Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng thời gian sau đó An Trúc vẫn chưa làm gì Tân Du, dù mỗi ngày trên lớn cô vẫn cảm nhận được một ánh mắt oán độc ghim trên người mình, nhưng nhìn chung thì cô vẫn an an nhiên nhiên phiêu đến cuối tuần, thời điểm mà cô có một cái hẹn đến nhà thi đấu thể thao cùng nhóm người Tình Nguyệt.

Nhưng mà chưa kịp đi thì cô đã có khách.

Sáu giờ sáng, Tân Du vừa mở cửa phòng thì đã nhìn thấy Trang Tưởng cùng Trang Niệm đứng ngoài cửa, Trang Tưởng có vẻ rất không vui, nhưng vẫn phải gắng kìm chế sự bằng mặt không bằng lòng, cúi người xin lỗi Tân Du.

Hôm trước sau khi trở về, không biết giữa hai chị em nháo thế nào mà Trang Niệm lại nhận định là Trang Tưởng đánh oan Tân Du, đòi chị phải đi xin lỗi.

Trang Tưởng tuy là đại tỷ bạo lực có tiếng, nhưng trước mặt em gái vẫn luôn ra vẻ là người có lễ nghĩa, xây dựng cho Trang Niệm một bầu trời bình yên, hôm đánh Tân Du trước mặt Trang Niệm chỉ là do em gái bị câu kéo làm chuyện xấu khiến Trang Tưởng tức điên.

Tân Du lại xem như không có gì, mời cả hai vào trong, cô đi pha trà.

Trang Niệm từ chối uống trà, cô bé muốn xem cái mông Tân Du ra sao rồi. Một tuần không gặp, khí chất của Trang Niệm lại tựa hồ trở nên chính chắn hơn nhiều, không nhát gan ngây thơ như trước, nhưng trong mắt Tân Du, cả hai chị em đều trở nên càng lúc càng dễ thương chết đi được, Trang Tưởng còn vì chiều ý em gái mà đi xin lỗi người mình đánh, đúng là tình chị em hiếm thấy.

Trang Tưởng nghe yêu cầu của Trang Niệm thì liếc xéo Tân Du như thể đang ngầm hỏi 'mày dám phơi cái mông kinh tởm đó ra thử xem? Con biến thái chết tiệt.'

Tân Du cũng không có ý định cho Trang Niệm xem, một tuần trôi qua, hầu hết các vết bầm đã chuyển xanh tím, vết máu tụ cũng mờ dần, nhìn vẫn có phần đáng sợ, nhưng hơn phân nữa là do hình phạt của Tình Nguyệt mà có, không phải là do Trang Tưởng. Cho Trang Niệm xem thì lại là đổ oan cho chị cô bé rồi.

Vả lại, lợi dụng Trang Niệm chọc Trang Tưởng là chuyện trước khi biết đến Tình Nguyệt, nay đã câu được con sói đáng yêu Tình Nguyệt, Tân Du cũng không quấy rối chị em họ Trang để làm gì.

Tân Du chấp nhận lời xin lỗi, Trang Niệm cũng phải cho qua, dù cô bé vẫn còn nhiều điều muốn hỏi vẫn gát lại theo chị mình rời đi.

Không giống Tân Du, nhà họ Trang là một mái ấm đầm thấm - ít nhất bề ngoài là vậy - ngày cuối tuần là dịp tụ họp, không thích hợp phí thời gian với người ngoài như cô.

Trong lòng Tân Du có chút ngọt ngào cho tình chị em của người khác, có chút xót thương mình.

Nhưng rất nhanh cô lấy lại tâm trạng, mỗi cuộc đời mỗi số phận, cô vốn không cần những thứ tình cảm này, lạc thú mà cô nhắm đến là điều hoang dại hơn rất nhiều, kích thích hơn rất nhiều.

Vài ba cái thứ cảm tình đáng ghét, ai mà cần chứ.

Tình Nguyện hôm nay không đến, mình Tân Du đúng hẹn, lại đối mặt với ánh mắt chả mấy thân thiện của Tú Cầu.

Qua lần trước, Tân Du xem như chính thức gia nhập nhóm bọn họ, dù muốn hay không cũng trở thành một món đồ chơi tầng lớp thấp.

Vậy nên chả mấy ai quan tâm cô nhiều nữa, chỉ mặc nhiên sai bảo như đối xử với nhóm bề tôi khác - ngoại trừ Tú Cầu.

Một lần ăn trái đắng, thù ngàn năm.

Tân Du bị gọi lên góp vui cho những trò chơi giải trí của câu lạc bộ.

Lần này vẫn là đấm bốc, dù sao chủ đề chính của câu lạc bộ là võ thuật.

Nhưng một bên thi đấu là Tân Du bị trói cả tay lẫn chân, quăng lên sàn đấu, chờ từng người một có hứng thú "lâm hạnh".

Ban đầu mọi thứ vẫn bình thường, chỉ là mọi người xem cô thành cái bao cát hết đấm thì đá, vai và bụng là nơi chịu đòn nhiều nhất, Tân Du cong người co chân cố gắng bảo vệ vùng bụng chứa đầy nội tạng lại không có xương che chở, sau đó cô bị người cưỡng chế bẻ  nằm thẳng ra, hai nô lệ khác được phân công giữa chặt tay và chân cô để những thành viên năng động nhắm vào bụng mà đạp, càng phản khán càng làm họ hưng phấn, cuối cùng cô chỉ có thể kiên trì gồng cơ bụng để mong giảm thiểu tổn thương. Dần dà, mọi người cũng chán dần.

Nếu là nô lệ khác, chờ mọi người hết hứng thú chơi đùa thì sẽ đổi trò khác, đổi người mới.

Nhưng Tú Cầu không muốn cho Tân Du được bỏ qua dễ dàng, cô ta cắt xé quần áo của Tân Du, phơi hai bầu ngực ra ngoài, dẫn đầu cho nơi bị bỏ quên này hai bạt tay.

Ngoại trừ Tình Nguyệt, những thành viên khác của câu lạc bộ chỉ là cuồng bạo lực, không phải cuồng dâm, tra tấn người cũng theo hướng cấm kỵ của giới học võ, nhằm vào nơi yếu hại mà tấn công, lấy đó làm vui vẻ.

Chỉ có Tình Nguyệt và thuộc hạ thân tín như Tú Cầu thì sẽ liên tưởng chuyện tình dục hơn, làm ra hành vi cũng có vẻ đồi trụy hơn.

Cũng vì vậy mà chuyện bọn họ dẫn đầu làm ra cũng mới mẻ thu hút được nhiều người tham gia hơn.

Da ngực non mềm trắng nõn, bị đánh đến phiến hồng, mềm mại rung rẩy. Tân Du chỉ biết cắn môi rền rỉ, việc gồng bụng trong thời gian dài đã sớm vắc kiệt thể lực của cô, để giờ đây ngực bị đau thì dù là kêu khóc hay xin tha cô cũng đều làm không nổi.

Hôm nay Tình Nguyệt không đến, nhưng Tình Thán lại có.

Vốn dĩ tuân theo tôn chỉ ưu tiên bảo vệ bản thân, Tình Thán không nên xen vào những trò đùa ác của đám tiểu thư này. Nhưng nể vì Tân Du từng cho mình thuốc, Tình Thán cũng chen vào đám người đang nhục mạ Tân Du. Xếp hàng đến khi đến lượt, Tình Thán lại không đánh người như những người khác, mà mềm nhẹ cuối xuống liếm ngực Tân Du, chậm rãi bú mút.

Không gian yên tĩnh trong thoáng chốc, đám tiểu thư chỉ quen bạo lực chà đạp, còn xa lạ với chuyện nhục dục có chút không quen nhìn cảnh này.

Tình Thán cũng chỉ muốn gây chuyện chấn động hoà hoãn cho Tân Du một thời gian, lấy đó giúp Tân Du bớt chịu chút chà đạp.

Tân Du lại chỉ thấy bầu ngực đau đớn nóng rát được mềm ướt nhẹ nhàn liếm qua, nước bọt trong thoáng chốc làm mát cho cô. Tình Thán liếm qua một lượt toàn bộ bầu ngực bên trái, lại liếm sang bên phải, sau đó nhẹ nhàn ngậm đầu ti mút vào, hơi thở ấm nóng của Tình Thán cũng theo đó phả lên làn da Tân Du.

Những cô tiểu thư khác im lặng nhìn theo, chỉ cảm thấy mới lạ, bản năng cơ thể cũng có chút xao động bất an, trong nhất thời không ngăn cản Tình Thán quấy rối phá game.

Chừng hai mươi phút sau, Tình Thán vẫn chưa dừng lại. Bổn ý của cô là kéo dài thời gian càng nhiều càng tốt, bao giờ chưa bị can ngăn kéo ra thì cô sẽ vẫn còn tiếp tục hành vi của mình, miễn sao Tân Du không bị đánh đau là được. Thế nhưng không ngờ được Tình Nguyệt lại đến nơi.

Tình Nguyệt vốn muốn ở phòng của mình ngủ nướng cơ, nhưng lại bị một tấm ảnh của Tú Cầu chụp cảnh Tình Thán hầu hạ Tân Du chọc cho tức điên, tức tốc phi đến nhà thi đấu tìm con mèo con không nghe lời của mình.

Mai Tình Nguyệt: "yo~, mọi người chơi vui quá nhỉ, hai con điếm nhỏ nhà tôi cùng nhau diễn màn kịch nóng bỏng này mãi mà không ai thấy nhàm chán sao?"

Lời nói tuy thoải mái nhưng trên mặt lại không có lấy một chút ý cười, rõ ràng là đang mắng chửi những người ở đây không can ngăn bọn họ, hoặc không báo cho Tình Nguyệt sớm hơn.

Tân Du nhạy cảm nhận ra ngay khi Tình Nguyệt xuất hiện, Tình Thán sợ đến run người một chút, cũng không tiếp tục liếm cô nữa, không biết là do sợ Mai Tình Nguyệt tính sổ hay do thật sự đã liếm lâu quá đến cạn khô nước bọt rồi.

Bốp ...

Tình Nguyệt trèo lên đài, bóp cằm Tình Thán xoay qua, cho một bạt tai vang dội.

"Con chó cái này, mày thiếu đéo đến thế hả? Bác tao chết rồi vẫn đi câu dẫn hết người này đến người khác, giờ kể cả một con đĩ rẻ tiền mày cũng muốn quyến rũ, tao mớm mày không đủ no chứ gì? Hôm nay có cần tao thay mày cầu xin tất cả người ở đây chơi mày không?"

Mai Tình Nguyệt bị làm nhục trước đám đông cũng không hề phản khán, chỉ có lông mi hơi run rẩy vô tình tiết lộ chút cảm xúc sợ hãi.

Tân Du còn châm thêm dầu vào lửa:

"Đại tỷ à tôi không có làm đĩ, chả ai ở đây trả cho tôi đồng nào cả, tôi phải cung cấp dịch vụ cho mọi người miễn phí đấy, hay nói đúng hơn mà mọi người ăn quỵt chỗ tôi. Có điều con chó cái này của cô thật sự là ngon ăn ngọt nước lắm, tôi miễn cưỡng nhận thù lao này để bán thân cho đại tỷ cũng được, tỷ thấy sao?"

Mai Tình Thán: "..."

Cô giúp Tân Du là vì có chút hảo cảm với người này, không ngờ Tân Du không có chút nể tình nào, thẳng thừng kéo cô xuống nước như vậy, thay cô chọc lên cơn thịnh nộ của Tình Nguyệt. Trong nhất thời Tình Thán không biết bản thân nên có cảm thụ thế nào về Tân Du nữa.

Tình Nguyệt tức đến muốn bóc khói.

Không ai xung quanh dám nói gì chen vào. Mai Tình Thán đi theo Tình Nguyệt cũng đã lâu, là tính nô tư nhân khá nổi bật của Tình Nguyệt, bình thường ngoại trừ bản thân Tình Nguyệt ra cũng không ai dám chạm vào nàng ta, xem như cựu ái địa vị cao. Còn Tân Du là người mà chỉ mới tuần trước bị Tình Nguyệt xách tới đưa cho mọi người chơi đùa, xem như tân hoan có địa vị thấp.

Thế mà bây giờ cựu ái hầu hạ tân hoan, tân hoan lại còn tuyên bố muốn chơi cựu ái, quả thật là công khai vả thẳng vào mặt Tình Nguyệt.

Tình Nguyệt giận quá hoá cười:

"Mày cảm thấy ở đây mày có tư cách gì để thương lượng sao? Không cho mày đồng nào thì mày cũng đâu có tư cách gì từ chối chúng tao?

Có điều cho mày chơi con chó này cũng không sao.

Tú Cầu! Vào nhà kho lấy hộp đồ dùng chuyên dụng cho con chó cái này ra đây cho tao, hôm nay tao phải thực hiện tốt chức trách của người em họ trước mặt mọi người, để tránh người ta nói người làm em họ như tao đối xử bạc bẽo với chị họ nuôi của mình, để cho con gái nuôi của người bác đã khuất phải đói khát đi tìm người khác cầu chịch cầu đụ như vầy."

Tú cầu cười ha hả bỏ đi ngay, xung quanh rộ lên tiếng dị nghị ầm ĩ, các vị tiểu thư có thú vui ác liệt thì bày vẽ mặt xem trò vui, chúng nô bộc chung số phận hoặc là dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, hoặc là dùng ánh mắt tràn đầy hả hê nhìn cô.

Cùng là phận thấp hèn, nhưng bình thường Tình Nguyệt úm cô khá kỹ, Tình Thán cũng biết thân phận ngoan ngoãn nghe lời, ít khi chịu dày vò, kể cả khi cô hay giúp đỡ những nô bộc khác thì cũng không ít người ganh tị xem cô thành cái gai trong mắt.

Mai Tình Thán càng sợ hãi hơn, chỉ là trong lòng cũng không có căm phẫn gì quá nặng, kể từ ngày đầu tiên rơi vào tay Tình Nguyệt cô đã biết mình sẽ không sống tốt được, chuyện bị làm nhục công khai thế này cũng không phải mới gặp lần đầu.

Rất nhanh Tú Cầu đã trở lại, mang theo một thùng giấy to đổ ra đất, đều là một mớ sex toy hỗn độn.

Tình Nguyệt hất cằm về phía Tân Du nói với Tú Cầu: "cởi trói cho cô ta."

Đoạn lại nói với Tân Du: "Nào, có bản lĩnh thì đến đây nhận thù lao làm đĩ của mày, thích chơi con chó cái này thế nào thì chơi thế ấy, tao muốn xem thử tình tri kỷ của chúng mày sâu đậm đến đâu. Mày chơi nó mà tao thấy không vui thì tao đánh gãy chân cả hai đứa chúng mày."

Tình Nguyệt vốn đã không ưa cái bộ dạng hiền lành thánh mẫu hay lo chuyện bao đồng của Tình Thán từ lâu, rặt một cái gương mặt lễ độ giả tạo giống hệt cái hồi mà cô ta còn là "bác gái hờ" mà Tình Nguyệt bị ép phải nể sợ cung kính. Chỉ là sau khi về hầu Tình Nguyệt, Tình Thán dịu ngoan khom lưng cúi đầu, chưa từng phản kháng chuyện gì, Tình Nguyệt cũng ít khi có cơ hội phát tác, trong lòng oán giận mà cứ không hiểu tại sao, bực bội vô cớ chất chồng.

Tân Du cử động cái cơ thể đau mỏi tê nhức, thật sự mò lại xem xét đống đồ chơi. Tình Nguyệt quả không hỗ danh là một les biến thái, thứ đồ chơi gì cũng có, Tân Du tuy thích thật, nhưng ngại gì cơ thể mình không khoẻ, cũng không lựa chọn những thứ quá phức tạp. Cô cởi sạch đồ người ta, lấy một đôi kẹp kim loại gắn lên âm vật và ngực phải của Tình Thán, chúng là hai điện cực nối liền một cái máy kích điện cầm tay cỡ nhỏ, Tân Du tuyệt tình chỉnh dòng điện ở mức cao nhất giật Tình Thán.

"Hah.... Hức..."

Mai Tình Thán khóc nghẹn ngay lập tức, nữa thân người tê rần, sau đó là cảm giác châm chích đau đớn trải rộng toàn thân. Cô co người tự ôm lấy cơ thể mình, cũng chẳng rảnh cầu xin Tân Du lấy nữa lời, chỉ có thể nhìn Tân Du trân trân bằng ánh mắt ngậm nước.

Tình Nguyệt cũng không ngờ Tân Du lại ra tay ác đến như vậy, hoặc có lẽ cô không biết sử dụng cái máy này nên mới nặng tay, thế nhưng cũng chẳng can ngăn. Tình Thán cần nhận một bài học thích đáng cho mình, thu cái tâm tốt với những kẻ không liên quan lại.

Tình Nguyệt chẳng xem trọng gì Tình Thán, nhưng con chó thu bên người mình lâu năm vươn tay ra với người ngoài vẫn khiến cô khó chịu.

Tình Thán hầu như co cứng cơ thể, đau đớn gục dưới đất. Tân Du thì lại chẳng mảy may xao động, thông thả coi xét mớ dildo và dây đeo.

Tân Du có vẻ nghiêm túc hào hứng làm công tác chuẩn bị chơi Tình Thán thật, thò tay vào trong nơi cấm kỵ dùng ngón tay ước lượng kích cỡ có thể thừa nhận của Tình Thán.

"Ba ngón tay của tôi đều có thể nhẹ nhàn nuốt xuống, chật. Xem ra đại tỷ đã sớm chơi nát người ta rồi. Nhưng mà không sao đâu, tôi cũng không đòi thù lao quá cao, không cần gái trinh. Mà đúng là mèo nhỏ nhà đại tỷ xinh thật, nếu như tôi là đại tỷ lẽ dĩ nhiên còn tận dụng mỹ nhân bên gối hơn chị nhiều."

Tân Du lấy cái dương vật giả gần như là lớn nhất, trên đầu chóp to như quả trứng gà còn có các gai to ngắn, bôi chất gel bóng bẩy lên, còn bôi cả xuống dưới thân Tình Thán.

Mai Tình Thán hơi nhấp môi, tựa như muốn chửi, nhưng rồi không biết suy nghĩ cái gì lại nhịn xuống.

Tân Du thấy vậy cười meo meo, nom có vẻ cực kỳ hạnh phúc: "Nào, chị muốn nói cái gì? Tôi làm người rất tôn trọng người khác, có yêu cầu gì cứ việc nói ra, tôi sẽ tận lực thoả mãn chị." Còn vừa nói vừa dè cứng Tình Thán, nắm lấy đầu gối bẻ chân cô ra càng rộng.

Mai Tình Thán nhịn cơn đau do điện giật, rít khẽ qua kẻ răng, giọng chỉ đủ để hai người bọn họ nghe được: "Tôi làm ơn mắc oán không phải chuyện gì lạ, nhưng oán đến mức độ này vẫn là lần đầu tiên gặp phải. Trình độ biến thái của cô thật sự không thua Tình Nguyệt, biết vậy ban đầu để cho bọn họ muốn làm gì cô thì làm rồi."

Tân Du cười lớn, tắt máy kích điện đi, tháo dây điện ra khỏi kẹp, lấy cái kẹp dưới â m đế Tình Thán ra đeo lên đầu ngực còn lại của cô.

"Chị nói sai rồi, oán thù gì đâu chứ, chỉ là tôi rất thích chị nên mới muốn yêu thương chị thôi. Kể cả hôm nay chủ nhân của chị không cho phép, tôi cũng nhất định tìm cơ hội để được chơi chị mà."

Mai Tình Thán: "..."

Mặt dày ghê cơ, thế nhưng hiện tại người ta là dao thớt, cô là thịt cá, tuy Tình Nguyệt không hạ lệnh trói cô lại nhưng xung quanh đều đang vây kín người của Tình Nguyệt. Tình Thán cũng không thể nào phản kháng hay đánh người được, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn chỉ dẫn:

"Lấy cái nhỏ hơn ra đây, những thứ to thế này ngay từ đầu không thể nhét vào được đâu, phải lấy cái nhỏ hơn nong ra trước đã..."

Tân Du ừ ừ tỏ vẻ đã hiểu, xong vẫn nhét ba ngón tay vào người Tình Nguyệt xoay tròn, xem chừng là vừa nhập trận đã muốn dùng thứ khủng bố đấy luôn.

"Chị gái à, làm người phải biết không ngừng tiến lên phía trước, rời khỏi khu vực an toàn của bản thân. Bắt đầu với cái nhỏ quen rồi thì tập bắt đầu với cái lớn, sống là phải tiến bộ mà..."

Mai Tình Thán cuối cùng cũng không nhịn được cung tay gõ lên đầu Tân Du cái 'cốp'. Xong cũng coi như chấp nhận số phận trước dâm uy của Tân Du, không nói thêm gì nữa.

Tân Du cọ xát thứ đỉnh đầu đen nhẻm đầy gai kia trước cửa động của Tình Thán, dần dần tăng lực đẩy vào trong, thế nhưng thật sự là không vào được. Mai Tình Thán không dám nhìn, chỉ biết đưa một tay lên miệng cắn chặt, đôi mắt ửng đỏ, bị đau đến ấm ức.

Tân Du dùng các ngón tay xoáy tròn cố gắng giãn hang động ướt át ra, lại mạnh mẽ đâm vào, không chừa một chút đừng sống, cũng không chấp nhận thương lượng.

Lúc đầu khấc cứng rắn lạnh lẽo hoàn toàn đâm vào trong, nước mắt của Tình Thán cũng nhịn không được lăn dài.

Cô không mắng chửi, chỉ rầm rì khóc thút thít, hai bầu ngực cũng theo nhịp thở vội vàng nhấp nhô lên xuống, kéo theo hai cái kẹp ti run run. Bình thường Tình Thán rất nhạy đau khi bị kẹp ti, chỉ là hôm nay Tân Du quậy phá bên dưới quá mức, đau đến độ chút lực kẹp trên đầu vú cũng trở thành phông nền không đáng kể.

Tân Du như ngại chưa đủ dày vò, càng mạnh mẽ đâm sâu vào trong, khi cảm thấy lực cản thì quét lên thêm một lớp gel bôi trơn, cố sức cắm hết khí cụ giả này.

Thế nhưng nó thật sự là quá lớn, bụng của Tình Thán bị đội lên thấy rõ thì vẫn còn phần gốc nhô ra bên ngoài, đẩy thế nào cũng không vào hết được, động một chút là Tình Thán lại càng khóc dữ hơn.

Tân Du cũng hết cách, không gượng ép nữa, chỉ từ từ rút ra một chút, sau đấy lại cắm vào, nhịp nhàn đưa đẩy.

Do đầu khấc quá lớn, khi đưa vào đã cực nhọc, rút ra cũng khó, Tân Du ngại phiền không rút hết ra ngoài, chỉ lui hết phần thân nhỏ hơn và trơn nhẵn ra, để đoạn đầu vẫn kẹt bên trong rồi hung hăng cắm vào.

"Không... Nhẹ một chút... Đau..."

Tình Thán thật sự chịu không nổi nữa, vừa khóc vừa cầu xin, nhưng vẫn không đổi được nữa phần ôn hoà.

Cũng không rõ là Tân Du bất mãn gì với người giúp mình câu giờ trốn tránh trừng phạt này, không ngừng khiến Tình Thán khóc đến khàn giọng, hai tay cô níu chặt lấy đùi Tình Thán, vẫn nặng nề thúc từng cú một như muốn chơi chết người ta.

Cuối cùng là Tình Nguyệt chán trước, hạ lệnh buôn tha.

"Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi, con mèo nhỏ nhà tao cần được mang về dạy dỗ lại, cũng không thể vì đem ra trả công cho một con điếm mà để bị chơi chết được. Mọi chuyện còn lại Tú Cầu toàn quyền giải quyết, riêng con điếm nhỏ này tao đã ghim rồi, mày đừng chơi nó chết sớm quá, chừa lại đó tuần sau tao xử. Tụi bây, đúng, hai đứa trong góc kia..." - Tình Thán chỉ hai nô lệ đang đờ đẫn chui trong một xó - "... lại đây xách nó về cho tao."

Tình Nguyệt chỉ đại hai người có thân phận thấp đỡ Tình Thán theo cô trở về, Tân Du cũng theo đó chuồn mất. Tú Cầu có thấy, nhưng kiên kỵ lời của Tình Nguyệt, không thể làm Tân Du chết sớm, cho nên cũng không cản cô lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net