Chương 7: Ta nghĩ nàng thích ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói sơ về tính tình bạn nữ chính: bạn ấy xuất thân từ ... cuộc sống không hề dễ dàng, nhưng là người vô lo vô nghĩ, dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh sống, nàng không hề ghét Đông Quân, chỉ không thích hắn đánh nàng thôi, nhưng nàng là người có thù tất báo, Đông Quân lại đẹp, đương nhiên nàng sẽ không làm gì hắn rồi. Ngược lại bạn Tiểu Thạch của chúng ta phải lãnh đủ.

-" Tiểu thư, không xong rồi". Chi Lan hấp tấp chạy vào. Ấu Lăng điện.

Bạch Khả Hân chó chịu "Ưm" một tiếng, làu bàu nói: " Có chuyện gì? Em hôm qua ăn cá hóc xương à?".

Chi Lan tay chân luống cuống, sắp khóc , mếu máo nói: " Trời ơi, tiểu thư, chuyện không phải đùa đâu!".

Bạch Khả Hân lồm cồm từ trên giường bò dậy, ngáp một cái thật kêu, không giữ thể diện trước mặt hạ nhân mà ngoáy mũi, toàn bộ nô tỳ trong điện đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim hoặc ngước lên đếm xà ngang, đếm rất chuyên tâm, năng lực thừa nhận cũng rất tốt.

Bạch Khả Hân thong thả rót trà, hớp một ngụm, nhìn Chi Lan nói: " Em ngồi xuống uống chung trà đi, bù nước". Khóc nhiều như vậy, mất nước sẽ sụt cân.

Chi Lan tiếp tục lệ chảy hai hàng như vòi rồng Trung Quốc, lòng không hiểu tại sao tiểu thư một chút cũng không để ý, chuyện lớn rồi nha, tiểu thư còn tỉnh bơ ngồi uống trà. Thật làm náng suýt nữa hộc máu chết sớm

- " Tiểu thư, người không biết thôi, bây giờ Hoàng thượng phái người canh giữ tiểu thư, chưa nói đến Tô quý phi, nàng vừa mới hạ lệnh hai ngày nữa là mở Yến tiệc, chín mười phần là nhằm vào tiểu thư rồi". Hậu cung ai cũng biết Tô Quý phi tuy đẹp nhưng lại không có não nha, tiểu thư lại đẹp như thế, lỡ Tô quý phi nổi điên rạch lên mặt tiểu thư mấy cái thì sao? Nếu Tô quý phi còn có thể biến thái hơn nữa nghĩ ra thủ đoạn đốt nhà đốt nhà cướp sắc thì nguy. Chi Lan nàng thật lo lắng.

Bạch Khả Hân nghe Chi Lan nói, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó xanh mặt, trà trong miệng phun ra đầy bàn, lắp bắp hỏi: " Hoàng ... quý... phi, cái bà đó... không phải...?". Bạch Khả Hân không dám nghĩ tiếp.

-" Đúng đó tiểu thư, em rất sợ". Lan nhi tiếp tục phụ họa.

Bạch Khả Hân đứng phắt dậy, đập bàn cái ầm, nghiến răng âm thầm khóc, tay nàng đau quá, nén nước mắt nói: " Thật không ngờ, chị ta thật sự bị les? Hồng nhan bạc phận, Newton ông cho ta lực hấp dẫn quá dư thừa rồi".

Chi Lan cái hiểu cái không, nghi hoặc nói:" Tiểu thư... người vừa nói cái gì vậy?". Có phải tiểu thư nàng ăn nhiều quá đâm ra ngốc rồi không? Rất có thể.

-" Khụ, có nói muội cũng không hiểu". Bạch Khả Hân hơi mất tự nhiên. Chi Lan tiếp tục rơi lệ, nói: " Hoàng thượng liệu... tiểu thư... tiểu thư, người đi đâu vậy?". Chưa kịp nói xong, tiểu thư đã hấp tấp chạy ra khỏi Ấu Lăng điện, bỏ lại nàng miệng chưa kịp khép lại.

Thanh phong điện.

Bạch Khả Hân xồng xộc chạy vào, vấp phải ngạch cửa, ngả chỏng vó. Vừa kịp để Đông Quân nhìn thấy vẻ mặt như chó táp phải ruồi của nàng, bật cười ha hả. Bạch Khả Hân ngoài mặt giả vờ như không thèm để ý, nhưng trong lòng thầm nguyền rủa cái kẻ biến thái nào thiết kế ra cái váy dài hơn cầu Long Biên này, nghiến răng nghiến lợi suýt nữa thì bị trẹo hàm. Bạch Khả Hân thong thả đứng dậy, ưu nhã phủi phủi bụi, lại mất hình tượng kéo kéo lại quần trước mặt Đông Quân. Đầu Đông Quân liền nổi hắc tuyến, hắng giọng nói:

-" Thị vệ của trẫm còn sống hay chết?". Khụ, vấn đề này khá nghiêm túc, nghiêm trọng.

-" Mặt trời nhỏ, thị vệ của ngươi, ta không biết". Nàng đi đến trước mặt hắn, ngồi xuống ghế.

Đông Quân nhíu mày, hắn có canh phòng nghiêm ngặt mà, chưa kịp nói Bạch Khả Hân đã kêu lên: " À, có phải hai tên mặc quần áo dài lê thê không, ta nhớ ra rồi, khi nãy chạy vào hình như có vấp phải".

"...".

" Cũng tại hắn, khi không nằm ườn ra làm gì, cũng đâu phải thi nextop model".

"Ngươi hình như ... chưa súc miệng".

" Có sao?". Bạch Khả Hân hà hơi, liền nhăn mặt, thối quá.

" Thị vệ của trẫm, khứu giá tương đối nhạy". Mùi này lại nặng, haizz, chết sớm đầu thai sớm.

" Khi nãy gấp quá nên quên, hì hì".

Đông Quân phất tay, ý bải Thuận Tử đem nước cho nàng súc miệng, thuận miệng hỏi: " Ngươi đến đây làm gì?".

Bạch Khả Nhân nhận chung trà từ tay Thuận Tử, cười hì hì đáp:" Khi ta còn trên cây, mặt trời nhỏ, ngươi bế ta xuống đúng không?".

Mặt trời nhỏ? Thuận Tử cúi đầu vai run run nhịn cười, khắp thiên hạ sợ chỉ có nàng dám gọi Hoàng thượng như vậy.

Đông Quân liếc Thuận Tử một cái, hắn ta lập tức nín rồi lại nín cười.

Đông Quân thản nhiên ừ một cái, lại thấy không đúng, bổ sung thêm: " Nói chính xác là vác xuống".

-" Mặc kệ, vậy nghĩa là có tiếp xúc da thịt rôi phải không?".

-" Khụ ... ừ". Mặc dù có hơi sai lệch mục đích một chút.

-" Nam nữ thụ thụ bất tương thân, chiếu theo lý thì ngươi phải chịu trách nhiệm với ta".

"...".

"Mặt trời nhỏ, ngươi hèn hạ đến mức vậy là cùng".

Hắn tức guận, nhướng mày: " Ngươi muốn gì?".

-" Cho ta ở tạm chỗ ngươi đi". Bạch Khả Hân cười hề hề.

" Lý do là gì?".

Bạch Khả Hân gãi đầu, ngượng ngùng nói: " Ta không muốn thỉnh an Tô quý phi?". Nàng sợ Tô quý phi thấy nặt àng liền nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu. Mới nghĩ thôi đã muốn ói rồi.

" Ngươi lại gây ra chuyện gì nữa?". Hắn theo thói quen xoa xoa thái dương, tại sao phàm là chuyện của nàng, hắn luôn có hành động này.

Bạch Khả Hân se se gấu áo, thẹn thùng đáp: " Ta nghĩ nàng thích ta". Nhưng nàng thích nam nhân, bây giờ chỉ có thể dựa vào Đông Quân một thời gian thôi, mặc kệ hắn có đánh nàng, nàng cũng nhất quyết không đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net