Chương 1: Ngày đầu tiên đăng bài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sương Tuyết Minh

Editor: Maggie

<<< Vì truyện chưa phép tác giả, vui lòng đừng bê đi đâu>>>>

Hôm nay là một ngày làm việc bình thường như chuyện ở huyện ở Phiêu Tuyết xã.

Biên tập viên Thi Túy vừa giải quyết đơn xin nhập hội của các tác giả mới ngày hôm nay, lại làm danh sách đề xuất được đề cử trong phần mềm đọc của Phiêu Tuyết xã. Với tiến độ công việc này, nàng còn phải vội vàng ghé qua khu tác phẩm mới để xem có tiểu thuyết nào cần nàng ký hay không.

Thế giới tiên hiệp chẳng thế nào phồn vinh về mặt văn hóa như thế giới hiện đại, cho dù phần mềm đọc sách "Phiêu Tuyết xã" ngày càng nổi tiếng trên thế giới này, tiên nhân có thể nạp linh thạch, người trần thì có đăng kí bằng tiền mặt, toàn dân đu tiểu thuyết, nhưng đọc thì dễ viết mới khó. 

Thực tế hàng ngày có hàng ngàn cuốn tiểu thuyết được thêm vào thư viện. Trong mấy ngàn cuốn tiểu thuyết ấy, một phần vì vi phạm hợp đồng nên bị xóa, đề tài không hợp bị xóa, văn án bút danh lại bị lọc một bộ phận, hành văn không được cũng bị loại bỏ một phần, số lượng tiểu thuyết có thể người đọc tin tưởng, theo dõi phải nói là ít ỏi cực kì.

Hôm nay cũng là một ngày mò mẫm tiểu thuyết của Thi Tuyết, nàng cũng không trông mong có thể tìm được quyển nào hứa hẹn nào trong hàng ngàn hàng vạn cuốn tiểu thuyết nơi này, nhưng lúc lơ mơ sắp vào rừng mơ bắt con tưởng bở thì bỗng dưng "Lăng Tiêu Tình Sử" bỗng đập vào mắt nàng.

Thi Túy:...... Ơ?

Lăng Tiêu? Là Lăng Tiêu mà ta đang nghĩ tới ý hả? Đệ nhất chính đạo? Kiếm tiên đệ nhất thiên hạ?

Nhấp vào.

Ơ ầu! Thế mà lại là vị Lăng Tiêu đó đó!

Trước khi xem đọc chính văn, thái độ của biên tập viên Thi Túy với vị cường giả này là 120000% sùng kính, thế mà khi cúi đầu đọc văn án, khóe miệng lại không tự chủ nhếch một nụ cười ý vị thâm trường ——

【 Mấy người tuyệt đối không biết Lăng Tiêu đạo quân đã từng từng có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ.

Muốn biết sao?

Tới đây ta nói mấy ngươi nghe. 】

Thi Túy khịt khịt cái mũi .

Tác giả này có điểm hơi quá trớn rồi à.

Nói đùa sao!

Bỏ Tiên giới qua một bên, dù chẳng ai biết rõ Lăng Tiêu đạo quân có bao nhiêu hồng nhan tri kỉ, nhưng vớ bừa một người mà hỏi, kiểu gì cũng sẽ có tới 3,4, 5, 6, 7 câu trả lời——

Mộ Vân tiên tử người là  thanh mã trúc mã với Lăng Tiêu đạo quân sau đó phản bội Tinh Hoa Cung, hay con phượng hoàng cuối cùng Phong Vân Khê đã tận tâm trung thành đến giây phút cuối cùng khi cùng Lăng Tiêu đạo quân canh gác thành Lâm Uyên. Còn có Nguyệt Chiếu tiên cô năm đó được đạo quân cứu dưới ma trảo của ma vật dị thế sau khi bị gia tộc lánh đời mang đi vì phát hiện ra có huyết mạch đặc thù còn giờ đã trở nên siêu nổi bật, và  vị nữ quân duy nhất trong 5 đại quản lý lâu dài của Vạn Tiên Minh......

Nếu muốn viết về cái này, nó sẽ chấn động dư luận lắm đây...

Thi Túy liếm liếm môi, không biết có đề cập đến những người đó không, tiến vào chính văn.

Sau đó.

"Ực...ực.... ực." 

Chẳng rõ đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày Thi Túy nuốt nước miếng, cũng chẳng rõ đã bao lâu nàng mới thấy một quyển tiểu thuyết như này.

Tiêu đề ngắn ngọn, lời văn hấp dẫn lòng người, chính văn.... đã là tình sử, tất nhiên là theo trình tự thời gian, chương đầu tiên kể về thanh mai trúc mã Mộ Vân tiên tử, người cùng Lăng Tiêu chân nhân trải qua những ngày thơ ấu. Đôi thiếu nam thiếu nữ ấy vụng về lại thận trọng đi qua những cám dỗ, âm thầm lén lút khơi gợi lên tình cảm, khiến cho các đại biên tập biên từng xem qua không biết bao tiểu thuyết ngôn tình triền miên lâm ly bi đát đều phát sốt trong một ngày.

Dù sao cũng là tiểu thuyết mới, mới có 5 phút ngắn ngủi, Thi Túy đã thấy có bản cập nhật.

Nàng ấn liên tục vào "Chương mới", nhưng không có chương mới nào hiện ra, đôi môi mỏng xinh đẹp liền trề ra, sau đó, tay nhỏ lặng lẽ ấn vào giao diện quầy lễ tân đến hậu trường biên tập, sau đó nhanh chóng cho vượt qua khâu kiểm duyệt, tiến đến phần chỉnh sửa của Ý Khiển Quyển, nhìn thấy những bản thảo đặt ngay ngắn chính tề, nở ra nụ cười vô cùng hài lòng.

Tác giả này cũng rất biết điều đó, bản thảo vậy mà cũng ước chừng tầm 50 chương!

Xem ngay, xem ngay, xem ngay!

Một canh giờ sau, ánh mắt của Thi Túy bần thần dừng lại ở ba dòng cuối cùng của bản thảo ——

Tròng mắt của Lăng Tiêu chân nhân đỏ như nhuốm máu, hắn há miệng như muốn nói điều gì nhưng Mộ Vân tiên tử không những không tránh đi mà còn hạ trên bờ môi của hắn, như không nhìn thấy sát ý trong mắt Lăng Tiêu chân nhân, nói: "Sư huynh, đừng nói gì cả, cũng đừng nhúc nhích, để ta tới."

Sau đó, Mộ Vân tiên tử vung tay lên đầy khí phách, làm tắt ngóm những ánh đèn leo lét trong đại điện.

Sau đó, yếu thêu uyên ương đỏ rực của nàng, bay bay rồi dừng lại trên người của Lăng Tiêu chân nhân, người đã bị cởi sạch áo choàng cùng đạo nào.

Sự đối lập, hết sức rõ ràng

Thi Túy, lâm vào trầm tư.

A a a a a a a a a a a a a a cái đồ hư hỏng nhà ngươi, sao có ngừng ở đoạn này cơ chứ! Nhử xôi thịt là không có đạo đức! Ngươi viết tiếp cho ta ngay lập tức! Vẽ cảnh giường chiếu không được vẽ rèm! Già đầu hết rồi có gì mà không thể xem! Ta muốn xem cp thanh mai trúc mã tiếp cơ!

Đáng tiếc, cho dù là ở Tu Tiên giới thì hành vi "Gửi đao qua đường truyền mạng cho tác giả" cũng chưa thực hiện được. Thi Túy nhìn chằm chằm cái giao diện kia hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể ấm ức rời khỏi giao diện vào lý lịch của tác giả, dùng tốc độ tay của người tu tiên mà gửi tin nhắn trực tiếp cho vị tác giả tên Ý Khiển Quyển - tác giả của "Lăng Tiêu tình sử"——

"Chủ nhà "Lăng Tiêu Tình Sử" xinh đẹp ưi! Khi nhận được tin nhắn này của ta hãy liên lạc lại với ta ngay nha! Ta muốn ký kết với ngươi! Ta muốn cho ngươi đề cử tốt nhất! Ta muốn người trong thiên hạ này cùng thúc giục ngươi cập nhật chương mới với ta!"

——————

Nhưng, cho dù yêu cầu càng sớm càng tốt, vị tác giả Ý Khiển Quyển lúc này cũng chẳng để ý đến nàng chút nào.

Ý Khiển Quyển... Được rồi, chúng ta dùng tên thật đi, Nhan Tú cô nương đang đi học.

Đổi cách nói khác thì là đang luyện công cùng sư phụ, dịch thêm tầng nghĩa nữa chính là bị sư phụ đơn phương đánh chết:))))

-----

Trên đỉnh Vô Ưu của kiếm phái Linh Nguyên, một mảnh Diễn Võ Trường đã bị kiếm khí san phẳng, trong tay Nhan Tú là một thanh trường kiếm bằng thép tinh xảo linh hoạt uyển chuyển như rắn độc, đối đầu với một vị nam tử thanh tuấn khoác đạo bào xanh biếc cầm kiếm trúc. Vô số tiểu thuyết huyền huyễn tiên hiệp bản thân xem trước khi xuyên không cùng với sự khắc khổ tu luyện, nàng đã có được kiếm thuật đầy tâm đắc..... sau đó, bị đánh như chó.

Nam tử thanh tuấn đó là sư phụ của nàng, là một chân nhân tu sĩ tên Nhân Thư.

.... Tuy rằng Nhan Tú không hiểu được vì sao sư phụ tu tiên mà chơi kiếm lại lợi hại như vậy, càng không hiểu được vì sao bản thân rõ ràng là tu tiên mà lại phải đi học kiếm thuật, nhưng nhìn đi, trong xã hội có bao nhiêu người vẫn thắc mắc tại sao học sinh cần môn vi phân và tích phân  trong kỳ thi tuyển sinh đại học nhưng trì hoãn việc học Toán của mấy đứa nhỏ đâu?

Là vì lão sư muốn dạy các người đó, các ngươi chỉ cần học là được rồi!

Trường kiếm bị sư phụ nhẹ nhàng gạt khỏi quỹ đạo mục tiêu, ngay sau đó, sư phụ quét chân xuống đại sảnh, Nhan Tú bị đánh cho úp mặt xuống đất. Có thể nói rằng, thể chất của người tu tiên khá trâu bò nên nàng mới không nghe thấy xương cốt mình gào khóc. Tuy xương cốt không có việc gì nhưng da thịt lại đau rã rời, nàng không nhịn được mà hít hà một hơi.

Mà sư phụ hết sức khí phái, cầm một kiếm hoa, lạnh lùng nhả ra hai chữ: "Lại đây."

Đến thì đến!

Nhan Tú hít sau một hơi, khẽ cắn môi cố gắng lờ đi đau đớn từ đầu vai truyền đến, nàng chống tay trái trên mặt đất, mượn lực đứng lên, sau khi điều chỉnh tốt tư thế nàng lại lao như bay về phía Vân Thư chân nhân.

Vân Thư chỉ nhướng mi, sau khi đã nhìn rõ chiêu thức liền tùy tay rút kiếm ra, đẩy kiếm quang hung lệ nặng ngàn cân đang hướng về phía mình nhẹ nhàng như như lông hồng, chuôi kiếm trúc sau đó đảo chiều, vừa nhanh vừa chuẩn đập lên cổ tay của Nhan Tú, Nhan Tú  lập tức "hừ" một tiếng, ngã xuống mặt đất.

"Hoa hòe lòe loẹt." Sư phụ lên tiếng bình một câu, "Tiếp tục."

Chà, vậy thì lần này không theo kiểu nhẹ nhàng tiêu dật nữa, đánh thẳng vào đầu đi.

" Cái kiểu như trâu cậy mạnh ấy là từ đâu ra" - Lời bình phẩm lần này của sư phụ, "Kiếm là dùng đánh chém như thế à?. Tiếp tục."

Nhan Tú:......QAQ

Dù sao, chính là thảm.

Sư phụ quả là một sư phụ rất ưu tú, nhưng kiếm đạo lại không phải hạng mục lịch sự tao nhã như hội họa hay thêu thùa. Sư phụ ưu nhã như vậy là vì Nhan Tú không thể so được với bộ dáng ưu nhã của ông, Nhan Tú chật vật như vậy là vì kiếm thuật là thế đấy.

Một canh giờ học tập là một canh giờ no đòn của Nhan Tú. Nhan Tú chẳng quan tâm gì đến hình tượng mà ngồi bệt dưới đất, trăn trở về nhân sinh.  Sư phụ thanh tuấn vẫn một thân không nhiễm bụi trần, tiên khí phiêu phiêu đến hơi thở cũng chẳng lệch đi một nhịp. Đến kiếm trúc ông cắm tùy tiện giữa Diễn Võ Trường cũng biến thành cây  trúc sinh trưởng bên bờ sân võ. Nói cách khác, Nhan Tú dùng trường kiếm tinh cương chém sắt như chém bùn phấn đấu cả 1 canh giờ chẳng thể làm cái chuôi kiếm mọc bên bờ sứt mẻ miếng nào. Tức giận đến nỗi nàng thi triển Hỏa Cầu Thuật, biến chuôi kiếm trúc thành tro tàn.

"Nhỏ nhen thật." Xa xa truyền đến lời nhận xét của sư phụ.

Nhan Tú:......QAQ

Không ngờ sau lời bình luận ấy lại là lời nói đầy nghiêm túc: "Con trở về suy nghĩ kĩ về việc con để lộ sơ hở ngày hôm nay, lần sau vi sư không muốn nhìn thấy con phạm sai lầm tương tự như vậy"

Dù sao cũng là nàng "một nghề chưa chín", kiếp trước Nhan - con ngoan trò giỏi - Tú có tư chất chẳng thua ai lại hơn người ở mặt phẩm chất, khẽ mím môi, đứng dậy hành lễ: "Vâng ạ."

"Nhưng." Âm thanh truyền đến của sư phụ lần này có chút khác, " Con vẫn có mộ chút tiến bộ, con có thể đi nhận nhiệm vụ của môn phái, những nhiệm vụ có yêu cầu không quá nghiêm khắc như đối đầu với Thiên Tiên cảnh con cũng có thể thử."

"Vâng ạ." Giọng của Nhan tú đã có thêm một chút vui mừng cùng phấn khích - mấy chữ "có chút tiến bộ" trong miệng sư phụ là cực kì khó lấy đó, đừng đùa.

Cảm nhận được tâm tình của đồ đệ đã trở nên thoải mái hơn, Vân Xu đạo nhân khẽ giương khoé miệng, bộ dáng khi rời đi cũng ẩn ẩn ba phần sung sướng, nhưng mới được ba bước, ông bỗng khom lưng, cầm khăn tay che miệng, kho hai tiếng, mở ra, trên khăn tay đã có nhiều thêm hai vệt máu.

Nhìn hai vệt máu, ánh mắt của ông tối lại.

Nhan Tú cũng thấy động tác khom lưng ho nhẹ của ông, tâm trạng đang bay bổng của nàng cũng ngưng trọng lại - đương nhiên nàng cũng không tự tin rằng với bản lĩnh của mình, nàng có thể đánh cho sư phụ hộc máu, lần phát tác này là do vết thương cũ không những làm ông đứt kinh mạch mà còn huỷ hoại tiên căn của ông.

"Sư phụ......" Nhan Tú do dự lại do dự, vẫn là hướng tới cái kia khụ xong rồi huyết, lung lay lại hướng động phủ đi bóng dáng mở miệng, "Ngài......"

"Sư phụ..." Nhan Tú ngập ngừng do dự nhưng vẫn đi về phía bóng lưng đang lung lay đi về động phủ, mở miệng, "Ngài...."

"Không sao." Nhan Tú còn chưa hỏi, sư phụ đã trả lời, "Con yên tâm."

Nhan Tú chẳng thể nào yên lòng được.

Nàng một lần nữa tính toán xem lượng linh thạch còn lại trên đỉnh Vô Ưu, xem xét liệu có thể đổi được bao nhiêu đan dược bồi dưỡng thân thể cho sư phụ, liệu có thể mời dược sư đến chỉnh sửa lại phương thuốc cho  sư phụ hay không, còn có gần đây nàng kiếm được bao nhiêu linh thạch, quả thực là càng nghĩ càng rầu.

Nhưng...

Nói về con đường kiếm linh thạch, Nhan Tú liếm môi, tay vuốt ve một túi trữ vật, sau đó lấy ra một khối ngọc bài nhỏ, mở ra phần mềm Phiêu Tuyết xã  một cách không thuần thục cho lắm. 

Ớ ầu!

【 Biên tập Thi Túy gửi cho bạn một tin nhắn. 】

【 Biên tập Ám Thương gửi cho bạn một tin nhắn. 】

【 Biên tập Tình Vũ gửi cho bạn một tin nhắn. 】

【 Biên tập Nhật Mộ gửi cho bạn một tin nhắn 】

【 Biên tập Tiếu Yếp gửi cho bạn một tin nhắn 】

Nhan Tú: Y (ˉ▽ ̄~) ~~




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net