C6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên tử chư hầu nếu không có vướng bận thì một năm sẽ tổ chức đi săn ba lần.

Chỉ cần không có chiến tranh và cúng bái, hoàng thượng cùng vương tôn công tử nhất định phải theo nghi thức tổ chức săn bắn hàng năm vào ba mùa xuân, thu, đông.

Cha ta ra ngoài tham gia săn bắn khiến hoàng thượng tức giận chạy mất tiêu.

Cha chân trước vừa đi, ta chân sau liền đem theo Đắc Y và A Phúc đi theo.

Ta cầm lệnh bài của cha nghênh ngang bước vào bãi săn.

Vừa bước vào đã bị thu hút bởi khu rừng rậm tươi tốt rộng lớn, tiếng hót líu lo của hàng vạn loại chim và đủ loại sinh vật thu hút ánh nhìn của chúng ta.

Không ngờ kinh thành còn có một nơi thú vị như vậy, chúng ta chạy như điên, la hét, ca hát, nhảy nhót vì vui sướng, còn vui hơn cả mấy chú chim nhỏ.

Màn đêm càng lúc càng tối, bôn ba một hồi lâu mới tìm được lều bạt của hoàng gia, trước lều toàn là thú vật đi qua đi lại, cảnh tượng thê thảm đẫm máu.

"Tiểu thư, ở đây đáng sợ quá." Giọng Đắc Y run run, ngay cả A Phúc cũng phải ghé mắt nhìn.

"Ỷ mạnh hiếp yếu vốn là lẽ trời, chiến trường còn tàn khốc hơn thế này."

Ta quan sát con mồi trên mặt đất, không có con nào mang thai, trong lòng thầm khâm phục thủ đoạn trị quân của Lưu Duật.

Đột nhiên một giọng nữ truyền đến, sợ bị lộ mặt nên ta kéo Đắc Y và A Phúc trốn đi.

"Hồi nương nương, máu hươu đã thu xếp ổn thoả."

Người được gọi là nương nương trầm giọng mở miệng: "Nếu lần này còn không thành công, xem ta có xé nát miệng ngươi hay không."

Ta lần theo âm thanh lại thấy người này là Thẩm Gia Nhữ, nghe nói nàng ta được hoàng thượng phong làm Gia phi, hưởng vinh hoa phú quý vô tận.

"Máu hươu là vật gì?" Ta mơ màng, Đắc Y và A Phúc nhìn nhau đỏ mặt.

Ta không nhịn được mà truy hỏi kỹ càng mọi việc, A Phúc vẻ mặt khó xử, mơ hồ nói: "Tiểu thư, hoàng thượng có lẽ sẽ không cứng đâu."

Trời đánh ngũ lôi: "Không cứng? Đây..."

Ta lập tức muốn quay trở về, nhưng bị Đắc Y và A Phúc kéo lại: "Tiểu thư à, hãy nghĩ đến trăm vạn binh sĩ, nghĩ đến lão gia, nghĩ đến Thẩm gia. Tất cả chúng ta đều trông cậy vào người đó."

Ta giậm chân nghiến răng nghiến lợi, cầm theo lệnh bài của cha cắm đầu chạy một mạch vào lều của hoàng thượng.

Bên trong rất lớn nhưng không xa hoa, ta sợ lát nữa thấy hoàng thượng sẽ xấu hổ nên quyết định trốn đi, nghĩ kỹ lại kế hoạch ngày hôm qua.

Vừa trốn xong, Lưu Duật đã dẫn theo một đám người trở lại.

Hắn liếc nhìn đồ đạc bày biện trong lều như thể phát hiện ra gì đó, quá trình vừa chậm vừa giày vò khiến ta hồi hộp nhắm mắt lại.

"Các tướng sĩ nghe lệnh, trong lều của trẫm có một con thú quý hiếm đang ấn nấp. Nếu ai có thể bắn trúng, trẫm sẽ trọng thưởng."

Lời nói của Lưu Duật khiến tất cả mọi người có mặt đều xoa tay giương cung, cố gắng bắn phát liền trúng.

"Đừng đừng đừng, ta không phải dã thú quý hiếm, ta là Thẩm Lương Đường, mau bỏ cung xuống, mau bỏ xuống." Ta nhanh chóng lên tiếng, hy vọng có thể cứu mình một mạng.

Ai chưa từng nghe qua đại danh tiểu tổ tông của Thẩm Lương Đường, mọi người đều giật nẩy người, nhưng Lưu Duật không có ý định bỏ qua cho ta "Bắn cho ta".

Nói xong, hàng chục mũi tên hướng vào ta bắn.

Tuy ta tức thời bắt lấy bàn ghế bên cạnh, chặn được hơn nửa mũi tên nhưng vẫn bị trọng thương, răng ngứa hết cả lên vì tức.

"Lưu Duật, đợi khi ngươi yêu ta, xem ta hành hạ ngươi thế nào." Nói xong, ta đau đến ngất đi.

Nhưng ông trời sẽ không để một người chịu khổ.

Nghe nói ngày đó làn da ta nhợt nhạt, máu đào đỏ chói, vẻ mặt chịu đựng và lời nguyền rủa thê lương của ta đi đôi với nhau, khiến ta diễm lệ như một nàng tiên bị thương.

Từ đó trở đi, một trận thành danh.

----
@người theo dõi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net