Chương 21
Cho đến hiện tại Nhất Bác vẫn nghĩ rằng bản thân mình yêu Nghiên Dương chứ không hề yêu Tiêu Chiến , anh nghĩ mình đối tốt với cậu là vì cậu đang mang thai con của anh mà thôi . Là 1 bậc vương gia anh không cho phép bản thân hạ mình trước mặt cậu , nếu cậu lựa chọn không quan tâm , không nói chuyện với anh thì anh cũng sẽ lạnh nhạt với cậu . Và Nhất Bác quả thật đã làm như vậy , từ lúc anh nghĩ Tiêu Chiến vu oan cho Nghiên Dương đến nay đã 2 tháng anh không còn quan tâm và chăm sóc cậu nữa cứ mặc kệ cậu . Còn đối với cậu hiện tại cậu đã thật sự chết tâm , cậu chọn chấp nhận sự thật rằng anh không yêu cậu , cậu thừa nhận rằng cậu không thể giành anh với Nghiên Dương . Cậu thà rằng cứ mãi sống trong sự lạnh nhạt chứ không muốn nhận lấy sự thương hại từ anh . Tiêu Chiến đã mang thai được 4 tháng , cậu ngồi trên giường đưa tay nhẹ xoa bụng mình . Lan Nhi vừa bóp chân cho cậu vừa nói " Vương phi , Còn 5 ngày nữa là tới sanh thần của Thái Hậu rồi người đã chuẩn bị quà cho Thái Hậu chưa ạ "
Cậu mỉm cười nói " Ta định sẽ nấu vài món Thái Hậu thích và đàn 1 khúc nhạc tặng người "
Lan Nhi lại nói " Vương phi , không phải là người có 1 bức tranh " Thanh Minh Thượng Hà Đồ " của họa sư Trương Trạch Đoan vẽ hay sao ạ . Sao người không lấy bức tranh đó tặng cho Thái Hậu , không phải Thái Hậu cũng là người yêu tranh sao "
Cậu ngồi hẳn dậy nói " Đúng a , sao ta lại quên mất bức tranh đó . Hôm đó ta sẽ mang bức tranh đó tặng cho Thái Hậu "
Ngày sanh thần của Thái Hậu cuối cùng cũng đến . Vì yến tiệc được tổ chức vào buổi tối nên trời gần về chiều cậu mới ngồi trước gương đồng để cho Lan Nhi búi tóc và trang điểm cho mình . Vì là yến tiệc lớn nên trang sức trên tóc cậu được cài thêm rất nhiều , y phục cũng được may bằng loại vải quý . Sau khi trang điểm cho cậu xong Lan Nhi mới nhìn kỹ lại cậu 1 lần để xem đã được chưa , cô vừa nhìn cậu liền thấy ngơ ngác . Tiêu Chiến thấy cô nhưng vậy thì hỏi " Lan Nhi , trông ta khó coi lắm sao"
Cô giật mình đáp " Vương phi , người thật sự rất đẹp . Hôm nay người còn đẹp hơn ngày người cùng vương gia thành thân nữa a "
Cậu mỉm cười để cô đỡ mình ra phòng chính , ra đến nơi cậu thấy ả cũng đã chuẩn bị xong . Y phục ả mặc cùng loại vải với cậu , trang sức tóc của ả cũng nhiều và tương tự cậu . Cậu thầm nghĩ " Cô ta là đang muốn nói với mọi người cô ta mới là vương phi sao . Nữ nhi ngu ngốc " . Nhất Bác thấy cậu liền nói " Được rồi chúng ta đi thôi "
Cậu nói " Cô ta không thể đi "
Nhất Bác có chút bất ngờ nhìn cậu , anh vừa mở miệng định nói gì đó thì ả đã nói " Vương phi , thần thiếp là trắc phi của vương gia thì tại sao lại không thể đi "
Nhất Bác lúc này mới lên tiếng , anh nói " Bổn vương muốn đưa ai đi cùng thì đưa không đến lượt ngươi quản "
Cậu khẽ nhếch mép nói " Nếu vương gia đã nhất quyết đưa cô ta đi thì thần hạ không còn gì để nói "
Dứt câu cậu xoay người đi ra mã xa , cậu đã cho người chuẩn bị mã xa riêng cho mình . Khi cả 3 đến Điện Bảo Hòa thì quần thần đã có mặt ở đó , cả 3 vào điện hành lễ với Thái Hậu , Hoàng Thượng và Hoàng Hậu . Khi họ vừa xuất hiện Thái Hậu và Hoàng Hậu đã không rời mắt khỏi Nghiên Dương , 2 người họ không hẹn mà đồng thời thể hiện sự tức giận trên mặt . Thái Hậu cho cả 3 đứng dậy rồi ôn nhu hỏi Tiêu Chiến " Chiến nhi , sức khỏe của con vẫn tốt chứ "
Cậu mỉm cười nói " Đa tạ mẫu hậu quan tâm , con vẫn khỏe ạ "
Hoàng Hậu nói " Bổn cung thấy đệ đã gầy đi rất nhiều , có phải vương gia chăm sóc đệ không tốt không "
Cậu vẫn bình thản đáp " Hồi Hoàng Hậu , là do đệ bị nghén nên mới gầy đi a . Vương gia chăm sóc đệ rất tốt "
Hoàng Thượng cười nói " Được rồi , cả 3 về chỗ ngồi đi "
Nghiên Dương khẽ đưa mắt liếc cậu , ả vô cùng ganh tỵ với cậu . Thái Hậu và Hoàng Hậu không thèm hỏi ả 1 câu nào chỉ dồn hết sự chú ý về cậu . Từ lúc nhìn thấy cậu ở bát vương phủ ả đã rất tức giận vì cậu quá đẹp , đẹp đến mức khiến ả cảm thấy có chút tự ti . Vốn dĩ cậu định đi đến ngồi cạnh anh nhưng Nghiên Dương đã nhanh chóng ngồi xuống cạnh Nhất Bác , cậu không nói gì chỉ khẽ lắc đầu vì sự ngu dốt của ả . Cậu đi đến chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống , Thái Hậu và Hoàng Hậu nhìn thấy rất tức giận nhưng vì yến tiệc còn chưa bắt đầu nên không tiện dạy dỗ ả .
Yến tiệc bắt đầu , các quần thần bắt đầu dâng tặng lễ vật mừng sanh thần của Thái Hậu . Các hoàng tử phi và phi tần thì thay nhau dâng tặng những tài nghệ của mình để góp vui trong yến tiệc . Thái Hậu đang vô cùng vui vẻ thì nụ cười trên môi người chợt biến mất . Lúc này đây ở giữa điện chính là Nghiên Dương , ả nói " Hồi mẫu hậu , con xin dâng tặng cho người 1 khúc nhạc ạ "
Thái Hậu không nói gì miễn cưỡng gật nhẹ đầu , cậu có chút bất ngờ khi ả lên biểu diễn . Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị 1 khúc nhạc tặng Thái Hậu , nhưng nếu ả đã chọn đàn thì cậu cũng không có ý định lên biểu diễn nữa . Khúc nhạc của ả rồi cũng kết thúc , Nhật Hà tay bưng 1 cái khay đi đến đứng cạnh ả . Ả nói " Hồi mẫu hậu , con đã chọn 1 miếng ngọc bội quý hiếm dâng lên cho người , chúc mẫu hậu vạn thọ vô cương "
Nhật Hà đi đến đưa khay cho Từ công công , Từ công công xoay người dâng khay lên cho Thái Hậu , Thái Hậu chẳng buồn nhìn lấy ngọc bội nói " Bát Vương Phi , con chẳng phải cũng biết đàn sao . Con mau đàn cho ai gia nghe 1 khúc nào "
Ả bị Thái Hậu lơ thì có chút tức giận nhưng vẫn cố kiểm soát biểu cảm của mình . Cậu đáp " Nếu mẫu hậu đã muốn nghe thì con cung kính không bằng tuân mệnh "
Cậu đưa mắt nhìn qua Tư Âm , y ngay lập tức xoay người đi mang lên 1 cây cổ cằm . Cậu đi đến ngồi xuống bên cây cổ cầm nói " Mẫu hậu , người vẫn nhớ cây đàn này chứ ạ . Là mẫu hậu đã ban thưởng nó cho con vào ngày đầu tiên con gặp người "
Thái Hậu cười nói " Ai gia làm sao quên được "
Cậu mỉm cười thật tươi , bàn tay nhẹ để lên dây đàn . Cậu bắt đầu đàn , đôi bàn tay hoàn mỹ lướt trên những dây đàn mang đến cho Điện Bảo Hòa 1 khúc nhạc du dương . Mọi người say mê lắng nghe khúc nhạc của cậu . Đã lâu Nhất Bác không được nghe cậu đàn , anh phải công nhận 1 điều rằng cậu đàn rất hay , hay hơn Nghiên Dương rất nhiều mà cậu cũng đẹp hơn ả rất nhiều . Lúc này Nhất Bác mới nhìn kỹ cậu , hôm nay cậu hoàn toàn biến thành 1 vương phi khí chất ngời ngời chứ không đơn giản mộc mạc như mọi ngày . Anh đưa mắt nhìn qua Nghiên Dương rồi lại nhìn cậu , trang sức tóc và y phục gần như giống nhau nhưng những thứ đó trên người cậu lại vô cùng phù hợp . Nó góp phần biến cậu trở thành 1 vị thần tiên , khung cảnh quanh cậu giống như chốn bồng lai tiên cảnh vậy . Anh nhìn cậu thật kỹ không sót 1 điểm nào và rồi anh nhìn thấy cây bạch trâm mà anh đã tặng cậu , cây bạch trâm vốn dĩ rất khó hòa hợp với những trang sức khác nhưng cậu lại có thể kết hợp nó với những trang sức khác 1 cách đầy thu hút . Cây bạch trâm góp phần làm tăng thêm vẻ đẹp của cậu . Kết thúc khúc nhạc cậu khẽ phất tay , Tư Âm từ sau đi đến trên tay cầm 1 cuộn tranh . Cậu cùng Lan Nhi cầm lấy cuộn tranh mở ra , cậu nhìn về phía Thái Hậu nói " Mẫu hậu , con biết người rất yêu thích tranh nên mạn phép tặng người bức " Thanh Minh Thượng Hà Đồ " do họa sư Trương Trạch Đoan vẽ . Con chúc mẫu hậu phước như đông hải thọ tỷ nam sơn "
Thái Hậu vui vẻ nói " Từ công công , mau đem lên cho ai gia xem "
Từ công công nhận lấy bức tranh dâng lên cho Thái Hậu , trong lúc Thái Hậu mải mê xem tranh thì Hiểu Tinh Hoàng Hậu nhìn cậu nói " Bát Vương Phi thật hiểu ý của Thái Hậu a . Thái Hậu đã thích bức tranh này từ lâu mà tìm mãi vẫn không tìm được . Nay đệ lại dâng lên tặng người , Thái Hậu thứ người muốn có nay đã về tay người a "
Thái Hậu cẩn thận cuộn bức tranh lại đưa có Diệu Hàm cất giữ , Thái Hậu nhìn cậu nói " Bát Vương Phi , thật chu đáo "
Hoàng Thượng vô cùng hài lòng về Bát Vương Phi , Tiết Dương Đế nói " Bát Vương Phi , trẫm không ngờ đệ lại đàn giỏi như vậy . Không hổ danh là đệ nhất công tử của Lạc Dương a "
Cậu hành lễ nói " Hoàng Thượng quá khen , Thần hạ thật sự không giỏi như vậy đâu ạ "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net