C4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dựa vào sự chăm chỉ của các thế hệ tiên hoàng đế Thương Dương quốc cùng với sự giúp đỡ của Thẩm gia.

Dưới sự cai trị của thánh thượng Lưu Duật, cuối cùng cũng đã thành công thống nhất thiên hạ.

Quốc được trời độ, chưa từng khốn đốn.

Ấu đế còn trẻ nhưng cực kỳ thông minh, lúc chiến loạn chỉ nói một câu "Khỉ viết vô y, dữ tử đồng bào*", khiến hàng vạn tướng sĩ hào hùng nguyện chết.

*khỉ viết vô y, dữ tử đồng bào giải thích có hơi dài nên tui để dưới cmt nha

Còn bây giờ thiên hạ thái bình, kinh tế thịnh vượng, kẻ sáng suốt đều có thể thấy Thương Dương quốc sắp mở ra một thời kỳ hoàng kim vĩ đại.

Vì vậy các quan viên khác ồ ạt theo phe ấu đế, chỉ có cha ta và hàng triệu binh lính do ông dìu dắt đi ngược lại.

Nhưng ta có thể hiểu bọn họ, suy cho cùng hoàng thượng nêu ra "Tuân theo hoàng quyền, giải tán quân đội" quả thực là vô tâm, qua cầu rút ván.

Tự hắn hủy hoại tâm hồn của quân nhân, không một binh sĩ nào từng trải qua những trận chiến đẫm máu lại nguyện ý làm vậy.

Bỗng nhiên một tiếng nhạc vang lên đánh thức ta đang trầm tư, cá bơi đến chụm lại nghe tiếng nhạc đang vang vọng uốn lượn, nhạc hay à nha!

Ta ngó nhìn xung quanh xem giai nhân nào đang chơi đàn, lại chỉ thấy một nữ nhân băng cơ ngọc cốt*, tư thái quyến rũ khiến tất cả mọi người có mặt đều phải trố mắt nhìn.

*băng cơ ngọc cốt là để hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.

Chỉ đáng tiếc là đeo mạng che mặt nên ta không rõ mặt mũi thế nào, ta kéo kéo vạt áo của cha: "Cha, nữ tử này không tầm thường ha".

"Nếu con còn kéo vạt áo ta nữa thì ta sẽ đá con một phát ra ngoài, con có tin không."

Ta không tự cầu bẽ mặt, ngoảnh đầu đi muốn tiến lại gần giai nhân nhìn cho kỹ, nhưng không ngờ cha còn nhanh hơn ta, ông ở giữa đại sảnh quỳ xuống.

Cái lão đầu này một ngày không gây hoạ thì sẽ ngứa da ấy mà.

"Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần muốn vì hoàng thượng phân ưu. Thần nghĩ mãi, rốt cuộc nên dâng gì ở tiệc thưởng hoa mới khiến người vui vẻ. Nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ rõ ràng."

"Ồ? Để Thẩm ái khanh nhọc lòng rồi, muốn tặng cho trẫm cái gì thế?" Lưu Duật còn trẻ, nhưng trong lời nói không có ý tứ hay cảm xúc gì.

"Thần muốn tặng cho hoàng thượng một nữ tử."

Cha ta nói xong, mọi ánh mắt trên khán đài đều đổ dồn về phía ta.

Suy cho cùng, hoàng thượng ở xuân yến đã nói rõ muốn nữ nhi Thẩm gia nhập cung làm phi.

Tim ta như thắt lại, cha ta hoàn toàn có khả năng sẽ vì phú quý mà đem tặng nữ nhi trẻ trung xinh đẹp của mình.

"Một nữ nhân?" Lưu Duật hiếm khi lộ ra chút hứng thú.

"Đúng vậy, trong xuân yến người từng bông đùa nói muốn nữ nhi Thẩm gia nhập cung làm phi, lão thần ngu ngốc cho rằng là thật."

"Hôm nay đã đem nữ nhi Thẩm gia đến, không biết hoàng thượng có nguyện ý thu nhận?"

"Là chuyện đương nhiên."

Mặt ta như bị ánh nắng thiêu đốt, nóng đến phát bỏng, ở nơi đông người bị tặng đi như đồ chơi khiến ta cực kỳ căm phẫn.

Hơn nữa ta hiện tại còn cực kỳ xấu xí, có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của hoàng thượng nhìn ta toàn châm chọc cùng chán ghét.

Ta muốn mở miệng nói chuyện nhưng có nói gì đi nữa thì cũng đều vô ích.

Tuy đây không phải là điều ta mong muốn, nhưng vạn nhất nếu ta vào cung, có thể giúp Thẩm gia cùng trăm vạn tướng sĩ xoay người...

Tiếng nhạc đột ngột im bặt, nữ nhân gảy đàn khóc vì vui sướng: "Tạ hoàng thượng khai ân, thần nữ sẽ tận tâm hầu hạ hoàng thượng."

? ? ? ? ?

Tình huống gì đây?

"Hồi bẩm hoàng thượng, nữ tử này là mỹ nhân Giang Nam được thần phái người kiếm về, họ Thẩm tên Gia Nhữ, xuất thân trong sạch, dung nhan xinh đẹp."

"Tuy lúc tìm kiếm có chút khó khăn nhưng may là nữ tử này không phụ sự uỷ thác của hoàng thượng."

"Vi thần chúc hoàng thượng long thể an khang, chúc hoàng thất con cháu đầy đàn."

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của hoàng thượng cứng như băng, gió thổi báo hiệu giông bão sắp ập đến, nhưng cách làm của cha lại khiến hoàng thượng không thể làm gì được.

Ta mồ hôi đầm đìa như ngồi trên đống lửa, tan yến được cha đỡ ra khỏi đại điện.

"Cha, người sẽ chết."

"Cái đồ ranh con này ta đánh chết ngươi, lại dám trù ẻo ta chết."

"Đến lúc thật sự không còn cách nào thì hãy để con nhập cung."

"Không được, nữ nhân Thẩm gia không thể chết trong thâm cung mà chỉ có thể chết trên chiến trường."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net