.5 | Hẳn cũng chẳng có gì khác cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngã Bản Cai Thị Điều Hàm Ngư
(Ta vốn nên là một con cá mặn)

.5 | Hẳn cũng chẳng có gì khác cả

Nguyệt Hoa tiên quân giận rồi.

Hình như còn là kiểu không dễ dỗ.

Mặc cho ta làm nũng hay bán manh, đều vô dụng.

"Tiên quân đừng giận mà, Tiểu Ngư xin lỗi ngài." Ta bắt chước các tiên đồng khác, đoan chính khom lưng hành lễ nói.

Chẳng qua ta xưa nay gặp được tiên quân đều không hành lễ, học không được tinh túy, chỉ biết nghiêng trái ngả phải, nhìn chẳng ra gì.

Nguyệt Hoa tiên quân liếc ta một cái, rồi kéo tầm mắt về trên sách, không để ý tới ta.

"Tiên quân đừng giận mà~ Tiểu Ngư biết lỗi rồi~" Ta túm bộ đồ mặc lộn xộn lảo đảo chạy tới bên chân Nguyệt Hoa tiên quân, kéo góc áo của y, bắt đầu làm nũng bán manh.

Bán manh ta am hiểu.

Trước đây làm sai chuyện gì, ta cũng làm như vậy.

Tiên quân nhìn thấy, hơn phân nửa sẽ nguôi giận, kế đó giả vờ nghiêm túc dặn dò, "Lần sau đừng làm vậy nữa."

Ta gật đầu cá đồng ý.

Nhưng vĩnh viễn sẽ có lần sau, lần sau sau, lần sau sau sau... rất nhiều rất nhiều lần.

Dù sao ta là con cá, nhớ ăn không nhớ đánh.

Tuy rằng hình thù của ta là một oa oa múp míp, nhưng cũng là diện mạo xinh xắn mà Nguyệt Hoa tiên quân ban cho, trắng nõn mập mạp, mỗi khi bán manh làm ít công to.

Nhưng mà lần này hình như là không hữu hiệu rồi.

Tiên quân vẫn không để ý tới ta, chỉ lo đọc sách của mình.

Sách có gì đẹp hả?

Ta giơ tay lên rờ đầu, nhìn một cái, lại bị tiên quân thấy được, cầm sách nhích qua bên cạnh.

Không thấy được nội dung, ta tự nhiên là bực, thế là ta bò tới hai bước, tiếp tục duỗi đầu qua nhìn.

Nguyệt Hoa tiên quân tiếp tục nhích.

Ta nhíu mày nhìn động tác cố ý của tiên quân, dỗi, xoay người lại trực tiếp nhào lên người tiên quân.

Như là rơi vào hồ sen, hương sen xộc vào mũi, thơm mát dịu nhẹ, cực kỳ dễ ngửi.

Ta thích mùi hương ấy.

"Tiểu Ngư đừng nghịch." Phía trên đầu, giọng của Nguyệt Hoa tiên quân nhàn nhạt, hắn đưa tay đè lại bàn tay đang lật lật quyển sách của ta, "Nghịch nữa sẽ bị phạt đứng đấy."

Mở mắt ra, là cái cằm có đường cong cực kỳ đẹp của Nguyệt Hoa tiên quân, như ngọc mài vậy, không tìm được chút tỳ vết nào.

Ta nằm sấp trên người tiên quân nhìn chằm chằm, cảm thấy trên trời dưới đất này không có ai đẹp hơn Nguyệt Hoa tiên quân cả.

Tuy rằng, từ sau khi ta biến thành tiên đồng, chưa gặp qua bao nhiêu người.

Ta bám bám trèo lên, sau đó...

Mở miệng cắn cằm Nguyệt Hoa tiên quân.

"..."

Mọi thứ trở nên yên tĩnh.

Chờ ta kịp phản ứng lại, đã muộn rồi.

Ta bị Nguyệt Hoa tiên quân xách lên, không còn có sức sống một con cá nên có, đuôi cũng quẫy không nổi nữa.

Dù sao ta hình như lại phạm sai lầm lớn hơn rồi.

Về phần sai ở đâu, đầu cá của ta nghĩ không ra, nhưng Nguyệt Hoa tiên quân mà giận, thì nhất định là ta phạm sai.

"Đi diện bích ba canh giờ." Tiên quân vuốt ve dấu răng trên cằm bảo ta.

Ta gật đầu, ngoan ngoãn quay mặt vào tường, bắt đầu đứng phạt.

Trong đầu lại là nghĩ ba cái chuyện không đâu.

Ví dụ như sao tự dưng tiên quân lại giận vậy?

Ví dụ như ta đâu có dùng sức, sao tiên quân lại phạt ta đứng ba canh giờ?

Lại ví dụ như điểm tâm của Tử Quy tiên tử rốt cuộc làm từ gì? Sao lại ngon đến thế?

Ví dụ như bánh sương sáo của Lộc Ấp Tiên Quân sao khó ăn quá vậy? Tiểu Lộc thật sự thích ăn cái này à?

Ví dụ như...

Không chờ ta nghĩ rõ mấy vấn đề này, ta đã mệt mỏi.

Kéo một cái đệm tới kê dưới mông, từ diện bích phạt đứng đổi thành diện bích phạt ngồi.

Hẳn cũng chẳng có gì khác cả.

Sau đó, ta lại nằm lên đệm, từ phạt ngồi biến thành phạt ngủ.

Cái đệm mềm mại, trên đó loáng thoáng có mùi hương trên người Nguyệt Hoa tiên quân, không tự chủ được, ta liền ngủ.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đam-mỹ