..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng ngày hôm sau, Đại Hoàng Tử đưa đoàn sứ giả tiến vào hoàng cung. Công công vừa thấy người đến đã vội vàng chạy vào cung điện báo tin cho Hoàng Thượng. Công Chúa đứng trước cửa cung điện, Công Công bước đến, truyền thánh chỉ của Hoàng Thượng

" Hoàng thượng hạ chỉ mời Sứ Giả Yến Quốc vào điện" - vừa nói xong liền khom lưng, cúi đầu hành lễ

Công Chúa tiến vào trong điện:

" Sứ Thần Yến Quốc - Công Chúa Yến Triệu Mỹ xin thay mặt Yến Quốc bái kiến Hoàng Thượng Quang Thiên Triều. Mong cho 2 nước đời đời hòa hảo"

" Bình thân! Sứ Thần đi đường xa chắc đã mệt. Để Trẫm sai người đưa Công Chúa về cung nghỉ ngơi"

" Đa tạ Hoàng Thượng! Vậy thần nữ xin được cáo lui"

Công Công dẫn đường đưa Công Chúa về cung nghỉ ngơi. Cùng lúc đó Đại Hoàng Tử mở lời muốn cùng Thừa Tướng đi dạo ngắm hoa:

" Xin cảm phiền! Không biết Thừa Tướng đây có thể cùng ta đi dạo ngắm hoa 1 chút được không? Ta có 1 số chuyện muốn hỏi ngươi"

" Xin thứ lỗi! Nhưng ta đang cảm thấy rất đói bụng, có thể để hôm khác được không?"

" Haha Thừa Tướng quả thật rất thẳng thắn nha. Nhưng mà biết làm sao đây, đương nhiên là không được rồi bởi vì ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi Thừa Tướng, vậy nên vẫn mong Thừa Tướng đây có thể tự nguyện đi cùng với ta"

Nói xong, Quang Ngạn liền kéo đi Thừa Tướng đi cùng mình. Lỗi Thanh chưa kịp nghĩ gì đã bị lôi đi. Đến Tử Ý Viện, nơi đây chỉ dành cho người của Hoàng thất ra vào. Vừa đến đã mang lại cảm giác yên bình, thanh tịnh. Khắp nơi đều là hương hoa thơm ngát, những cành cây chiếc lá được tỉa vô cùng tỉ mỉ, đặc sắc, tạo nên 1 khung cảnh thanh bình lại thập phần tươi mới, sinh động. Lỗi Thanh vừa đến nơi đã lập tức cảm thấy quen thuộc:

' Nơi này vẫn như xưa, không thay đổi, vẫn luôn tươi đẹp như trong trí nhớ của mình. Chỉ là không biết thằng nhóc kia bây giờ đã trở thành nam nhân như thế nào rồi nhỉ?'

Trong lúc Quang Ngạn đang mải mê giới thiệu Tử Ý Viện thì Lỗi Thanh đã rời đi nơi khác, nhưng thay vào đó lại có nam nhân khác xuất hiện trước mặt cậu, hắn cất lời:

" Kì Phong xin bái kiến Đại Hoàng Tử. Hôm nay người trông thật xinh đẹp nha"

Quang Ngạn giật mình quay lại nói:

" Thừa Tướng đâu rồi? Sao ngươi lại ở đây? Mau tránh ra để ta đi tìm Thừa Tướng"

Quang Ngạn quay đầu lại, tính bỏ chạy thì bị nam nhân kia kéo lại ôm chặt vào lòng

" Đại Hoàng Tử đây vừa gặp mặt ta đã vội bỏ chạy sao? Ta đến đay là để gặp người mà, ta cũng muốn được người dẫn đi tham quan mà. Sao lại hắt hủi ta như vậy"

Kì Phong tỏ vẻ ấm ức, giọng nói cũng trở nên trẻ con hơn, Quang Ngạn bất lực đành đi cùng Kì Phong, nhưng nội tâm vẫn không ngừng gào thét:

' Ta chỉ là muốn hỏi chuyện Thừa Tướng 1 chút, bây giờ lại thành ra đi cùng với cái tên lưu manh này. Không đi cùng thì thấy áy náy mà đi cùng thì sợ hắn lại giở trò đồi bại với ta. Ông trời ơi con phải làm sao đây aaaaaaaa'

Lỗi Thanh đi ngang qua cây hoa đào, đến gần hồ cá rồi nghĩ:

' Nơi đây vẫn như xưa, rất thích hợp để luyện võ, lại vừa hay có thể bắt vài con cá đem về nướng'

Rút thanh kiếm từ trong tay, Lỗi Thanh bắt đầu luyện võ. Cùng lúc đó Tứ Hoàng Tử đang đọc sách ở Vọng Lâu bỗng nghe thấy tiếng ồn ở gần, cậu quyết định đến xem thử là ai dám to gan làm ồn ở Tử Ý Viện. Đi thẳng 1 mạch đến hồ cá, thấy cảnh tượng trước mắt cậu là 1 mỹ nam đầu tóc chải gọn, quần áo chỉnh chu đang cầm ngang thanh kiếm đâm chết 1 con cá đáng thương của cậu. Cậu tiến lại gần, lên tiếng:

" Xin mạo muội! Không biết vị công tử đây từ đâu tới? Đã thế còn đâm chết 1 con cá của ta"

Lỗi Thanh giật mình quay lại đáp:

" Thật ngại quá! Ta tên Lỗi Thanh - Thừa Tướng của Yến Quốc năm nay 24 tuổi. Do vừa mới tới đây, lại chưa kịp ăn gì nên mới muốn đem con cá này về nướng ăn. Xin thứ lỗi!"

" Ra là Thừa Tướng của Yến Quốc sao. Ta là Tứ Hoàng Tử của Quang Thiên Triều - Quang Khải Nghiên năm nay 21 tuổi, không tiếp đón Thừa Tướng chu toàn, thật thất lễ!"

Lỗi Thanh cảm thấy nam nhân trước mắt thật sự rất quen thuộc, hình như đã từng gặp nhau. Thấy Lỗi Thanh trầm mặc lâu như vậy, Khải Nghiên lên tiếng:

" Thừa Tướng lần đầu đến đây chắc vẫn chưa biết phép tắc của nơi này. Tử Ý Viện là nơi không phải ai muốn tới thì tới muốn đi thì đi. Đã thế còn ở đây làm ồn, đâm chết cá của ta. Ngài như vậy là đang muốn khi quân phạm thượng?"

Lỗi Thanh ngẩn người 1 lúc rồi rút thanh kiếm ra khỏi con cá, cầm đuôi nó lên giơ trước mặt Khải Nghiên rồi nói:

" Con cá này ta trả lại cho Hoàng Tử, nó dù sao cũng chết rồi nên ta nghĩ nếu ngài đem nó đi nướng thì chắc chắn ăn sẽ ngon lắm. Xin thứ lỗi vì đã làm phiền ngài nghỉ ngơi. Ta xin cáo lui trước"

Lỗi Thanh cất kiếm, 1 tay cầm cá đi đến chỗ nam nhân phía trước. Khải Nghiên từ trước tới nay là người kĩ tính, ghét nhất là mùi hôi tanh của máu và các loại côn trùng. Nay lại bị 1 người xa lạ cầm cá chết tiến đến trước mặt, cậu nhanh chóng lùi lại phía sau, 2 mắt hướng đến chỗ khác nói:

" Thừa Tướng xin dừng bước! Thật ra ta cảm thấy đây là lần đầu tiên gặp mặt, ta nghĩ tốt nhất vẫn là nên tặng con cá này cho ngài, Thừa Tướng đi đường xa vất vả lại chưa ăn gì, ta mong ngài có thể đem con cá này về nướng ăn. Cứ coi như đó là chút lòng thành của ta .. "

" Gâu .. gâu" - Bỗng từ xa có tiếng chó sủa. 1 con phúc cẩu đang chạy đến chỗ của Khải Nghiên. Từ nhỏ vốn đã là người sợ chó, vừa nhìn thấy phúc cẩu liền giật mình vội núp sau lưng Thừa Tướng. Lỗi Thanh hơi chút ngạc nhiên, kí ức chợt ùa về, năm xưa cậu cũng đã từng cứu 1 thằng nhóc khỏi bầy chó lớn, lần đó đã để lại cho cậu 1 vết thương suýt thì mất mạng.

Lỗi Thanh khuỵu 1 chân xuống đất, đặt con cá sang 1 bên, 2 tay dang rộng. Phúc cẩu cứ vậy mà vừa vặn nhảy vào lòng của cậu. Ôm phúc cẩu quay người lại thì đã thấy Khải Nghiên đứng ở xa, sắc mặt hơi khó coi, cậu liền nói:

" Tứ Hoàng Tử, không lẽ ngài sợ chó sao?"

" Làm sao có thể chứ, ta chỉ là sợ nó làm bẩn y phục thôi"

Lời nói chưa dứt hẳn, Lỗi Thanh đã ôm chó lại gần Khải Nghiên, cậu vội vã chạy ra sau cây đào để núp, bất chợt trên cây rớt xuống 1 con sâu, bám vào sau lưng cậu. Cậu hốt hoảng chạy lại chỗ Lỗi Thanh, kêu lớn:

" Mau mau mau lấy con sâu đó ra khỏi người ta, nhanh lên nhanh lên"

Lỗi Thanh bất lực nhìn người trước mặt, tay phải ôm phúc cẩu, tay trái bắt lấy con sâu lá. Trong đầu nghĩ tới việc muốn chọc cậu 1 chút liền đưa tay vòng lên để con sâu trước mặt cậu. Khải Nghiên nhìn thấy con sâu xanh lè đang ngọ nguậy thì giật mình hất tay của Lỗi Thanh ra, tức giận quay người lại thì thấy phúc cẩu đang hướng mắt về phía mình lè lưỡi. Khải Nghiên sợ đến xanh mặt. Bước chân lùi lại phía sau, không may vấp phải cục đá ngã xuống hồ. Lỗi Thanh thấy vậy liền thả phúc cẩu xuống, ném thanh kiếm sang 1 bên rồi nhảy xuống hồ. Khải Nghiên bơi lên trên bỗng nhiên phát hiện Lỗi Thanh đang vùng vẫy. Cậu bơi lại gần, đưa người lên bờ. Lỗi Thanh sau khi được đưa lên bờ thì bất tỉnh. Được Khải Nghiên đưa về cung của mình nghỉ ngơi.

Đến giờ trưa, Lỗi Thanh ngửi thấy mùi đồ ăn ngào ngạt, bụng kêu lớn, đói đến mức không còn sức lực. Cậu mở mắt, ngồi dậy. Thấy khắp nơi đều xa lạ, bộ đồ mặc trên người cũng khác. Khải Nghiên từ bên ngoài bước vào, thấy Lỗi Thanh đã tỉnh lại liền lên tiếng:

" Thừa Tướng đã tỉnh dậy rồi sao? Bây giờ cũng đã đến giờ trưa. Không biết ngài có bằng lòng ngồi lại dùng bữa với ta không?"

" Hoàng Tử không cần khách khí như vậy, ta đương nhiên làm sao có thể từ chối ý tốt của ngài được. Nhưng ta cũng đang thắc mắc không biết phúc cẩu bây giờ đang ở đâu?"

" Lúc ta đưa ngài lên bờ thì đã không thấy nó ở đó rồi"

Lỗi Thanh gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. 2 người ngồi lại cùng nhau dùng bữa. Vừa ăn vừa trò chuyện. Khải Nghiên mở lời trước:

" Hồi nãy xin đa tạ Thừa Tướng đã cứu ta. Nhưng ta mong ngài có thể giữ kĩ bí mật này dùm ta được không? Thân là Hoàng Tử nếu để người ngoài biết được chuyện này thì thật khó coi"

" Hoàng Tử yên tâm, ta sẽ giữ kĩ bí mật này. Huống chi hồi nãy Hoàng tử cũng đã cứu ta 1 mạng"

" Ta đây cũng đang thắc mắc không biết vì sao Thừa Tướng mặc dù không biết bơi nhưng vẫn nhảy xuống nước để cứu ta?"

" Lúc đó chính ta cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy nữa"

" Hay là do ngài sợ nếu ta chết ở đấy 1 mình sẽ cô đơn lắm nên Thừa Tướng mới quyết định nhảy theo để chết chung cho vui?"

" Nếu sự thật là ta sợ ngài chết 1 mình sẽ buồn vậy thì lúc đấy có lẽ ta nên bắt hết sâu trên cây rồi ném xuống dưới hồ để chết chung với ngài cho vui chứ ta không nỡ để phúc cẩu ở lại 1 mình khụ .. khụ. Nước nước"

Khải Nghiên vội lấy bình nước định rót thì bị Lỗi Thanh giật luôn bình nước trong tay cậu rồi cầm lên uống. Cậu nhìn nam nhân trước mặt mà bật cười. Cảm thấy người này thật chẳng có phép tắc gì cả nhưng lại khiến cậu cảm thấy rất thích thú.

Sau khi ăn xong no nê, Lỗi Thanh liền theo thói quen " ợ " 1 hơi dài. Phát hiện Khải Nghiên đang nhìn mình thì vội lấy tay bịt miệng lại. Ngượng đến đỏ hết cả tai. Vừa lúc đó, Quang Ngạn chạy đến phòng Khải Nghiên, đẩy cửa vào nhìn thấy Thừa Tướng liền nói :

" Không ngờ Thừa Tướng bỏ lại ta ở Tử Ý Viện để đến tẩm cung của đệ đệ ta nha, ngài không phải là thích đệ đệ của ta đó chứ?"

Lỗi Thanh vừa mới ăn no đã cảm thấy hơi hơi buồn ngủ, 2 mắt lim dim vốn không để ý lời nói của Quang Ngạn chỉ gật đầu cho có lệ. Quang Ngạn bỗng trông thấy từ xa bóng dáng Kì Phong đang tiến lại gần thì vội chạy vào phòng, đóng cửa lại, trốn đằng sau rèm cửa nói với Khải Nghiên:

" Nếu có người đến tìm huynh thì đệ cứ nói huynh không có ở đây. Rõ chưa?"

Khải Nghiên không để ý lời hoàng huynh nói, chỉ thấy Lỗi Thanh đang thiu thiu ngủ, sợ hắn ngã liền đưa tay vòng ra sau giữ người lại. Kì Phong đẩy mạnh cửa đi vào. Lỗi Thanh giật mình tỉnh giấc, đưa con mắt nhìn trực diện vào nam nhân trước mặt nói:

" Kì Phong, ngươi đến đây có chuyện gì sao?"

" Nô tài xin bái kiến Thừa Tướng. Hồi nãy Đại Hoàng Tử có dẫn nô tài đi tham quan Tử Ý Viện nhưng khi đến Vọng Lâu nghỉ chân thì bị mất tích, không biết ngài ấy có vào đây không?"

Lỗi Thanh khẽ lắc đầu tỏ vẻ không có nhưng Khải Nghiên lại chỉ thẳng vào đằng sau rèm cửa rồi nói:

" Ở đằng kia! Cảm phiền ngươi mau mang huynh ấy đi lẹ giùm ta"

" Đa tạ! Xin mạo muội! Không biết nô tài nên gọi ngài là gì?"

" Gọi là Tứ Hoàng Tử là được rồi"

Quang Ngạn tức giận bước ra nói:

" Sao lại gọi là Tứ Hoàng Tử? Phải gọi là Hoàng Tử bán đứng huynh đệ mới đúng"

" Vậy phải gọi huynh là Hoàng Tử mất tích, Hoàng Tử bỏ trốn hay Hoàng Tử trốn sau rèm cửa đây?"

" Đệ đúng là cái đồ độc ác. Ta đi đây, không thèm ở lại với đệ nữa"

Kì Phong kéo tay Quang Ngạn bước ra khỏi cửa thì bị Lỗi Thanh gọi lại:

" Kì Phong! Đứng lại"

Quang Ngạn đắc ý cười nói:

" Quả là chỉ có Thừa Tướng đối tốt với ta. Ngươi còn không mau buông tay ra"

Kì Phong quay người lại đáp:

" Thừa Tướng có gì sai bảo?"

Quang Ngạn tiếp tục nói:

" Thừa Tướng chính là muốn kêu ngươi mau tránh xa ta ra không thì cái mạng ngươi cũng khó giữ"

Kì Phong mặc kệ lời nói của Quang Ngạn vẫn kiên định nắm chặt tay không buông, Lỗi Thanh lên tiếng:

" Ngươi muốn đưa Đại Hoàng Tử đi đâu thì đi nhưng trước khi đi nhớ đóng giùm ta cái cửa"

Quang Ngạn quay đầu hướng ánh mắt về phía Lỗi Thanh, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang, chưa kịp nói gì đã thấy Kì Phong mỉm cười nói:

" Nô tài xin cáo lui trước"

Cửa đóng lại cũng là lúc nội tâm của Quang Ngạn rối bời, bị Kì Phong kéo đi mà lòng tràn đầy bi thương.

Lỗi Thanh do đang mệt mỏi lại ăn quá no nên đã lỡ * bủm * 1 hơi. Khải Nghiên nghe thấy vậy liền cười lớn. Tai của Lỗi Thanh đã đỏ còn đỏ hơn, vội giải thích:

" Đây .. đây cũng chỉ là hoạt động sinh lý bình thường thôi, mặc dù có hơi thúi nhưng ngài cũng không cần phải cười lớn đến như vậy. Lỡ có ai nghe thấy thì sao"

Khải Nghiên vội mím chặt môi để không cười nữa. Cuối cùng thở đều ra vài hơi rồi quay người lại, thứ đập vào mắt cậu là 1 Lỗi Thanh tai đỏ chót, phồng 2 má lộ rõ vẻ mặt giận hờn. Cậu thấy vậy lại không nhịn được mà bật cười. Sau 1 hồi, cậu lau đi những giọt nước mắt đang sắp rơi xuống, cố nghĩ đến chuyện khác để không còn cười nữa. Cậu nói:

" Hồi nãy ta thấy Thừa Tướng có vẻ mệt mỏi. Hay là ngài ở lại trong cung của ta nghỉ ngơi, chiều về còn chưa muộn"

" Chuyện xảy ra như vậy rồi ta còn mặt mũi gì mà ở lại đây nữa. Ta xin cáo từ trước"

Nói xong Lỗi Thanh liền chạy 1 mạch về phòng. Lên giường nghỉ ngơi. Cậu vừa ngượng vừa cảm thấy hình như mình quên mất 1 thứ gì đó nhưng lại không thể nhớ ra. Nhưng chẳng nghĩ được bao lâu thì đã ngủ thiếp đi.

Sau khi thấy Lỗi Thanh bỏ chạy như vậy, Khải Nghiên nhìn vào thanh kiếm bị bỏ quên mỉm cười lòng thầm nghĩ:

' Lỗi Thanh - Thừa Tướng của Yến Quốc sao. Vết sẹo ở bên ngực phải của Thừa Tướng sao lại nhìn quen vậy nhỉ? Cảm giác hình như đã từng gặp nhau ở đâu đó'

_ Hết chương 2 🙆‍♀️❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net