C13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên triều hoàng thượng hết khen ca ngợi "Thẩm gia trung nước kính quân từ bao đời nay, có thể coi là tấm gương sáng cho bách tính noi theo".

Còn mệnh thái sử* đem lịch sử của Thẩm gia thu thành sách quảng bá khắp thiên hạ.

*thái sử : Thứ nhất, làm thư ký của quân vương, phụ trách soạn thảo văn kiện, đồng thời có thể ra quyết định, bổ nhiệm các hoàng tử và quan viên. Thứ hai, ghi lại lịch sử và biên soạn sách lịch sử.

Trong ngoài cung hay quân đội ai cũng có một bản, ta nhìn cuốn sách siêu dày trong tay, cảm thấy cạn lời:

"Tiểu thư, từ khi người dụ dỗ thành công, à lộn, là thành công thu hút hoàng thượng, hoàng thượng đối với Thẩm gia tốt càng thêm tốt."

"Sau khi ta chết nếu có kẻ dám cả gan nói ra chuyện ta mấy tuổi học đi, mấy tuổi mới hết tè dầm thì ta nhất định sẽ kéo hắn xuống địa ngục."

Cái tên Lưu Duật đó thật sự khiến ta tức chớt, buổi sáng còn cử nguyên một đoàn người tặng đồ tốt ta, buổi tối lại ra một chiêu này.

Nhưng chuyện làm ta tức giận là ta tưởng hắn rất rất thích ta, bất chợt cảm thấy bản thân ngớ ngẩn ngu ngốc như quả bí ngô.

"Tiểu thư à, trọng điểm của cuốn sách này không phải chuyện vụn vặt về cuộc đời tổ tiên Thẩm gia, trọng điểm của nó là ca ngợi Thẩm gia kính quân yêu dân như thế nào."

"Cuốn sách này vừa xuất hiện, các bách tính cũng sẽ càng ca tụng người và lão gia, vậy mà người còn không vui sao?"

"Nếu tên Lưu Duật đó thật sự tốt bụng như vậy thì đỡ rồi."

Đem chuyện Thẩm gia kính quân yêu dân làm thành sách tuyên truyền trong quân đội, các binh sĩ ngày ngày đọc mấy quyển này lâu dần cũng trở nên kính quân yêu dân.

Đàn áp bằng tư tưởng còn lợi hại hơn đàn áp bằng vũ lực.

Cho dù sau này cha ta có tâm tư tạo phản thì cũng không được thuộc hạ dung thứ.

Thiên hạ đã thống nhất, tuân theo hoàng quyền là xu hướng chung.

Ta cũng không muốn cha luôn đối đầu với hoàng thượng, chỉ là tên Lưu Duật kia trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.

Trong lúc ta đang ngơ ngẩn, Lưu Duật lại đến chỗ ta đợi cơm trưa: "Hôm nay Phượng Cư cung sẽ nấu món gì ngon đây?"

"Hừ, từ nay về sau ngươi không được tới đây ăn cơm nữa."

Lưu Duật đã quen nhìn ta ngang ngược tùy hứng nên cũng không tức giận, như thường lệ kiên nhẫn dỗ dành: "Hoàng hậu sao thế?" Vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của ta kéo vào lòng hắn.

Ta lập tức nổi giận đùng đùng: "Quân tử động mồm không động tay, lôi lôi kéo kéo làm cái gì?"

Lưu Duật thấy ta thực sự tức giận liền dừng chơi đùa, thấp giọng xin lỗi: "Là trẫm đã vượt quá giới hạn."

Lúc này ta rất phiền chán vẻ mặt của Lưu Duật, bởi vì vẻ mặt này luôn khiến vẻ hống hách của ta nổi bật hơn.

"Ngày nào ngươi cũng đến tìm ta rốt cuộc là muốn làm gì? Để ta ảo tưởng rằng ngươi yêu ta sao?"

"Trên triều còn dùng thủ đoạn đối phó Thẩm gia, nói không giữ lời, hai lòng hai dạ, bạc tình bạc nghĩa, bằng mặt mà không bằng lòng."

Lưu Duật không nói gì, mí mắt rũ xuống để lại bóng đen trên khuôn mặt hoàn mỹ.

Ngoài sự yên tĩnh thì chính là bối rồi, ta rất hối hận khi nói ra mấy lời này, đem tờ giấy mỏng chọc thủng rồi nên không thể tiếp tục giả ngu nữa.

"Ta... "

"Dừng, ngươi đừng nói gì nữa." Ta lấy tay bịt tai không muốn nghe.

Lưu Duật cuộn chặt tay rồi buông ra, nuốt nước bọt rồi từ tốn nói: "Ta yêu nàng là thật, nhưng ta không thể dừng thu binh quyền chỉ vì yêu nàng."

"Binh quyền một ngày chưa thu thì thiên hạ một ngày chênh vênh, nếu nàng vì chuyện ta thu binh quyền mà phát cáu thì ta không có gì để nói..."

Lần đầu tiên trong đời có người nói yêu ta, nhưng câu yêu này cũng khiến ta hiểu rằng, đối với Lưu Duật, thiên hạ mới quan trọng nhất, đã bị so sánh còn thua nữa.

Trong lòng ta ngũ vị tạp trần*.

*ngũ vị tạp trần là nhiều cảm xúc khác nhau

Ta không muốn khóc trước mặt Lưu Duật, nhưng ta không kiềm chế được, "Cha ta không có tâm tư tạo phản."

"Trẫm biết."

"Vậy tại sao vẫn phải thu ?"

"Có lợi cho đời sau." Lưu Duật đứng chắp tay sau lưng, lưng thẳng tắp.

Ta ở trước mặt hắn như trò cười, khóc đến mắt sưng như hạnh.

"Nàng có thể cùng ta thương lượng một chút."

Lưu Duật im lặng nhìn chằm chằm ta, ánh mắt sắc bén như đại bàng, hoàn toàn khác với ánh mắt lúc ăn cơm.

Hoàng thượng thống trị thiên hạ, sao còn phải thương lượng với kẻ khác?

Dù biết lời nói không thỏa đáng nhưng ta không muốn cúi đầu nhận lỗi mà quay lưng bỏ đi.

Ta biết mình đuối lý, nhưng ta chỉ muốn nổi giận đối nghịch với Lưu Duật.

Nay hắn ở ngự hoa viên ngắm hoa, mai ta sai người hái hết hoa.

Hắn ở ngự thư phòng phê tấu chương, ta ở ngoài điện lệnh người đánh chống khua chiêng rung cả trời.

Hắn ở trong điện dùng bữa, ta liền kêu bé Husky đi ị bên cạnh.

Không lâu sau, tin tức đế hậu bất hòa truyền khắp tiền triều hậu cung.

Lúc ta đang thoải mái nằm trên mỹ nhân thác nhấp rượu hoa quả, cha ta không biết chui từ đâu ra vỗ vào trán ta một cái: "Con muốn làm cái gì?"

"Cha, sao người lại vào hậu cung rồi? Hậu cung giờ dễ vào vậy sao?" Ta che chán không ngừng kêu khổ.

"Ta không đến, sợ là con sẽ đem hậu cung náo đến tận trời." Cha ta tràn đầy năng lượng, phong thái rạng rỡ.

Xem ra ông sống một mình ngoài cung rất dễ chịu.

"Ai bảo Lưu Duật động đến binh quyền của người?" Ta tức tối cãi lại, nhe răng múa vuốt như thể Lưu Duật đang ở trước mặt ta.

"Trước lúc con tiến cung, ta đã đạt được một thỏa thuận với điện hạ về binh quyền, đã phiền con nhọc lòng rồi?"

Bàn tay đang xoa trán của ta dừng trên không trung, nghĩ một hồi lại càng tức hơn: "Cha vậy mà có chuyện giấu con, lại đem coi con như người ngoài rồi."

"Nha đầu, đừng đi vào ngõ cụt, ta biết con hiểu được chuyện binh quyền nhưng con lại không thể chấp nhận rằng thiên hạ quan trọng hơn con."

Ta lớn tiếng cố gắng giải thích: "Cha nói sai rồi."

Nhìn thấy vẻ hoảng loạn của ta, ông bật cười "Con vừa oạt mông ta liền biết con muốn làm gì, cha hiểu con như vậy làm sao mà nói sai được hả?"

Ta không muốn nói chuyện với cha, nhưng hình như ông vẫn chưa nói đã cái nư "Lần trước ta tiến cung con còn chưa tình cảm với điện hạ, nếu chưa có thì tại sao lại tức giận với những gì điện hạ nói?"

"À, không phải tự mình không thích người khác mà là người khác nhất định phải thích con, vì con phải là quan trọng nhất." Giọng điệu gây cấn, động tác khoa trương, nếu là bình thường ta nhất định sẽ cười lớn.

"Sao cha có thể nói xấu nữ nhi mình như vậy?"

"Nếu con không thừa nhận mình ích kỷ, vậy tức là đã thừa nhận mình yêu điện hạ sao?" Ta tức giận không nói nên lời.

"Nhưng cha cũng có chỗ không đúng, về chuyện binh quyền không nên giấu con ". Đây mới là thứ ta muốn nghe.

"Cha cùng hoàng thượng vì binh quyền mà nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường, cha đem một nửa trong số hàng triệu quân đội do cha dìu dắt gia nhập hoàng quân, hưởng bổng lộc hoàng gia, bảo vệ an ninh thủ đô và các quân lân cận."

"Một nửa còn lại được cử đến các châu và quận khác để tránh cựu thế lực vực dậy."

"Sao cha lại thay đổi lớn như vậy?" Ta nhìn chằm chằm vào mặt ông, cố gắng tìm ra manh mối nào đó.

"Có muốn hay không chỉ ở trong một khắc nào đó, ta chỉ nhìn lợi ích có đủ hay không." Cha hướng ta nháy mắt khoe mẽ, ta ghét bỏ muốn nôn.

"Có ích lợi gì?"

"1- ban cho Thẩm gia kim bài miễn tử, 2- Thẩm Lương Đường làm hoàng hậu suốt đời, 3- tặng tứ trạch* và lương điền* cho trăm triệu binh sĩ, bảo đảm một đời không có nỗi lo về sau."

*lương điền là ruộng đất
*tứ trạch là biệt thự

Chỉ riêng một trong ba điều kiện cũng có thể khiến người khác hết hồn.

So với cha, ta làm mình làm mẩy đúng là không lên được mặt bàn, làm ta ngại ngùng đỏ mặt mất tự nhiên.

*k lên được mặt bàn ý nói là vô tích sự

Cha lại đổi chủ đề sang ta, "Có thể đàm phán được điều kiện tốt vậy đều là nhờ con đấy."

Ta bối rối, "Con á?"

"Đúng vậy, nếu không phải con nắm chắc hoàng thượng, ta cũng không có khả năng thương lượng được điều kiện tốt như vậy."

Hừ, đuôi sắp dựng lên tận trời rồi, "Ai nói không phải nhỉ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net