Chap 1: Xuyên qua ngôn tình cẩu huyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 1: Xuyên qua ngôn tình cẩu huyết
----

Triệu gia - biệt thư Tây Vực...

"Choang!"

- Triệu Chi Tuyết, mày... mày...

Triệu Vịnh, người đứng đầu gia tộc họ Triệu, ông ta tức giận phang bình hoa xuống sàn, bình hoa đắt tiền bằng đá cẩm cứ như thế đổ vỡ dưới sàn nhà, cùng các đồng đội khác là đĩa vàng cổ, chén sứ Hoa Liên, tượng thuỷ tinh...

Hướng mắt ông, thản nhiên ngồi một cách thoải mái nhất, cô gái 19 tuổi, Triệu Chi Tuyết, đại tiểu thư của Triệu gia, đệ nhất mĩ nhân của HongKong. Dáng người mĩ miều, hoàn hảo từng chi tiết, khuôn mặt dụ hoặc, quyến rũ, môi anh đào, mắt lai, mái tóc vàng óng không nhuộm... Dường như bao tinh tuý đều được cô gái này hút lấy, thuần phong mĩ tục, kiều diễm kinh người lại không kém phần kiêu sa, quyến rũ.

Trên tay, ly rượu vang đỏ sóng sánh, đôi mắt Chi Tuyết thoáng vẻ mê li. Dường như, bất kì cái gì cũng không thể tác động vào cô rung chuyển.

Triệu Vịnh, mặt đã sớm tối đen vì tức giận, ông ta điên tiết định vơ tiếp chai rượu ngoại trên bàn mà đập hả nỗi tức.

Ánh mắt xanh dương của cô xẹt một tia sáng.

"Cộp"

Ly rượu bị đặt mạnh lên mặt bàn, nhưng chỉ dao động chứ không có dây ra tí nào. Quả nhiên, Chi Tuyết, không, đại tiểu thư Triệu gia, ngoài là mĩ nhân cao quý quyến rũ, thực chất là một "sâu" rượu. Đối với rượu đặc biệt quý trọng! Nếu không phải tửu lượng của cô tốt hơn người thường, dám bảo Triệu Vịnh sẽ càng ác liệt!

- Triệu Vịnh, tôi nói rồi! Tôi-không-kết-hôn, đừng ép tôi quá đáng!

- Tao thật khổ khi có đứa con gái như mày, Trương Ví là thiếu gia nhà Trương, cưới nó, không chỉ mày tiền đồ rộng hơn mà Triệu gia cũng có thể đi lên. Bây giờ cũng là lúc mày trả ân cho Triệu gia rồi!

- Trả ân? Ha! Ha ha ha ha...

Chi Tuyết sắc mặt cứng lại giây lát, gương mắt xinh đẹp tràn ngập sát khí và hận thù. Nụ cười bí ẩn không còn, thay vào đó là tiếng cười man rợn.

- Mày, mày cười cái gì?

Triệu Vịnh giật mình, cảm giác bất an và sợ hãi khiến mặt ông ta trắng bệnh.

-Ý ông là tôi trả ông 6 năm giam cầm trong biệt thự, 8 năm cô độc bên mộ mẹ tôi và 5 năm làm trâu ngựa cho Triệu gia? Ông tưởng, tôi vẫn là đứa trẻ 9 tuổi mặc ông đày đoạ, lợi dụng sao? Triệu Vịnh, ông quá ngu ngốc rồi!

-Mày...

- Đem ông ta vứt cho tiểu bảo bối của ta, còn nguyên đám họ Triệu, GIẾT SẠCH!!!

Tức thì, từ chỗ nấp nào đó, ba tên thuộc hạ vét đen nghiêm trang bước ra. Một tên bước tới chỗ Triệu Vịnh, soạt một cái liền đem ông ta bắt lại, kéo đi vào lồng hổ đói . Tên khác nhanh chóng cúi đầu lĩnh mệnh rồi rời ra ngoài. Còn một tên thì ra phía sau cô, đứng động tác vệ sĩ.

Chi Tuyết hài lòng tựa lưng vào ghế, tay nhấc ly rượu lên, trong mắt vẫn là khoảng không sương mù.

Một hơi cạn ly.

"Cộp"

Cô đứng dậy, im lặng rời đi.

- Không cần đi theo!

Tên vệ sĩ định bứơc theo, lĩnh mệnh, lập tức dừng lại. Cung kính cúi người, sau đó liền rời đi.

Chi Tuyết đi thẳng ra cổng biệt thự lớn, phía sau là tiếng la hét chửi rủa của Triệu Vịnh. Không một tia rung động, cô rời đi, leo lên con siêu xe, chốc lát liền mất hơi khỏi biệt thự.

Hôm nay chính là ngày tận của gia tộc họ Triệu, chơi đùa với họ suốt 5 năm nay, cuối cùng cũng nên dừng lại rồi! Chi Tuyết ngoài mặt giả bộ nghe lời họ an bài, thực chất bấy nay đều sau lưng họ Triệu lập thế lực, không ngừng tìm cách gây khó dễ.

---

Chi Tuyết thoải mái phóng con xe mui trần trên đường cao tốc. Có vẻ là đang cảm thấy thoả mãn sau khi xong chuyện, mẹ à, 10 năm nay, con trả thù cũng đã trả, cái gì họ lấy của mẹ con đều đã đòi lại... Chỉ thiếu mỗi mẹ...

Mái tóc bay bay trong gió, một tay tựa vào cửa xe, phiêu đãng...

Thật cô quạnh!

"Bíp bíp bíp"

- Cái gì vậy?

Cô giật mình rời khỏi mông lung khi nghe tiếng còi bóp như sát tai. Đôi mắt trừng lớn! Một con xe tải bên kia chiều mất lái, đâm chéo qua hàng rào phân cách. Nó lao về phía cô!

Ý định phóng đi, cô vặn tay ga nhưng... không kịp! Không! Là không được!

"Uỳnh"

"Bịch"

Cô... như vậy là chết sao?

Thật nực cười!

---

.
.

.
.

.
.

Chi Tuyết hơi hé mí mắt mơ màng tỉnh dậy trong cơn đau đầu... Đây là bệnh viện sao? Là thật rồi! Cơ mà, vì cái gì cô bị đâm như vậy vẫn sống chứ?

Không nghĩ nữa! Thật đau đầu!

Chi Tuyết giơ tay lên định gọi thuộc hạ liền cảm nhận thấy rất lạ? Tay chân vẫn lành lặn bình thường đã lạ đi, đây còn có chút nhỏ và làn da trắng hồng có chút trẻ con. Cơ thể hình như cũng bé hơn, chân có chút ngắn. Chẳng lẽ tai nạn xong bị teo?

Đưa mắt liếc sang cái bàn bên cạnh, trên mặt bàn xếp vài hộp thuốc: Thuốc an thần, thuốc XXX... Cái gì? Trợ tim chắc? Chưa kịp thắc mắc thêm gì, cửa phòng bệnh đã bị mở ra, hai người bước vào. Một người phụ nữ trung tuổi xinh đẹp hiền hào, cả người toát ra khí chất cao quý tinh xảo. Đi sau bà là người đàn ông vẻ nghiêm nghị, trên mặt điểm nếp nhăn, đôi mắt ánh lên tia chín chắn và nỗi buồn sâu thẳm.

Ai vậy chứ? Có chút cảm giác quen thuộc?

- Tuyết nhi, con sao rồi? Ôi, tại sao đang yên lành lại như thế, thật xin lỗi, để con như vậy là lỗi của mẹ...

Người phụ nữ mắt rưng rưng, bà bước nhanh tới, đưa tay ôm lấy cô, vùi vào lòng bà trong bất ngờ. Không phải là cô không phản ứng kịp mà là không thể động thủ! Cả người mệt mỏi như muốn tan chảy...

- Quý bà này... xin hỏi là ai vậy?

Chi Tuyết yếu ớt hỏi. Người đàn bà cứng đờ, bà hoảng hốt đem cô kiểm tra đầu tới tay chân, cô có thể cảm thấy, bà đang sợ hãi!?? Sợ hãi? Vì sao lại sợ hãi, cô với bà căn bản làm gì quen biết?

- Tuyết nhi, con... con không nhớ mẹ sao? Là mẹ đây mà!

Người đàn ông lập tức lao ra cửa, hô lớn:

- Bác sĩ! Bác sĩ đâu? Mau tới đây ngay!

Lập tức, chạy tới là trưởng khoa Tim mạch và hai bác sĩ khác.

- Bác sĩ tới rồi, mau, các người mau xem giúp tôi! Tuyết nhi, nó không nhớ ra tôi!

Người phụ nữ lập tức kêu lên! Người đàn ông ôm lấy bà, ông vỗ lưng bà an ủi, ánh mắt lo lắng hướng đám bác sĩ tất bật mà nhìn.

Chi Tuyết đang mơ màng liền bị đám y nhân người đầy mùi thuốc kháng sinh quấn lấy đo đạc đủ kiểu.

Cuối cùng, vị trưởng khoa sắc mặt hơi khó coi nhìn người đàn ông nói:

- Chủ tịch Lục, tiểu thư tim đã không còn vấn đề! Chỉ cần uống thuốc đúng theo đơn sẽ không sao, cơ mà... về việc mất trí nhớ, tôi hoàn toàn không chắc chắn. Tiểu thư có thể do triệu chứng lần trước gây hội chứng phụ, nhưng tôi không biết là tạm thời hay vĩnh viễn? Ngài và phu nhân nên chăm sóc và tìm cách gợi lại kí ức của tiểu thư và khắc phục... Tôi còn có ca mổ, xin phép đi trước...

- Được, cảm ơn bác sĩ...

Ngẩn một hồi, thế nào, cái gì mà nói cô mất trí nhớ? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net