Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gì mà sư phụ?"

Con nhóc tóc đen vùng dậy mà chau mày khó chịu, mặc kệ cái cơ thể đang bị gắn đầy dây nhọ truyền nước, truyền máu.

"Ứ chịu! Ứ quan tâm! Dạy học dẫn dắt cái quần đùi màu hồng hello kitty ấy!? Tôi còn bận đi tiệc trà với Ane-san rồi!"

"Nhưng đó là điều cần thiết---"

"Tôi-không-quan-tâm!"

Mori bất lực đưa tay day day sóng mũi trước con nhóc trẻ con ngoài Ane-san ra thì chả có gì để tâm này. Hay ghê nhỉ, ta là người đã cưu mang mi tận mấy lần rồi đấy, cái con nhóc mỗi khi làm nhiệm vụ về đều thân tàn ma dại kia! Thứ vô ơn!

"Sarumi-chan à, nể tình--"

"Tôi quảng cáo mấy bộ lolita để chú mua cho Elise rồi mà."

"Ahaha, tất nhiên đó cũng là một loại đền đáp. Nhưng--"

"Tới đó thôi nhá."

Con nhóc tóc đen chen ngang mà đưa tay lên chặn miệng gã lại, miệng quát.

"Tôi đếch thèm làm sư phụ giáo viên cái khỉ gì hết! Chú lo mà đi xem xem bé Aku-chan ra sao khi bị đứa con trai nuôi trên danh nghĩa của chú dạy dỗ đi kìa?"

"Đứa nhóc đó đang được dạy dỗ rất tốt."

Mori nhớ đến đứa nhóc tóc đen với phần chân tóc ngã trắng đó thì ậm ừ. Tiềm năng đấy chứ? Nhưng trái lại vẻ điềm đạm của gã, cô nhóc kia chỉ tặc lưỡi mà chán nản nằm phập xuống giường lấy chăn chùm kín mặt.

"Vậy thì kêu tên đó dạy luôn đám mới vào ấy đi! Tôi không dạy!"

"Tại sao chứ?"

"Vì tôi có biết cái gì đâu mà dạy!? Chú à, tôi năm nay đã mười bốn tuổi nhưng vẫn không biết cách truyền đạt kiến thức chiến đấu cho người ta đấy?"

"Nhóc có thử bao giờ đâu mà biết!?"

"Tôi---... tóm lại là tôi không làm!"

Con nhóc tóc đen lớn giọng la hét với hắn đang ão não ra mặt. Là do Kouyou chiều quá nên hư hay gì? À không, phải là tại đầu con nhỏ này ngoài Ane-san của nó ra thì còn biết cái vẹo gì nữa?

Ta nói bực gần chết mà. Nể tình người đàn ông trung niên này miếng được không con?

Nhưng nhìn cái cục mền nằm im bất động kia thì gã cũng không còn đủ kiên nhẫn để dụ dỗ nữa.

"Sarumi."

"....."_ ơ kìa sao giọng lại trầm xuống rồi. Nguy hiểm quá. Nguy hiểm quá. Đi ngủ thôi.

"Sarumi Hanoko."

"...."_ khò khò khò, không nghe gì hết, người ta ngủ rồi.

"Hanoko."

"...."_ đi đi, đi đi, đi khỏi đây đi Mori-san.

"Haiz..."

"...."_ yeahh, bỏ cuộc rồi. Giờ chỉ cần chú đi ra khỏi đây là tôi sẽ chạy một mạch để dự trà chiều với Ane-san!

"... wa!?"

"Đừng có giả bộ ngủ trước mặt ta!"

"Ứ chịuuuu! Trả mền đâyyyy!"

-------

Kết quả sau đó là gì? Sarumi Hanoko phải ngậm ngùi đồng ý chỉ dạy cho những con người cô còn không biết là ai và ra sao đó. Đừng nghĩ cô vì sợ Ane-san bị liên lụy hay bản thân bị cấm túc ra ngoài ăn vặt nên mới chấp thuận nhé, chỉ là đây nể tình Mori-san sức khỏe già yếu, xương cốt xương xẩu mỏi mệt thôi hà.

"Hirotsu-san--"

"Tôi sẽ không đảm đương vụ này cho cô đâu. Vì có ai đó đã nhờ tôi xử lí hai chồng tài liệu tuần trước rồi."

"Tôi biết đó là tôi mà, bác không cần lườm cháy mặt tôi thế chứ?"

Lỗi thì đúng là lỗi thật, nên là xin lỗi được chưa? Nể tình đồng nghiệp giúp nhau xíu cũng hông được à?

Kéttt...

Cánh cửa sắt nặng trịch mở ra, Sarumi tiện tay nhận sấp hồ sơ từ người điều động đã đứng sẵn ở đó.

"Là họ sao?... Không phải hơi ít à?"

Thì ra Mori-san còn có tình người, cho mình chỉ dạy có chút éc người thôi? Chộ ôi, lần sau phải đi mua ly cà phê đền bù mới được--

"Đó là những người còn sót lại trong cuộc tuyển chọn trước. Những người khác đều đã được chia vào các nhóm khác rồi. Trong số đó còn vào nhóm Black Lizard đấy, đúng không Hirotsu-san?"

"Đúng vậy, đó là những người tài nghệ cao."

"Khoan khoan khoan, vậy bất kì ai giỏi đều đã được điều đi chỗ khác rồi. Con mấy người đó..."

"À vâng, tuy là họ chưa được xếp vào một nhóm cụ thể nhưng họ cũng rất có tiềm năng, đã thế chúng ta đang có trương trình đào tạo đội tiên phong mới. Tôi đã đề nghị chuyện này với những cấp trên và họ đã đồng ý. Chỉ là không ngờ người được phân chỉ dạy họ lại là Hanoko-san. Waaaa, thật là hân hạnh quá."

.... thôi, lần sau mua cho Mori-san cũng được. Lần này là phải tặng chú một xô nước lạnh xối từ trên đầu xuống đã.

Xiết chặt mấy tờ hồ sơ trong tay, Sarumi gắng gượng không gân cổ lên mà xé nát tất cả.

"Xin cô cứ bình tĩnh, thật ra họ không được xếp nhóm là vì Boss đã bảo---"

"Được rồi được rồi, họ ở bên đó hứ gì."_ bình tĩnh nào, nhân sinh có gì từ từ tính. À khoan, anh ta định nói gì vậy? Mà thôi kệ đi, mấy lời bào chữa đó chã thế lấp kiếm nỗi cái tánh ngang ngược của Mori-san được.

"Soạt."

Cô đứng trước những con người đang cúi đầu lễ phép kia, lông mày hơi nhướng lên.

Ngoan thế này thì bực hổng nổi òi. Í ẹ, trông mình già dặn hẳn luôn.

"Ngẩng mặt lên."

Họ đứng thẳng lên, mỗi người đều mang một màu sắc khác nhau trông rất nổi bật.

Mà màu sắc này là nghĩa đen nhé. Mỗi đứa một màu tóc kìa, mà toàn màu nóng màu nổi không luôn mới hay.

"Hãy giới thiệu tên từ trái sang đi."

"Vâng. Số 97---"

"Tôi cần tên, không phải số báo danh."

Nói số thì có mà khắc trên trán luôn chứ cô nhớ không nổi đâu à nhen.

Mà có bất ngờ quá không khi sự im lặng bắt đầu bao trùm những người ở đây khiến Sarumi khịt khịt mũi.

"Xin lỗi thưa ngài."

"Nhưng ở đây... không ai có tên cả."

"Ồ. Vậy thì phiền cho tôi thật đấy nhỉ."

Hèn chi mấy thông số cá nhân kia chả thấy tên đâu, còn tưởng bị lỗi kĩ thuật in ấn.

"Vậy để đây đặt luôn cho nhanh, á, mệt quá hà. Biết vậy mang theo li cà phê ngồi uống cho đỡ chán. U là chời mệt mỏi dễ sợ lun á chời. Ane-san em xin lỗi, đáng lẽ giờ em phải tới chỗ chị rồi nhưng mà cũng chỉ tại vị bác sĩ giả ngơ nào đó thôi. Chết tiệt Mori-san! Xuống địa ngục đi!"

Vừa lầm bầm than vãn vừa ngồi xuống thùng hàng gần đó, đôi mắt tím ngước lên nhìn một lượt lần nữa từng người ở đây.

Sáu người gồm bốn nam hai nữ (Mà ai cũng cao, tổn thương thật sự-), mỗi người mỗi màu tóc khác nhau. Tím xanh nâu đỏ vàng cam, toàn màu nổi. Nhìn thì đẹp thấy nhưng có hơi lóa mắt.

"Để xem nào..."_ mình ngu đặt tên mà ta, chết thật, thôi thì chơi theo màu sắc đi.

"Tóc tím, cậu tên Marano."

"Tóc xanh trời, cô tên Aoi."

"Tóc đỏ thì Akanai."

"Tóc cam... tên Oren."

"Còn cô tóc nâu tên là Nairo."

"Tóc vàng là Ki..."_ à khoan, Kiiro thì nghe nó na ná tên con chó cảnh vệ Kiro thì phải? "Thôi cậu tên Usu đi. Rồi đó, tên đó, tự nhớ đi nha mấy đứa."

Sarumi vừa đặt tên vừa lấy bút ghi tên mình vừa mới đặt cho họ vào tờ hồ sơ cá nhân của từng người, trong lòng cảm thấy tự hào vì tên mình đặt nghe quá là hay luôn há há.

".... gì nhìn tôi như sinh vật là vậy?"

"À không."

Cậu trai tóc vàng, hay giờ tên là Usu cười nhếch lên.

"Chỉ là tôi thấy cái tên của mình chả có nghĩa gì cả. Thật khiến tôi thất vọng."

"Vậy thì nhóc phải cố mà tạo cho nó một cái nghĩa đi. Như là Usu, kẻ đua đòi máu chó mặt mày khốn nạn chẳng hạn."

Sarumi cười khiêu khách lại, trong lòng trải dài làn câu chửi vào bản mặt của thằng nhóc tóc vàng đó. Đây là đặt tên cho đấy? Được Sư phụ tương lai đặt tên cho mà còn bố láo thế là cho ăn kẹo đồng nha con.

"Người ta đã có lòng tốt đặt tên cho rồi không vui thì thôi chứ chê là sao? Ăn ở vậy được đó hả? Sống vậy lỗi lắm biết không? Cứ vậy là chú mày sẽ bị trù cho xui hết đời đó éo giỡn đâu á, nghe chưa, sợ chưa, chưa sợ thì cúi đầu xuống để bà mày bắn cho lỗ rồi sợ. Khốn nạn thằng học trò bất hiếu, sư phụ này là đang muốn quan tâm bây mà bản thân cứ ngáo ngáo vậy thì xéo nha con."

Ta nói ta ức chế gần chết, sống tốt quá cũng là cái tội mà.

"C- Cô thật sự là người sẽ chỉ dạy chúng tôi sao?"

"What..."

Sarumi bày ra khuôn mặt như không thể tin vào tai mình mà nhìn Akaina đang chỉ tay thẳng mặt mình hoang mang hỏi. Nhưng nhanh thôi cậu ta liền bị một cú cốc đầu trời giáng của Marano làm cho tỉnh táo lại. Là do trời nóng quá nên Akaina nó chạm mạch hay sao chứ lúc đầu chào người ta cho đã vô rồi cuối lại không biết người ta là ai thì lần đầu Sarumi thấy rồi đó.

Nhưng dù cho tụi này nó có tấu hề đến thế nào thì cũng phải xem trình độ trước cái đã. Nếu giỏi quá thì cho tự bay luôn còn ngu quá mức quy định thì đá cho người khác là được. Khỏe.

"Chơi vậy đủ rồi, chúng ta cũng phải làm gì đó ra trò chứ nhỉ..."

Sau khi lướt qua một lượt sấp hồ sơ trong tay, Sarumi giờ chỉ cầm nó trong tay mà phe phẫy, đoạn lia mắt xuống sáu con người dưới kia.

"Giờ hãy nhìn nhé, sấp giấy này, hãy lấy khỏi tay tôi, chứng minh rằng trình độ của mấy người cao siêu hơn mấy con chữ xàm quần trong này."

"Nhưng nếu không thể lấy được dù chỉ là một mẩu nhỏ thì sẽ không có chúc may mắn lần sau đâu."

...

Điều gì đã xảy ra xuyên suốt một tiếng rưỡi đồng hồ quý giá của cô? Xem mấy đứa mới vào lao vào tấn công. Mạnh thì mạnh, nhanh thì nhanh đấy, tuy vậy vẫn là lũ gà con với cô đây thôi nhé. Hahaha, sao mà mấy cưng ăn nỗi chị?

"Thôi được rồi, nghỉ ngơi đi."

Sarumi ngồi vắt vẻo trên thanh xà được đặt ngay cái trần nhà kho nói vọng xuống trong khi đang lấy điện thoại xem giờ. Đã hết một buổi chiều rồi. Đi ăn thôi.

Nhìn xuống những người đang mồ hôi nhễ nhại thở gấp phía dưới, có một thứ cảm xúc bất ngờ len lỏi vào trái tim cô. Hà, quả là bản thân thật thượng đẳng.

Nhảy bổ xuống mà đáp xuống thùng hàng, cô ngửa cổ rồi liếc xuống nhìn như thể mình quá cao.

"Giờ có muốn nghe tôi tổng kết lại ngày hôm nay không?"

"Có cái con khỉ! Cô xuống đây! Tôi sẽ đánh bại cô cho xem! Ngon! Xuống đây!!"

"Akainai thân mến, chắc tôi phải đổi tên cậu thành Akainu thôi."_Sarumi lắc đầu ngao ngán.

"Cái gì!?--"

"Háhahaha, đjtme chó đỏ á!? Hahahaha hợp với mày lắm luôn đó--- hahaha."

"Mày câm đi quả cam khốn nạn kia! Suốt buổi mày chỉ đứng ngoài nhìn thôi đó biết không!?"

"Tao dùng đầu để tiết kiệm sức chứ không có giống mày, chó đỏ à--- sao đánh tao thằng khốn!?"

"M- Mấy cậu thôi đi. Hanoko-san đang nhìn kìa... T- Tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi phải ngăn họ lại được...:

"Gì vậy Aoi, đừng có nói là cậu khóc thật nhé."

"Aoi-chan nhát ghê á, cậu phải mạnh tay hơn cơ."

"Đúng, như vầy này."

Trong khi Usu và Nairo an ủi cô bạn tóc xanh Aoi thì Marano đã tiến lại mà đấm Oren và Akaina mỗi đứa một cái để tụi nó im mồm đi. Xong, cậu ta liền đứng thẳng mà đứng phía dưới thùng hàng đối mặt cô, cúi gập người nói.

"Chúng tôi rất cảm kích thời gian mà ngài đã bỏ ra để cho chúng tôi nhận định năng lực của bản thân! Chúng tôi sẽ ghi nhớ buổi học hôm nay!"

"Hiểu chuyện thật."_ áaaa, cậu chính thức làm học trò cưng của tôiiii.

Con mắt tím của cô cong lên thích thú, rồi Sarumi vô thức nhún vai mà xoay một vòng hệt như đang phê thuốc. Í, đói quá có khiến con người ta điên không? Nếu có thì Sarumi điên thật rồi.

Nhìn đến biểu cảm khó hiểu của sáu người kia, cô đã nghĩ rằng Mori cũng phải rất đói (đến phát điên) khi lược họ khỏi những cơ hội vào nhóm khác.

Họ yếu chỗ nào vậy? Ờ thì nếu so với Sarumi Hanoko tài phiệt xuất chúng như cô thì đây chỉ như tép riu thôi hà, nhưng mà nếu so với những người mới vào nghề thì đúng là có nhỉnh hơn thật.

"Nếu không cần tổng kết thì thôi, tôi đi trước."

"Phập."

Cô gái tóc đen nhảy xuống thùng hàng mà ngang nhiên rời đi với một tay vẫy vẫy như tạm biệt.

"Ăn uống nghĩ ngơi gì thì làm cho trót đi, mai dậy sớm đấy."

"V- Vâng... khoan đã!?"

"?"

"C- Còn bài kiểm tra? Chúng tôi chưa lấy được bất cứ tờ giấy nào--"

Marano tay chân loạn xạ, miệng lắp bắp với cái bản mặt cực hoang mang. Nhưng chưa kịp nói xong câu liền bị Oren bịt miệng lại. Cậu tóc cam coi bộ phải tức lắm, nhìn cậu ta gầm trong họng câu "đã qua rồi thì cho qua luôn đi chứ mắc gì nói chi vậy cha" mà cười thật.

"Ai nói đó là bài kiểm tra?"

Sarumi nhìn Oren tức xong liền phang cho cậu cùng cả đám kia lô chấm hỏi khổng lồ tò.

"Tôi chỉ muốn xem bản thân có hứng dậy mấy người không thôi mà. Đần ghê á nha~"

".... Hả?!?!?!"

"Vậy là suốt một tiếng qua là cho chỉ coi bọn tôi như trò tiêu khiển thôi á!?"

Akaina gầm lên tức tối, không nói chẳng rằng lao lên với đôi ngươi co lại giận dữ.

"Cô đùa tôi đấy à!?"

"Đùa cũng được mà."

"Rầm!"

Akaina nhăn mặt nhận lấy cơn đau ập đến mạn sườn mình khi cơ thể đáp đất cái rầm. Ngọn lửa tức giận coi bộ vừa hừng hực hơn nữa, điều đó đã tiếp thêm động lực cho cậu ta ngồi phắt dậy mà lên đà lao vào để tung cước tiếp. Nhưng đứng còn chưa xong liền bị một sấp giấy ập vào mặt.

"Cái nghề này vốn đã thế rồi. Việc của chúng ta thì cũng đơn giản thôi, giết, giết, giết. Bằng không thì bị giết, bị giết, bị giết. Hoặc là suy thoái và chết dần và ngỏm vào một ngày khốn khiếp nào đó."

Nhìn biểu cảm dần giản ra của Akaina, Sarumi mỉm cười.

"Ai rồi cũng bị tha hóa thôi cưng, trừ mấy đứa ngốc không hòa nhập nổi với cuộc sống á--"

"Ý cô là tôi ngốc đó hả!"

"Này là nhóc tự suy diễn mà, đây đã nói gì đâu."

Cú đấm của Akaina bị chặn đứng lại, trong lúc cậu ta còn đang lớ ngớ chưa kịp phản ứng liền bị vật xuống sàn một lần nữa.

"Akaina, tôi biết tỏng là cậu rất thật thà với bản tính máu nóng đó, mà sẽ không sao nếu cậu mạnh đến nổi mỗi khi ra trận là sẽ có đứa đau tim mà chết tại chỗ cho khỏe thân."

Khuôn mặt cô vô thức đanh lại như vừa nhớ ra gì đó không hay, nhưng cuối cùng vẫn thở hắt ra rồi đứng thẳng lên, rút ra con dao găm từ trong tay áo.

"Nhưng nếu cậu chỉ là một con chó dại thích cắn bừa với cái óc phẳng tăm tắp thì ngoài kiếp bị bán vô lò mổ ra, tôi đính chính luôn là cậu cũng sẽ bị bỏ đi như rác của tạo hóa."

Mũi dao găm sáng quắt bởi ánh đèn trên trần hắt xuống, loáng thoáng phản chiếu những người ở đây với sự im lặng tột độ.

Mà Sarumi không biết thế nào liền roẹt một đường lên cổ tay mình, vô tình khiến mọi người xung quanh bất ngờ đến sợ hãi.

"Trong cái thế giới đầy rẫy điều đặc biệt này, những thứ tầm thường đều như điều vô bổ dư thừa, không có giá trị gì ngoài việc trở thành khiên thịt và vật tế, vật hi sinh. Nên là nếu mấy người không có cái đặc biệt đó, ít nhất cũng phải có tí giá trị chứ nhỉ."

Giọt máu đỏ nhỏ tong tong xuống mu bàn tay của Akaina đang bày ra bản mặt sững sờ. Mà ai thèm nghĩ xem cậu ta đang nghĩ gì trong đầu chứ, chỉ nhìn sơ qua đôi mắt mở to của cậu ta là đủ hiểu rồi.

Mà cũng vì điều đó nên cậu ta cũng không để ý đến những giọt máu đỏ vẫn đang nhỏ giọt xuống tay mình. Cho đến lúc Akaina bừng tỉnh khỏi không gian im lặng ngột ngạt chỉ loáng thoáng tiếng nước chảy, đôi mắt cậu ta chứa trọn bàn tay đã nhuốm đầy máu của mình.

"Gah!?"

Akaina bật lùi ra sau theo phản xạ, khuôn mặt nhăn nhó nhưng không phải vì tức giận hướng về phía Sarumi.

"Cô làm cái quái gì vậy!?"

"Chỉ là giúp làm quen thôi."

Sarumk đưa cổ tay lại gần miệng mà liếm lấy phần máu chảy dài một đường trên cánh tay. Đôi mắt tím liếc một lượt những người bên kia dù không trực tiếp chịu đựng cũng phải rợn hết da gà.

"Chúng ta chiến đấu với chiến trường đầy thuốc súng, mùi bom và hiểm trở như thứ điên loạn luôn muốn đập chết ta mỗi khi dấn thân vào. Và cũng sẽ dễ hiểu thôi nếu đôi tay, quần áo, khuôn mặt và mọi chỗ của mấy người đều nhuốm trong máu."

Đôi môi đang nói tức thì nhoẻn lên thành nụ cười không phân vui buồn, trên khóe miệng là vệt máu đỏ vươn lại do chạm cổ tay.

"Tôi muốn mấy người có thể bơi trong biển máu hỗn tạp của kẻ thù và đồng đội để sống. Sống cho cuộc đời sắp tới của mấy người."

...

Mori-san quả là tên khốn! Đã đẩy việc dạy học rồi mà giờ còn bắt đi thống kê kế hoạch! Đợi đó, Sarumi không phục là không làm. Nay cô nhất định phải lí lẽ với tên Boss này một phen!

Sarumi hầm hập bước chân bình bịch đi trên hành lan dài, chớp mắt đã đến cánh cửa phía cuối dãy. Không nói nhiều liền đẩy cửa cái rầm, cánh cửa mở ra thì cái bản mặt đáng ghét của Mori vốn đã khiến Sarumi tức giận nay lại thêm khinh bỉ.

"Ta đã bảo phải gõ cửa trước khi vào rồi mà!"

"Còn tôi đã bảo chú đừng có thay đồ cho Elise ở mấy nơi văn phòng người ra người vào này rồi mà có nghe ứ đâu!? Mà thôi, thay đồ cái quần đùi! Đừng có mà dùng cái bàn tay thối tha đó để chạm vào body ngọc ngà của bé Elise giùm cái!"

Sarumi vừa ngồi trên ghế tức tối cãi cọ vừa ôm Elise trong lòng như mèo chị bảo vệ mèo em, đã vậy còn cố tình bịt tai con bé lại.

"Nhưng em ấy---"

"Im miệng! Chú không có quyền bào chữa hay ý kiến!"

Sarumi dứt câu liền nhẹ nhàng mỉm cười quay sang Elise cũng đang làm mặt mày cau có hướng về phía Mori, hai tay hai đứa ôm khít lấy nhau không rời.

"Elise-chan, em muốn đi chơi không nè."

"Wa! Đi chứ! Đi chứ ạ!"

Thế là Elise và Sarumi cùng nắm tay nhau rời đi trong khuôn mặt đau khổ van xin của Mori đằng sau. Mà mãi cho đến khi gần hết ngày la cà thì Sarumi mới chợt nhận ra, bản thân chưa kịp lí lẽ gì với Mori về công việc của mình hết.

"...Ưmmm, món bánh này con quá hà~ Phải mua về cho Ane-san mới được!"

Thôi thì, để khi khác cãi lí cũng được.

"Chị Sarumi."

"Sao vậy?"

Sarumi chuẩn bị nhấp một ngụm cà phê để tối chạy deadline thì dừng lại, chấm hỏi nhìn Elise đang chỉ tay ra đằng sau lưng của cô.

"Có người theo dõi chúng ta kìa."

"À, mấy người đó em không cần quan tâm làm gì cho mệt óc đâu."

Cô ậm ừ uống ừng ực ly cà phê, đoạn nhìn đến bộ mặt chăm chú của Elise thì nghiêng đầu. Thôi nào em ơi, có gì phải lạ đâu, tụi này bám theo bọn mình từ trưa đến giờ rồi cơ mà.

"Tụi đấy khiến em khó chịu sao?"

"Dạ không, tại nhìn anh đầu đỏ đuổi đánh anh đầu cam trông kịch tính lắm chị."

"Hừm hừm."

Sarumi ngồi dựa vào lưng ghế mà thầm ngao ngán, loáng thoáng còn nghe rõ cái bốp như tiếng cốc đầu và giọng mắng nhiếc của Marano đằng sau lưng.

"Em phải chịu thôi Elise-chan, vì cái đám TÍM XANH NÂU VÀNG ĐỎ CAM ĐÓ BỊ NGU HẾT Á EM!"

"Ai ngu chứ hảaaa!?---"

"Mày la lên là mày ngu đó con!"

Tiếng hét thất thanh của Akaina nhanh chóng bị cú đấm thẳng mặt của Oren làm cho im bặt, đã vậy còn bồi thêm một câu khiến Akaina không yên phận nằm sải lai trên mặt đường mà phải vực dậy để lao vào Oren một lần nữa. Bên cạnh là Marano bực đến nỗi cả người run bần bật nhưng đéo thể làm được gì (vì cậu ta đã làm tận mấy chục lần rồi những vẫn vậy đấy thôi). Phía sau lần lượt là Aoi, Nairo và Usu bước ra từ con hẻm với vẻ mặt bất lực và cam chịu.

Đối diện cô, Elise mắt sáng bừng nhìn những còn người có mái tóc đủ màu bên kia, không nhịn được thốt lên mấy tiếng. Sarumi vẫn chăm chỉ thầu hết phần cà phê và dĩa bánh của mình, ấy vậy vẫn tiện thể ngoái đầu nhìn đám phía sau. Nhìn tụi đấy thản nhiên quá, phải chọc cho căng lên mới được.

"Giỡn mặt đủ rồi, bước lại đây."

Câu nói bất chợt thổi bay bầu không khí sôi nổi buồi chiều với bánh ngọt và hương hoa, thành công đánh sập tiếng đùa rôm rã của đám phía sau. Bọn họ nhanh chân chạy đến mà đứng giàn hàng nghiêm chỉnh, mặt đứa nào đứa đấy cũng rất căng, hệt như đã biết số phận mình sắp bay thật rồi.

"Marano."

"Có!"

"Trình bày lí do cho sự bám đuôi từ buổi trưa đến giờ đi. Hợp tình thì tôi còn tha."

"Cái đó..."

"Nếu lí do mà không thích đáng thì nôn tiền ra đây."

Sarumi mặt cười tươi tắn chìa cái hóa đơn của bản thân và Elise từ sáng giờ ra trước mặt Marano đang mồ hôi hột chảy ròng, đoạn cố tình chứ không cố ý ra vẻ nguy hiểm.

"Nói trước là trả không nổi thì tôi bán mấy người vào đấy để trả nợ đó."

Ụ ôi dăm ba mấy triệu, mấy bạn gộp tiền lại thì đủ mà.

Và vâng, đó chỉ có trong mơ thôi chứ ứ có thật đâu.

Sarumi vừa vui đùa với Elise vừa cố ý vô tâm không đoái hoài đến cái đám phờ phạc đằng sau. Xin lỗi đi, lần sau mua quà bù lại.

"Rengggg."

Tiếng chuông điện thoại cắt đứt trò chơi rượt bắt giữa Sarumi và Elise. Sau khi đã xác định người gọi mình là Mori thì cô liền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net