C10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ta tuyên bố với thiên hạ rằng Gia phi bạo bệnh qua đời rồi tổ chức tang lễ theo đúng nghi thức.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã trở về yên bình, nhưng tin đồn lại dấy lên trong triều đình và hậu cung.

Nói thế lực của cha vì sự ghen tị của hoàng hậu mà mưu hại Gia phi, khẩn cầu hoàng thượng phế truất hậu vị của ta.

Sau nhiều lần giày vò như vậy, hoàng thượng chỉ đành lần nữa tiến vào tẩm cung của ta.

"Hoàng thượng đến để qua cầu rút ván sao?"

"Nếu đúng thì sao, nếu không thì lại thế nào?"

"Chẳng sao cả, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, gặp chuyện xui không cần tự trách mình."

Ta thong thả vắt chéo chân uống trà, vẻ mặt thoải mái như không có chuyện gì xảy ra.

"Nữ tử tướng môn so với nữ tử danh môn quả nhiên vẫn có nhiều hơn vài phần cởi mở."

Giọng điệu bình thường, nếu không cẩn thận lắng nghe thì khó mà phát hiện ra sự tán thưởng trong đó.

"Biết chỗ tốt của ta rồi? Vậy thì hạ chỉ cam kết đời đời kiếp kiếp không thu lại binh quyền của Thẩm gia ta đi."

Lưu Duật cười lạnh: "Tiến cung chưa được mấy tháng mà đã to gan nói chuyện với trẫm như vậy, nàng đem Thẩm Gia Nhữ đi đâu rồi?"

"Ở trong quan tài a."

"Nếu thân nàng không run, biết đâu trẫm sẽ tin nàng đấy."

Lưu Duật học theo dáng vẻ của ta nằm xuống ghế mềm, một tay chống đầu nhìn ta.

"Đã dâm loạn hậu cung còn nhiều lần đánh thuốc trẫm, trẫm thấy hình phạt của nàng dành cho nàng ta quá nhẹ."

"Người bị độc chết, không nhẹ đâu."

"Lúc này nàng ta chắc đã được binh sĩ của cha nàng hộ tống đến Giang Nam rồi."

"Nhanh vậy sao? Mới có vài ngày mà?"

Trong phút chốc, trong nhà câm như hến.

Ta khóc không thành tiếng, làm rơi bánh phù dung trong tay, "Lúc đó người ta đâu muốn quản đâu, là hoàng thượng ngài bắt ta quản mò, quản không tốt còn bị hỏi tội, thật quá làm khó ta rồi."

"Nàng có thể nuốt thứ trong miệng xuống rồi hẵng nói chuyện không ?" Lưu Duật tỏ vẻ ghét bỏ, lấy khăn trên bàn nhỏ lau sạch bánh phù dung trên mặt ta.

"Hoàng thượng à, nàng yêu ngài, để nàng rời bỏ ngài chính là hình phạt lớn nhất đối với nàng."

"Già mồm át lẽ phải."

"Nếu người không tin thì ta cũng chẳng làm gì được." Nói xong liền bắt đầu bất cần đời ăn tiếp.

"Nàng muốn xuất cung không?"

Ta không ngờ mình sẽ bị hỏi câu này, nên suy nghĩ một lúc rồi mới đáp: "Lúc trước muốn nhưng bây giờ thì không, chỉ khi ta không ở cạnh cha thì ông mới có thể tìm người mới, hơn nữa ..."

"Hơn nữa?"

"Hoàng thượng lẻ bóng trong thâm cung này, không có bạn cũng thật đáng thương."

Vì một lòng đều hướng vào món bánh bao nên ta bỏ lỡ đôi đồng tử đang giãn ra của Lưu Duật, nín thở với vẻ mặt rất ngạc nhiên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net