo đốm há miệng, có ý định đem con mồi nuốt vào bụng.

Thì đột nhiên KFC nghiêng đầu, liếc mắt nhìn nó một cái.

Chỉ với một cái liếc mắt, đã khiến cho báo đốm mất khống chế mà nằm rạp xuống mặt đất, thân mình to lớn run nhè nhẹ, toàn bộ quá trình cũng không dám nhúc nhích thêm lần nào nữa, trơ mắt nhìn đám người đào đi tinh thạch của mình.

Còn ba người kia thì hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn còn đang đắm chìm trong trạng thái hưng phấn mà đào tinh thạch, Mộc Trọng Hi đã có chút kinh nghiệm trước đó, nên lần này hắn không thèm ra vẻ người tốt nữa, vừa nhìn thấy liền nhào vào đào, bọn hắn đã dùng hết sức mình biến nơi đây từ màu đỏ chói khi có tinh thạch thành màu đen thui chỉ còn lại đất đá. Một chút cũng không chừa lại cho người khác.

Mộc Trọng Hi từ khi đi theo Diệp Kiều lăn lộn giang hồ vài ngày đã nhận ra được một điều, mang tấm lòng lương thiện chỉ vô dụng mà thôi, hành động không cần mặt mũi vẫn làm cho người ta cảm thấy thoải mái hơn.

Cuối cùng tinh thạch bị KFC nuốt một phần ba, phần còn lại thì chia đều cho Mộc Trọng Hi với Đoạn Hoành Đao.

Loại quặng tinh thạch như này lẽ ra phải có yêu thú canh giữ mới đúng.

Nhưng không biết vì sao, yêu thú canh giữ nơi này lại không xuất hiện, do đó toàn bộ quá trình đào tinh thạch liền cực kì thuận lợi đến mức không thể tin được.

Trên đường Diệp Kiều một bên đút cho KFC ăn, một bên phức tạp nhìn con gà nhà mình.

"Hình như nó ăn hơi nhiều phải không?"

Mộc Trọng Hi không thèm để ý: "Ăn được là vui rồi."

Diệp Kiều nghĩ lại cũng đúng, nhưng mà...nhìn nó ăn vui vẻ như vậy, nàng muốn tắt thở ghê, ăn nhiều như vậy thì ai mà nuôi nổi.

Do dọc đường nàng vừa đi vừa đút cho KFC ăn, nên nhanh chóng đã bị một đám người theo dõi.

Bí cảnh xuất hiện bất ngờ nhốt mọi người ở bên trong, muốn ra cũng ra không được, vì vậy tán tu xuất hiện ở khắp nơi bên trong bí cảnh, Diệp Kiều phát hiện ra nhưng thấy bọn họ chỉ là một đám Trúc Cơ nên cũng không quan tâm đến.

Nào ngờ cái đám lén lút đi theo sau này đột nhiên lại chủ động nhảy ra, đã vậy còn mở miệng chất vấn.

"Chính là các ngươi đã lấy hết tinh thạch của chúng ta!" Thấy thái độ của đối phượng cực kì chắc chắn, thì đã biết bọn họ đã chứng kiến được toàn bộ quá trình.

Phía sau hắn còn có thêm vài người, nhìn sơ qua thấy tu vi của ai cũng bình thường thì nàng đã chắc chắn đây là tán tu.

"Tinh thạch của ngươi? Trên đó có khắc tên của ngươi sao?" Diệp Kiều cong mắt, thái độ rất là hời hợt.

"Chỗ này là do chúng ta phát hiện đầu tiên." Hắn giận dữ: "Các ngươi đúng là khinh người quá đáng."

Bởi vì cấp bậc của con báo đốm kia ít nhất là Kim Đan, nên hắn không dám coi thường mà nhào vô một mình, cuối cùng đành chạy đi gọi người tới giúp, nào ngờ lúc quay lại đã không còn cái gì.

Lại nhìn đến thái độ thờ ơ của Diệp Kiều, trong nháy mắt hắn đã bùng bùng lửa giận, liền nhào đến định đánh nàng.

Nào ngờ Diệp Kiều thuận thế cúi đầu tránh né, sau đó tóm lại cánh tay muốn đánh mình, vặn ngược lại rồi đạp hắn ngã xuống đất, hơi mỉm cười: "Sao hả? Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ."

Giỡn hoài.

Cùng cấp bậc tu vi với nhau, nếu như nàng đánh không lại tên này thì không phải đã phí mất công sức mà Đoàn trưởng lão dành ra để vừa đập vừa huấn luyện nàng rồi sao?

Đối mặt với nụ cười của Diệp Kiều, tên tán tu bị đẩy xuống đất lại sững người thật lâu.

Cho đến khi trên người bắt đầu truyền đến cảm giác đau đớn, hắn mới ý thức được bản thân vậy mà bị một Phù tu yếu ớt đánh bại?

Mẹ nó, không phải người ta nói Phù tu không rành về đánh cận chiến hay sao?

Diệp Kiều không cho hắn cơ hội phản ứng lại, liền đạp cho hắn té lần hai, khóe môi nhếch lên, thần sắc liền kiêu ngạo nói: "Ta chính là đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông, nếu các ngươi không phục thì lớn gan đi tìm Đại sư huynh của ta mà ý kiến."

Thân truyền?

Chẳng lẽ là...

"Nàng là đệ tử mới thu nhận của Nguyệt Thanh Tông tên Vân Thước đi?!"

Diệp Kiều thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Không còn cách nào khác, thật ra nàng muốn giá họa cho Tống Thanh Hàn kìa, nhưng ai mà biết thân truyền của Nguyệt Thanh Tông lại còn có một vị tiểu sư muội là Vân Thước đâu, nên nàng đành mượn gió bẻ măng thôi chứ sao nữa?

Hắn lập tức cảm thấy mình đã nhận ra chân tướng, trong lòng liền tràn đầy căm phẫn, sau đó càng lên án mạnh mẽ hơn, "Ta biết ngay mà, Nguyệt Thanh Tông toàn là một đám thối tha không biết xấu hổ."

"Lớn mật!" Diệp Kiều làm bộ làm tịch nhíu mày, diễn thành bộ dáng bị chọc giận, "Ngươi dám vũ nhục tông môn của ta ư?"

Nói xong nàng liền ném ra một lá Trận Pháp Phù.

Tuy Giam Cầm Phù không có lực sát thương gì, nhưng có thể nhốt bọn họ ở đây vài phút.

Nhưng mà sau khi thấy lá bùa nàng ném ra, bầu không khí ở chỗ đám tán tu liền lập tức nổ banh nồi.

"Rất tốt, quả nhiên là đệ tử Nguyệt Thanh Tông!"

"Ngoài bọn họ ra còn có ai đê tiện như vậy?! Ta rõ ràng thấy được, lá bùa kia chính là của Nguyệt Thanh Tông."

Mấy lá bùa của Nguyệt Thanh Tông có độ nhận diện rất cao, Trận Pháp Phù chủ yếu đều xuất phát từ nét vẽ đặc trưng của tông môn bọn họ, trận pháp sau khi hoàn thành sẽ hiện lên hoa văn đặc thù, tán tu nào có kiến thức sâu rộng khi nhìn thấy sẽ nhận ra ngay.

Lá bùa này đã hoàn toàn chứng minh được thân phận đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông.

Vì sử dụng thân phận của Vân Thước nên Diệp Kiều không sợ gì cả, trước mặt biết bao nhiêu người liền đem tinh thạch bỏ vào trong túi, sau đó ung dung bỏ đi.

Đoạn Hoành Đao đi theo Diệp Kiều chứng kiến hết toàn bộ mọi việc chỉ có thể không ngừng nói nàng thật trâu bò.

Gặp chuyện khó giải quyết, thì đi vu oan giá họa cho kẻ thù.

Cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ Diệp Kiều muốn chơi trò gì rồi.

**************

"Nghe nói có người ở bí cảnh phát hiện ra quặng tinh thạch hệ hỏa."

"Ở đâu vậy?!" Loại thiên linh địa bảo như này vừa hiếm có lại khó tìm, chỉ cần đem một viên nhỏ đi đấu giá thôi cũng có thể bán được với giá trên trời, chỉ trong nháy mắt tu sĩ trong bí cảnh đều sôi trào.

"Hình như là người của Nguyệt Thanh Tông tìm ra được."

Trong lúc nhất thời ý nghĩ nóng lòng muốn đi tìm thử liền bị dập tắt.

Đại tông môn sao?

Nếu bọn họ mà đi đoạt tài nguyên với đại tông môn thì không phải là tự tìm đường chết sao?

Có người lập tức kích động nói: "Đừng sợ, các ngươi đừng quên Nguyệt Thanh Tông chỉ là một bầy Phù tu mà thôi, với lại chúng ta nhiều người như vậy không lẽ lại đi sợ mấy tên Phù tu đó sao? Đợi đến khi đánh bại bọn họ rồi cướp đi tinh thạch thì chúng ta chia đều với nhau."

Ngay lập tức tất cả mọi người đều bị lời nói thuyết phục.

Đại tông môn thì sao? Lúc ra khỏi bí cảnh rồi thì có biết ai là ai đâu?

Một giây chuyển cảnh sang bên kia.

Tống Hàn Thanh sau khi thoát khỏi được đám người Huyền Vân Tông, liền nhịn không được mở miệng chửi một câu: "Cái đám chó điên kia đúng là rất khó chơi."

"Đúng vậy." Mấy đệ tử phía sau liền gật đầu phụ họa, "Nếu không nhờ Đại sư huynh cao tay, thì chúng ta đã không thoát được rồi." 

"Còn có con nhỏ Diệp Kiều kia, đúng là bụng dạ xấu xa, chúng ta còn chưa đắc tội gì với nàng mà."

Nhắc đến Diệp Kiều, Tống Hàn Thanh hình như đã từng mơ hồ nghe qua, trước kia nàng là đệ tử nội môn của Nguyệt Thanh Tông, nhưng sau đó lại không biết gặp phải chuyện gì gây kích động, khiến nàng phản bội, rời khỏi tông môn trong đêm.

Do khi hỏi mấy người trong nội môn Nguyệt Thanh Tông vì sao Diệp Kiều rời đi thì mỗi người lại nói ra lí do khác nhau, nên Tống Hàn Thanh liền cho rằng nàng rời khỏi tông môn là vì Trường Minh Tông hứa đem lại lợi ích cho nàng, ví dụ như hứa nhận nàng làm đệ tử thân truyền chẳng hạn.

Cho nên con nhỏ này mới chọn cách vong ân phụ nghĩa, không thèm nhớ đến công ơn nuôi dưỡng của sư phụ mà phản bội tông môn.

Chỉ có lí do như vậy thì Tống Hàn Thanh mới cảm thấy hợp lí, vì nếu không xuất hiện sự lựa chọn tốt hơn, thì đang yên đang lành như vậy, tại sao Diệp Kiều lại quyết định xuống núi chứ?

Tống Hàn Thanh lạnh lùng nói, "Chỉ mà một con bạch nhãn lang mà thôi, lần sau gặp lại ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng."

Vừa dứt lời, thì bỗng nhiên một đám tán tu không biết từ nơi nào bay ra, chặn hết đường đi của bọn họ.

"Các ngươi là người của Nguyệt Thanh Tông đúng không?"

Lại nghe được câu hỏi quen thuộc, làm Tống Hàn Thanh không kịp phản ứng, liền thuận theo tự nhiên mà hất cằm, không kiên nhẫn trả lời: "Đúng thì sao?"

Huyền Vân Tông thì cũng coi như tạm đi vì ít ra trong Tu Chân Giới vẫn có danh tiếng.

Còn bây giờ chỉ là một đám tán tu mà thôi, không lẽ lại muốn đến đây khiêu khích bọn họ sao?

"Vậy thì tìm đúng người rồi." Đám tán tu mắt sáng rực lên, tựa như sói đói đang nhìn con mồi béo bở, sau đó không chần chừ mà lao tới: "Chúng ta chính là tìm đệ tử của Nguyệt Thanh Tông."

Tống Hàn Thanh: "Gì nữa vậy trời???"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net