em, người anh vẫn còn thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

jungkook dấu yêu,

gần đây anh nhớ da diết cái mùi của em, cái hương cỏ ngòn ngọt luôn đọng trên gáy ửng, khi anh ấp ôm em vào lòng. mùi em đã sớm vơi trên chăn gối, tựa như nó cũng phải rời đi, nhạt phai, anh đã dần quên mùi sương thơm đấy. anh đã sớm quên, nhưng vẫn hoài mãi kiếm tìm hương sớm mai đó ở bệ nắng trước hiên nhà, nơi em mỗi sáng hay nhanh nhảu ngồi trông mặt trời.

gần đây từng cụm mây trên góc trời bên phải đã sớm chắp thành hình em thân dấu, chiều hoàng hôn có nắng làm gò mây nhuốm hồng và vầng chân trời hệt đôi môi em tươi đỏ. và anh ước ao chi nét trời diễm lệ ấy không tan vào bóng đêm bao la, để mỗi tối anh không ngóng một ngày mai, một ngày mai lại có bóng hình ai trên vòm trời, một ngày mai có nụ cười em tươi như vạn mùa xuân.

gần đây, à không, chỉ mới đây thôi, chỉ là vầng mắt quan hoài của anh đã luôn nhận ra em, ở mọi nơi, ở mọi chốn có nét đẹp ngự trị và ở da thịt còn vương làn hơi em.

anh chào em khi nắng mai vừa ập vào cửa phòng, anh thơm em khi vô tình chạm môi vào chiếc khăn quàng màu chàm xinh xắn, anh nhìn em khi ngắm trời sao chói lọi, và anh thiếp đi kề cạnh chiếc gối vẫn còn ấm làn hơi sớm.

jungkook dấu yêu, jungkook của bầu trời bát ngát và jungkook của vạn tia sáng bạt ngàn. jungkook mà anh vươn tay sẽ chẳng chạm được, jungkook của anh mà thuộc về một miền xa xăm, một miền có rặng mây màu hồng phấn, một cõi xa nhà, một cõi bình an.

jungkook chỉ ôm anh trong các chiêm bao ngắn ngủi, jungkook chỉ soi bóng hình mình qua mặt hồ nơi mắt anh. jungkook vẫn ở đó thôi, là jungkook, dầu có bôn ba miền nào, anh cũng hay, anh cũng biết.

bây giờ đây, cõi lòng anh tự hỏi em có còn nhung nhớ về miền quê này, về con đường trải dài sỏi đá mờ phai dấu chân nho nhỏ, về gianh nhà lá đã sớm được ốp gạch men tinh tươm, chớ lo những đêm đông rung rẩy. không còn ngôn ngữ nào của anh muốn kể về chuyện gần đây cả, vì chuyện nay quá đỗi khác xa các dạo trước, gần đây, hay hoài mãi về sau, anh vĩnh viễn không có em ngồi cận kề, mãi mãi không có tiếng nói lảnh lót nào lọt vào màn nhĩ,

mãi mãi một thương yêu, chỉ là người, đã thuộc về cội nguồn khác,

taehyung của tuổi 31, ngóng một jungkook chỉ còn thuộc về chạng vạng,

anh gửi em một miền xưa cũ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC