Chương 42: Đan tu chân yếu tay mềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù sao chỉ cần bọn họ không ngại, thì người ngại chính là người khác.

Chỉ là đi nhầm chỗ thôi mà?

Có gì đâu.

Tu sĩ ngồi trên khán đài xem đến ngây ngẩn cả người: "Mấy tên ngốc đi nhầm chỗ kia là Trường Minh Tông đó hả?"

"Cười chết ta rồi, sao Trường Minh Tông lần này thú vị quá vậy?"

Trong ấn tượng đó giờ của bọn họ về năm tông thì Trường Minh Tông mờ nhạt nhất, cho dù nói chuyện phiếm cũng không ai thèm nhắc đến tông môn này.

Nhưng sau khi bọn họ chứng kiến được một màn ra mắt đặc sắc như vậy, thì đảm bảo từ nay về sau, chắc chắn sẽ không có màn xuất hiện nào độc lạ gây ấn tượng sâu sắc hơn hôm nay nữa.

Tiết Dư chưa từng trải qua tình cảnh xấu hổ như hiện tại, nên hắn liền ngại ngùng cúi đầu, không dám ngẩng mặt để đối diện với mấy ánh mắt như nhìn xem thú lạ của tu sĩ xung quanh.

So với hắn, thì Diệp Kiều có vẻ không sợ gì cả, nàng dường như cảm thấy không có việc gì mà đứng lên phủi phủi quần áo, sau đó thẳng lưng nhìn về phía khán giả đang đánh giá mình mà vẫy tay chào, tươi cười nhiệt tình, y như bộ dáng của lãnh đạo cấp cao đang đi về vùng quê để khảo sát.

"..."

"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta liền thích dạng người nhìn giống như bị bệnh thần kinh như này."

"Ta cũng vậy, nhìn thấy nàng từ dưới đất bò dậy, lại còn coi như không có việc gì mà vẫy tay với chúng ta, vừa thấy liền biết đây là người da mặt rất dày, Trường Minh Tông không phải đang thiếu người đặc biệt như vậy sao?"

Người bên cạnh liền gật đầu phụ họa.

Nói cho cùng bọn họ vẫn cảm thấy trong số năm tông, thì Trường Minh Tông thành thật quá chừng, mấy tông khác còn có thể vì cướp bảo vật mà ra tay đánh nhau, còn Trường Minh Tông thì ngược lại, tình nguyện nhường luôn cho người ta.

Là một đám ngu ngốc đến đáng thương.

"Nghe nói tiểu sư muội mới thu nhận của bọn họ, chỉ là trung phẩm linh căn Trúc Cơ thôi à."

"Sao?" Có người ngây ngốc tại chỗ một lát, "Bọn họ bị thua riết nên điên luôn rồi ư?"

Không quan tâm đầu óc của mấy người Trường Minh Tông bị lừa đá, hay là có tính toán nào khác, nhưng không thể nghi ngờ năm nay Trường Minh Tông lại hạng bét tiếp rồi.

Nói thì nói như vậy, nhưng không thể phũ nhận nhan sắc của thân truyền Trường Minh Tông thực sự rất đẹp.

Năm người mặc tông phục màu đỏ kết hợp với hoa văn hình áng mây uốn lượn được thêu bằng chỉ vàng, so với tông phục đơn điệu của mấy tông khác, thì bọn họ nổi bật hơn rất nhiều.

Đặc biệt dưới sự dẫn dắt của Diệp Kiều, ba người ban đầu còn ngại ngùng dần trở nên tự tin, ngẩng cao đầu mà đi.

Sở Hành Chi khi thấy bọn họ đi ngang qua, vừa định cười nhạo hai tiếng, thì kết quả bị Diệp Kiều xem như không khí mà lướt qua.

Hắn lạnh lùng nhếch môi, đúng lúc quay đầu liền nhìn thấy Minh Huyền, nhưng vừa định mở miệng nói gì đó, thì không ngờ Minh Huyền cũng không thèm nhìn đến hắn mà đi thẳng theo sau Diệp Kiều.

Sở Hành Chi hiện tại đã không cười nổi: "..." 

A a a, chờ vào bí cảnh đi, hắn nhất định sẽ cho đám người Trường Minh Tông này đẹp mặt!

"Diệp Kiều!!" phía bên khán đài của Thành Phong Tông, Đoạn Hoành Đao sau khi nhìn thấy nàng liền xoay người mỉm người, vẫy tay nhỏ giọng chào hỏi.

Diệp Kiều nghe được âm thanh, liền ngẩng đầu nhìn qua.

Sau đó bị màu vàng làm cho hoảng hốt.

Đập thẳng vào mắt của nàng chính là một đám mặc tông phục ánh vàng rực rỡ, chỉ thiếu chút nữa đã bị chói  cho mù mắt chó.

Diệp Kiều trong phút chốc liền cảm thấy tông phục màu đỏ của mình nhìn hợp mắt hơn nhiều.

"Nghiêm túc đi." Đại sư huynh ngồi kế bên thấy vậy liền gõ nhẹ lên đầu của Đoạn Hoành Đao, hắn không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao tiểu sư đệ nhà mình mới vừa đi ra ngoài rèn luyện một chuyến, lại quen được đám người Trường Minh Tông kì lạ này. Dù sao nàng ta cũng chỉ mới đạt Trúc Cơ mà thôi, so với mấy đệ tử khác tham gia Đại hội thi đấu lần này còn không đáng được để vào trong mắt.

Vậy mà bộ dáng của sư đệ nhà mình lại nhiệt tình như chó liếm lông.

Đoạn Hoành Đao ôm đầu, buồn bực lẩm bẩm ba chữ: "Ngươi không hiểu." Ngươi căn bản không thể hiểu được Diệp Kiều đâu.

Khi bí cảnh Hư Vô mở ra, tất cả tu sĩ trên khán đài liền kích động nhìn theo bóng dáng của đệ tử năm tông đi vào bí cảnh.

Trận thi đấu đầu tiên trong Đại bí cảnh chính thức bắt đầu——

Mỗi người khi vào bí cảnh sẽ được thả đến vị trí không cố định, vận khí của Diệp Kiều tính ra cũng không đến nỗi nào, vì nàng rớt xuống cùng một chỗ với Tiết Dư.

Cảm giác khi vào bên trong bí cảnh chính là lạnh, hiện tại ở đây đang là buổi tối. Do đó Tiết Dư liền dùng thần thức của mình dò xét tình huống xung quanh, sau khi xác định không có gì nguy hiểm, hai người mới quyết định ngồi xuống.

Trên đầu nàng có một con gà lông xù đang làm ổ, tay thì chống cằm, tạo thành một bộ dáng trầm tư.

Địa hình bên trong bí cảnh phức tạp cực kì, chỉ cần sơ suất một chút là gặp nguy hiểm ngay, cho nên để phòng ngừa xảy ra chuyện, hai người bọn họ liền quyết định ngồi yên một chỗ trước.

Đoàn Dự ở bên ngoài nhìn thấy tổ hợp Kiều Dư liền nhíu mày bất an.

"Diệp Kiều ở cùng với Tiết Dư sao? Con nhóc kia chỉ mới Trúc Cơ Sơ Kỳ thì làm sao có thể bảo vệ được Tiết Dư."

Mấy người Minh Huyền cũng rớt xuống ở những nơi không giống nhau. Nhưng đối với ba người bọn họ, thì Tần Phạn Phạn lại không lo lắng gì nhiều, dù sao đều là Kim Đan nên ở trong bí cảnh vẫn có năng lực tự bảo vệ mình.

Nhưng tên nhóc Tiết Dư kia chỉ là một Đan tu không có năng lực chiến đấu, một khi gặp phải Kiếm tu là xác định bị loại luôn.

Thật ra Đan tu so với Phù tu càng yếu ớt hơn nhiều, không thể tự bảo vệ bản thân. Ở trong một đội thì Đan tu chỉ giúp cung cấp đan dược mà thôi, còn về đánh nhau gì đó thì chính là một tên vô dụng, nhào vô chỉ có chết.

Tất nhiên Tiết Dư cũng rất hiểu rõ điều này, hắn đánh giá cảnh vật xung quanh, nhẹ giọng nói: "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm bọn Đại sư huynh thôi."

Ban đêm yêu thú xuất hiện rất nhiều, đã có Tiết Dư phóng ra thần thức, nên Diệp Kiều cũng không cần làm gì. Nhưng do thời tiết quá lạnh, Diệp Kiều liền dứt khoát đem KFC ôm vào người cho ấm, trực tiếp coi nó như cái lò sưởi nhỏ.

KFC lên tiếng tức giận, Diệp Kiều cũng bơ luôn, nàng cũng đem Đoạt Duẩn xem như cây gậy dò đường, dùng nó để quơ qua quơ lại bụi cỏ, vui vẻ đi phía trước mở đường.

Ai cũng mang theo một viên lưu ảnh thạch ở bên người, để cho khán giả bên ngoài có thể nhìn thấy được tình huống ở bên trong bí cảnh, giống như chương trình phát sóng trực tiếp, không bỏ sót một chi tiết nào.

Do đó tại thời điểm Đại hội thi đấu diễn ra, hơn phân nửa Tu Chân Giới đều tập trung nhìn vào hình ảnh được lưu ảnh thạch phát ra, sợ bỏ lỡ tình huống đặc biệt nào đó.

Sau khi tu sĩ nhìn thấy tình huống của Vấn Kiếm Tống, liền nhỏ giọng thảo luận:

"Chắc là Sở Hành Chi muốn đi tìm Trường Minh Tông để tính sổ."

Oán hận của hai tông chồng chất đã lâu, nhưng do quy định trước khi Đại hội thi đấu diễn ra không cho phép đánh nhau, nên bây giờ vào bí cảnh rồi, thì tất nhiên bọn họ sẽ tìm nhau cho bằng được để có thù báo thù, có oán báo oán.

"Nhìn dáng vẻ của hắn chắc là như vậy rồi, phía bên Trường Minh Tông chỉ có Tiết Dư cùng với tiểu sư muội Trúc Cơ mà thôi. Không lẽ hai người họ mới vào ngày đầu tiên đã phải chịu xui xẻo mà bị loại rồi sao?"

"Tiếc ghê á." Dù sao thì điều này cũng giống như suy nghĩ của mọi người trước đó.

Mỗi lần đến Đại hội thi đấu, bị loại nhanh nhất chính là Trường Minh Tông. Với lại thực lực của Sở Hành Chi cũng không yếu, dù sao hắn cũng là Kim Đan Sơ Kỳ kết hợp với linh kiếm nằm trong bảng xếp hạng thứ hai mươi về linh khí, cho nên Trường Minh Tông muốn đối đầu với hắn thì chỉ có Mộc Trọng Hi với Chu Hành Vân mới có thể áp chế được mà thôi.

Nhưng mà bây giờ bọn họ lại bị tách nhau ra.

Diệp Kiều lần đầu tiên tham gia Đại hội thi đấu, nên vẫn chưa hiểu rõ về các quy tắc, thấy vậy Tiết Dư liền từ tốn giải thích cho nàng: "Chủ yếu là thi đấu về săn giết yêu thú, tông môn nào săn được nhiều nhất thì thắng." 

"Thẻ bài mang trên người đại diện cho thân phận của từng người, nếu không may bị đối thủ bóp nát thì bị loại, với lại mặt trên của ngọc giản trong tay ngươi có hiện lên xếp hạng của từng tông đó." 

Tiết Dư lấy ra ngọc giản cho nàng xem điểm xếp hạng, sau đó nói: "Hiện tại đứng đầu danh sách là Diệp Thanh Hàn."

"Thứ hai là Tần Hoài của Thành Phong Tông." 

"Thứ ba là Tống Hàn Thanh." 

Tốc độ của mấy người kia đúng là nhanh ghê, mới đi vào bí cảnh thôi mà đã nhanh chóng bắt đầu hành động rồi.

"Ồ, thì ra là vậy." Diệp Kiều kéo dài âm thanh, tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Trên thực tế, mấy người ở bốn tông khác khi vừa bước chân vào bí cảnh đã nhanh chóng cắm đầu đi chém giết yêu thú, ngoại trừ tổ hợp hai người Trường Minh Tông bọn họ.

Diệp Kiều đem thẻ thân phận ném vào túi trữ vật, "Dù sao cũng còn tới năm ngày lận mà, vậy nên cho bọn họ săn giết trước đi."

Tiết Dư cũng đồng ý với lời đề nghị của nàng: "Vậy chúng ta ngồi ngốc ở chỗ này đi."

Nghe thấy cuộc đối thoại không có chí khí của hai đệ tử nhà mình, Triệu trưởng lão liền đỡ trán.

Cho nên hắn mới nói không thể tiếp xúc quá nhiều với Diệp Kiều mà, sẽ rất dễ bị lây bệnh của nàng.

Rõ ràng Tiết Dư lúc trước chính là một đứa nhóc ba tốt, gia cảnh tốt, tính tình tốt, học lực tốt kia mà.

Khán giả ngồi xem cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, "Sao mà hài hước quá vậy, trong khi Vấn Kiếm Tông bên kia chiến đấu cuồng nhiệt, vào sinh ra tử, thì bên đây Trường Minh Tông như hai người già nhàn nhã dạo quanh."

"Tuy rằng có vẻ bọn họ miêu tả hơi thái quá một chút, nhưng cũng không có sai."

Còn không phải hay sao?

Hai người Diệp Kiều với Tiết Dư cà lơ phất phơ y chang nhau, nhìn hai người hiện tại giống như đi du lịch hơn là đi thi đấu, nhàn nhã cực kì.

Tiết Dư không có ý định đạt được thứ tự trên bảng xếp hạng, do đó hắn cũng không thèm vội làm gì.

Còn Diệp Kiều thì sao, nàng có thể biết trước kế tiếp sẽ xảy ra tình huống gì. Trong nguyên tác, ở Đại hội thi đấu lần này. Năng lực của nam nữ chủ đều vô cùng nỗi bật, chỉ một chiêu thức liền vang danh thiên hạ.

Mà tiểu thuyết có nhắc tới, trong trận thi đấu đầu tiên, người thứ nhất bị loại chính là Tiết Dư.

Cho nên có thể nói kế tiếp chắc chắn sẽ có người tới gây sự với bọn họ, dù sao ở trong bí cảnh Đan tu chính là đối tượng đầu tiên bị nhắm vào.

Nàng đang suy nghĩ tìm cách giúp Tam sư huynh nhà mình sống sót đến khi bí cảnh kết thúc.

"Tam sư huynh à." Diệp Kiều cân nhắc nửa ngày, liền hỏi: "Nếu xuất hiện một Kiếm tu Kim Đan Kỳ tới đánh ngươi, thì ngươi nắm chắc bao nhiêu phần không bị loại vậy?" 

Tiết Dư rũ mắt vài giây, cuối cùng buông tay: "Ta chỉ là một Đan tu chân yếu tay mềm mà thôi." Thay vì trông cậy vào Đan tu đánh nhau, thì thà đi mong chờ heo nái leo cây còn có lí hơn.

Nhưng thật ra không khó để lí giải sự băn khoăn của tiểu sư muội, ở Đại hội bí cảnh lúc trước, bị loại đầu tiên luôn là Đan tu, bởi vì bọn hắn không có năng lực tự bảo vệ mình, nên khi xui xẻo để người khác tìm được chỉ có thể cam chịu bị loại mà thôi.

Diệp Kiều trầm ngâm một lát, thì đột nhiên vỗ tay một cái: "Đúng rồi, Tam sư huynh à, ngươi có đem theo đan lô không?"

Tiết Dư gật đầu: "Có."

Tiết gia là gia tộc Đan tu, hắn còn thuộc dòng mạch chính, nên từ khi bắt đầu luyện đan đến giờ đều dùng đan lô thượng phẩm, trong túi trữ vật của hắn hiện tại cũng có ít nhất năm cái đan lô kiểu dáng khác nhau.

Diệp Kiều chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, không nghĩ tới hắn có đem theo thật, nàng liền nổi lên hứng thú ngay lập tức: "Có thể cho ta sờ nó một chút được không?"

Tiết Dư liền vui vẻ đồng ý, sau đó lấy ra một cái từ túi trữ vật đưa cho nàng xem. 

Kích thước ban đầu chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng sau khi hắn vận linh khí, nó liền mau chóng biến lớn, đan lô màu đỏ đậm được điêu khắc hoa văn phức tạp, nhìn qua là biết cái này rất quý.

Diệp Kiều lập tức vươn tay sờ một chút, cánh môi không nhịn được mà chép chép vài cái, nhìn qua liền thấy đây là một bộ dáng nóng lòng muốn thử, sau đó lại nghe nàng lẩm bẩm một câu: "Quao...thứ này chắc là nặng lắm đi."

Tiết Dư: "Hả?" Hắn không theo kịp suy nghĩ của nàng, nên theo phản xạ liền trả lời: "Đúng vậy, nặng lắm."

Đan lô lớn như vậy, khi không thu nhỏ chắc cũng phải nặng ít nhất cỡ một trăm kí.

"Thật vậy hả?" Diệp Kiều nghe xong thì ánh mắt sáng lên: "Vậy chúng ta có thể thử xem sao?"

Hả, thử xem?

Hắn khó hiểu: "Thử cái gì?"

"Không có gì." Diệp Kiều đối với ánh mắt khó hiểu của Tiết Dư, chỉ hơi mỉm cười nói: "Đợi một chút nữa thì ngươi nghe theo ta chỉ huy nha, Tiết sư huynh."

Trước khi vào bí cảnh, bởi vì sư huynh đệ nhà mình không một ai đáng tin cậy, nên Tiết Dư đó giờ luôn kiêm vị trí chỉ huy, nên từ từ cũng thành thói quen.

Đột nhiên thấy Diệp Kiều nói nghe theo nàng chỉ huy, lại nhớ đến sự việc lần trước trong bí cảnh nhỏ, ma xui quỷ khiến như nào mà Tiết Dư lại đồng ý. 

************

Phía bên kia Sở Hành Chi đang tiện tay chém một con yêu thú, sau đó nghiêng đầu nói với tiểu sư muội nhà mình: "Trước tiên chúng ta tìm Đan tu của Trường Minh Tông với Bích Thủy Tông đi."

"Đầu tiên phải đem thẻ thân phận của Tiết Dư cùng Minh Huyền bóp nát. Đến lúc đó Trường Minh Tông sẽ như rắn mất đầu."

Công dụng của Phù tu với Đan tu chính là một tên pháp sư cùng một tên giữ trẻ. Chỉ cần hai người kia bị loại, thì ba tên Kiếm tu còn lại cũng trở nên vô dụng mà thôi.

Chúc Ưu gật đầu, "Còn có Diệp Kiều nữa."

Nàng ta chỉ mới đến Trúc Cơ, sao lại dám tham gia Đại hội thi đấu? Chúc Ưu vẫn không nghĩ ra được lí do nào khác, hiện tại chỉ có hai trường hợp về loại người như vậy, một là đi cửa sau, hai là át chủ bài của Trường Minh Tông. Dù cho thật sự là nguyên nhân nào đi chăng nữa, thì nàng vẫn muốn nhanh chóng giải quyết đối phương.

Sở Hành Chi tùy ý gật đầu: "Giao cho ta là được rồi." Chỉ là một con nhóc Trúc Cơ, hắn còn không thèm để vào mắt.

Sau khi được thả xuống địa điểm sẽ không thay đổi, với lại bí cảnh chỉ bao quanh một vùng rộng lớn mà thôi, do đó nhờ vào ngự kiếm nên rất nhanh hắn đã tìm ra vị trí của hai người Diệp Kiều.

Nhớ lại lần trước bị chế nhạo, sau đó lại bị xem như không khí, Sở Hành Chi liền không hề lưu tình mà vung ra một kiếm chí mạng chém tới.

Khi Sở Hành Chi tiếp cận, Tiết Dư đã nhận ra, liền kéo sư muội nhà mình lui hai bước, né tránh một kiếm đánh tới.

Khói bụi bay tung tóe, kiếm khí lạnh thấu xương chém xuống mặt đất tạo thành một vết nứt, Sở Hành Chi lúc này nở một nụ cười lạnh, "Chu Hành Vân với Mộc Trọng Hi không có đi chung rồi nhỉ?"

"Hỏi câu gì vô tri vậy trời?" Diệp Kiều không hề quan tâm đến tình huống nguy hiểm hiện tại, thậm chí còn cười nhạo hắn, "Nếu bọn họ ở đây thì chắc cho ngươi đứng yên mà đắc ý như vậy?"

Sở Hành Chi vậy mà không tức giận, híp mắt: "Sắp bị loại đến nơi rồi mà còn dám nhanh mồm dẻo miệng nữa sao?"

Người nào bị loại đầu tiên đều sẽ bị cười nhạo nhiều nhất, vì bí cảnh chưa mở được bao lâu mà đã bị loại chứng tỏ năng lực của ngươi yếu kém đến nhường nào, hắn nghĩ tới liền bắt đầu cười lạnh, vì biết Diệp Kiều ngự kiếm không giỏi.

Hơn nữa chỉ là một con nhóc Trúc Cơ, có bị loại cũng không ảnh hưởng gì, bởi vậy mục tiêu đầu tiên của hắn chính là Tiết Dư.

Sở Hành Chi trong tay tụ lại linh lực, mang theo khí thế như chẻ tre, nhanh chóng lao tới Tiết Dư.

Giây tiếp theo, Tiết Dư liền sử dụng Đạp Thanh Phong để né tránh một chiêu của Sở Hành Chi, vừa né xong một chiêu thì quay đầu muốn tránh né tiếp tục, tuy nhiên lại phát hiện Sở Hành Chi vậy mà dùng chân đạp vào bụng hắn.

Tuy rằng bọn họ đều là Kim Đan Kỳ, nhưng Kiếm tu lại có vô số phương pháp dùng để tấn công, do đó Tiết Dư nhanh chóng bị yếu thế, căn bản trốn không được những đòn tấn công dồn dập.

Đột nhiên hắn nghe thấy Diệp Kiều ở phía sau la to: "Tam sư huynh, đan lô của ngươi đâu?" 

Đan, đan lô?

Tiết Dư sửng sốt một lát.

Mắt thấy Sở Hành Chi tươi cười lao tới, Diệp Kiều đột nhiên lớn tiếng nói: "Đập hắn!!"

Tiết Dư nhìn thấy Sở Hành Chi đang lao nhanh về phía mình thì có chút hoảng loạn, nhưng sau khi nghe Diệp Kiều nói xong, hắn liền mở to mắt, xuất phát từ bản năng tự vệ, nên đã nhanh chóng đem đan lô trong tay biến lớn, sao đó không chút do dự điều khiển nó đập vào đầu Sở Hành Chi một cái rầm.

Một tên Đan tu chân yếu tay mềm lại đột nhiên tấn công, điều này khiến cho không một ai ngờ tới được.

Chỉ nghe một cái 'ầm', đầu của Sở Hành Chi liền choáng váng.

Đều là Kim Đan Sơ Kỳ như nhau, nên một chiêu này của Tiết Dư đã đập cho hắn trực tiếp nằm úp mặt xuống đất. 

Sở Hành Chi trong nháy mắt liền ngã xuống đất không đứng dậy nổi, hắn phun ra một ngụm máu, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

—— Bà mẹ nó, không phải mọi người đều nói Đan tu là một đám yếu đuối, không thể tự bảo vệ bản thân hay sao?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net