Chương 55: Tình thế khó xử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Dạ Hi, ngươi đã biết tội của mình chưa!" Quân Thiên Dịch vỗ mạnh lên bàn, tức chết ông rồi. Dạ Hi này lại dám để ông chờ đợi cả buổi sáng. Đúng là thân phận còn lớn hơn cả hoàng thượng.

"Phụ hoàng, nhi tức không biết." Dạ Hi lạnh lùng nói, nàng còn chưa trách ông ta tìm cho Quân Mặc Hiên nhiều nữ nhân như vậy nữa đấy?

"Ngươi..." Quân Thiên Dịch tức giận thở không ra hơi. Thật vất vả mới lấy lại được hơi, nhanh chóng chuyển câu: "Hiên nhi đâu? Gọi Hiên nhi tới đây." Ông không trị được Dạ Hi, chẳng lẽ Hiên nhi còn không trị được Dạ Hi sao.

Nhận được mệnh lệnh, Quân Mặc Hiên vô cùng miễn cưỡng vào cung, vốn cho là hôm nay có thể thoát rồi, ai ngờ vẫn bị phụ hoàng gọi tới. Từ nhỏ Quân Thiê Dịch đã đối xử với hắn rất tốt, hắn cũng không muốn làm trái ý Quân Thiên Dịch, nhưng về chuyện thú trắc phi hắn kiên quyết phản đối.

"Hiên nhi, con tới quản Hi nhi, nàng đã làm vương phi, con lấy thêm trắc phi thì có gì không ổn." Quân Thiên Dịch thấy Quân Mặc Hiên tới đây, vẻ mặt tức giận nói.

"Phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn lấy một mình Dạ Hi mà thôi, người cũng đừng đưa nữ nhân vào phủ nhi thần nữa." Quân Mặc Hiên kiên định nói. Lúc này nên nói rõ ràng cho tốt, tránh phải trở về thư phòng ngủ.

Nghe vậy, Dạ Hi hài lòng, nhưng Quân Thiên Dịch lại nổi giận.

"Quân Mặc Hiên, con muốn làm phụ hoàng con tức chết phải không?" Quân Thiên Dịch vỗ mạnh lên bàn. Hai người kia sao lại dầu muối không vào vậy.

"Xin phụ hoàng bớt giận, người đã có tôn tử, cũng đừng ép nhi thần thú thiếp." Quân Mặc Hiên bất đắc dĩ nói, hy vọng Tiểu Tư Mặc có thể chặn miệng phụ hoàng.

"Thật sao?" Quân Thiên Dịch không tin, đứa con này lại toàn tâm toàn ý đối với Dạ Hi, tại sao lại có nhi tử.

"Là sự thật, Hi nhi sinh, tên là Quân Tư Mặc, hiện tại đang ở trong vương phủ, nếu phụ hoàng muốn nhìn, con sẽ kêu Tư Mặc đến hoàng cung ở với người vài ngày được không?" Quân Mặc Hiên nghiêm cẩn nói. Trong lòng lại âm thầm tính toán, để Tiểu Tư Mặc tới hoàng cung vậy sẽ không có người quấy rầy thế giới hai người của hắn và Hi nhi nữa rồi.

Nghe vậy, hai mắt Quân Thiên Dịch sáng lên, nếu đã có hậu thế, việc Quân Mặc Hiên cưới thiếp có thể chậm lại. Nhưng chuyện của Âu Thanh Dao, nói thế nào ông cũng phải nhắc lại. Nếu không, ông làm sao giao phó với ân sư.

"Hiên nhi, nghe nói trước kia con thích nha đầu Âu gia, đúng lúc nha đầu Âu gia đã trở lại, con xem..." Quân Thiên Dịch khó xử nói. Thật ra ông cũng không muốn gả Âu Thanh Dao cho Quân Mặc Hiên, chính là ân sư đã thỉnh cầu như vậy, ông không thể từ chối.

Nghe vậy, Dạ Hi đứng ở một bên tiến lên, lạnh lùng nói: "Phụ hoàng, con không chấp nhận Quân Mặc Hiên thú những nữ nhân khác, nếu phụ hoàng còn muốn đưa nữ nhân tới, con không ngại đưa tất cả bọn họ tới Yên Vũ các. Về phần Âu Thanh Dao, tốt nhất nàng ta nên bỏ ý niệm này đi. Nếu không, bổn vương phi không ngại đến một người giết một người, đến hai người giết một đôi."

"Ngươi..." Quân Thiên Dịch tức giận đến dựng râu trừng mắt, nhưng lại sợ uy hiếp của Dạ Hi cũng không tiện nói thêm gì. Haizz, làm hoàng đế như ông thật đúng là thất bại, cũng sắp bị con dâu cưỡi tới trên đầu rồi. Có phải trước đây quyết định sai lầm rồi không? Quân Thiên Dịch nhịn không được nghi ngờ.

Nói xong, Dạ Hi không quan tâm Quân Thiên Dịch nổi giận, xoay người rời đi. Đồng thời, Quân Mặc Hiên cũng theo Dạ Hi rời đi. Lúc gần đi, Quân Mặc Hiên còn nói thêm câu: "Ngày mai, con sẽ đưa Tiểu Tư Mặc tới hoàng cung."

Đã đi rồi, Quân Mặc Hiên vẫn không quên chuyện này. Mà Quân Tư Mặc ở Hiên vương phủ bên kia lại không biết, trong lúc bất tri bất giác cậu đã bị phụ thân mình bán đi.

Lúc này, Âu Thanh Dao trong phủ Thái phó sau khi nghe thấy tin tức, khuôn mặt vốn tinh xảo bỗng trở nên vặn vẹo, trong lòng hận ý với Dạ Hi càng sâu đậm hơn. Tìm tới Dạ Ngữ, lại đang thương lượng làm sao để đối phó Dạ Hi.

Mà bên này, sau khi Dạ Hi rời khỏi hoàng cung thì trực tiếp tới Huyết Sát, năm năm không thấy, nàng muốn nhìn một chút rốt cuộc Huyết Sát đã trở thành cái dạng gì rồi. Đi tới Huyết Sát, bởi vì có lệnh bài Minh chủ, Dạ Hi đi thẳng một mạch tới tổng bộ.

Quỷ Diện nhìn thấy người tới trong lòng vô cùng kích động, nhưng lại không hề biểu hiện ra ngoài, mà lãnh khốc đổi thành một tiếng chủ nhân.

Dạ Hi gật đầu, đang muốn hỏi thăm trong năm năm qua Huyết Sát phát triển thế nào, thì có người tới báo, Dạ Ngữ ra tiền muốn mua đầu Hiên vương phi.

"Khốn kiếp, Hiên vương phi chính là lão đại của Huyết Sát, nhiệm vụ này mà ngươi cũng dám nhận?" Quỷ Diện trách cứ nói.

Nghe vậy, người nọ đổ mồ hôi lạnh, làm sao hắn ta biết Hiên vương phi là lão đại Huyết Sát chứ, chỉ biết lão đại là một nữ nhân, lại không có ai nói cho hắn người đó là Hiên vương phi.

"Vâng, thuộc hạ đi hủy bỏ nhiệm vụ này ngay" người nọ sợ hãi nói. Nói xong lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bị Dạ Hi ngăn cản.

"Khoan đã, nhiệm vụ này nhận, nhưng bạc phải tăng gấp đôi." Khóe miệng Dạ Hi nâng lên một nụ cười. Dạ Ngữ, ngươi đã muốn đầu của bổn vương phi, vậy cũng đừng trách bổn vương phi không nể mặt.

Quỷ Diện kinh ngạc, đầu có chủ nhân có bệnh không, cũng dám tiếp nhận nhiệm vụ này, chẳng lẽ bọn họ phải đi lấy đầu lão đại sao.

Thấy Quỷ Diện kinh ngạc, Dạ Hi lên tiếng giải thích: "Thay vì để nàng ta đi tìm người khác, không bằng chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ này, ai quy định nhận nhiệm vụ thì phải chấp hành?"

Nghe vậy, trong mắt Quỷ Diện tỏ vẻ đã hiểu, chủ tử quả nhiên là chủ tử, ngay cả suy nghĩ cũng không giống người bình thường. Nhận nhiệm vụ nhưng không làm việc, Dạ Ngữ có thể làm gì được bọn họ?

"Nhưng, cứ thế mà bỏ qua cho Dạ Ngữ vậy thì lợi cho nàng ta quá. Như vậy đi, thả ra tin đồn nói năm năm trước Dạ Ngữ từng bị một đám khất cái luân phiên, nhân tiện tạo áp lực cho phu gia của nàng, để nam nhân của nàng ta hưu nàng ta." Trong mắt Dạ Hi thoáng qua một tia sắc lạnh, cứ như vậy, nàng không tin Dạ Ngữ dám đi ra ngoài.

Quả nhiên, tin tức được thả ra, phu gia Dạ Ngữ lập tức hưu nàng ta, Dạ Ngữ bị đuổi về phủ Tướng quân chỉ có thể chán nản ngây ngẩn trong phủ, cũng không dám đi ra ngoài.

Lúc này, khi Âu Thanh Dao đợi lâu ngồi không yên đi tới phủ tướng quân tìm Dạ Ngữ, mới biết được nàng ta đã bị hưu. Sau khi biết được tin tức này, Âu Thanh Dao thêm mắm thêm muối, đẩy chuyện Dạ Ngữ bị hưu đổ đến trên đầu Dạ Hi.

Sau khi nghe Âu Thanh Dao giải thích, Dạ Ngữ càng tức giận, lập tức nói chuyện này cho Dạ Viễn Thiên. Ai ngờ lại bị Dạ Viễn Thiên chửi mắng.

Thấy phụ thân của mình không thể làm gì được, Huyết Sát lại không có tin tức, vì thế đánh chủ ý tới trên người Long Môn. Năm năm trước thái tử làm phản, phủ tướng quân lựa chọn trung lập, đám người Dạ Ngữ cũng bị Dạ Viễn Thiên đóng cửa. Vì vậy, đối với chủ nhân chân chính của Long Môn là ai, nàng ta hoàn toàn không biết.

Ngược lại vẻ mặt hưng phấn đi tới Long Môn thuê sát thủ. Ngay sau đó thuộc hạ nhận được nhiệm vụ này lập tức báo lên. Vừa vặn, Quân Mặc Hiên đang ở đó, lập tức triệu kiến Dạ Ngữ.

Khi Dạ Ngữ tiến vào phát hiện chủ nhân chân chính của Long Môn là Quân Mặc Hiên, nàng ta đã biết mình xong rồi.

"Nghe nói ngươi muốn thuê sát thủ lấy mạng nữ nhân của bổn vương?" Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói. Không sai hắn chính là cố ý, cố ý để Dạ Ngữ biết chủ nhân Long Môn là Quân Mặc Hiên hắn.

"Không... Không có." Dạ Ngữ quỳ trên mặt đất, trong lòng bắt đầu sợ hãi. Nghe nói Huyết Sát và Long Môn có quan hệ rất tốt, lần trước khi nàng tìm tới Huyết Sát, có phải Hiên vương cũng biết hay khogn6?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Dạ Ngữ bách chuyển thiên hồi, giống như đang suy nghĩ làm sao để có thể chạy trốn.

Đúng lúc này, Dạ Hi đi vào.

"Ta cũng không biết, ngươi lấy tự tin gì để có thể giết được bổn vương phi." Xa xa, Dạ Hi chậm rãi đi tới. Biết Dạ Ngữ đến Long Môn, nàng lập tức đi qua đây. Không nghĩ tới lại được xem một màn thú vị như vậy.

Nhìn Dạ Hi, trong mắt Dạ Ngữ đảo qua tia không cam lòng, vì sao nàng ta mệnh tốt như vậy, có thể gả cho Hiên vương, hơn nữa còn có thể được Hiên vương sủng ái như thế, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, đây là điều mà bao nhiêu nữ nhân tha thiết mong muốn.

"Dạ Hi, chẳng qua là do ngươi tốt số thôi, mèo mù vớ cá rán, gặp duyên mà thôi." Dạ Ngữ không phục, từ sau khi Dạ Hi gả cho Quân Mặc Hiên, nàng chưa bao giờ thận lợi. Nhìn bộ dạng hôm nay, nàng sợ mình sẽ không thể còn sống mà ra khỏi Long Môn.

"Mèo mù vớ cá rán? Dạ Ngữ ngươi cho là trên thế gian có chuyện tốt như vậy, cho ngươi sống lâu như vậy cũng nên tới thời điểm đi bồi Dạ Hi chân chính rồi." Dạ Hi mạc danh kỳ diệu nói một câu.

Dạ Hi chân chính, lời này của nàng ta có ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng không phải là Dạ Hi, không, không có khả năng. Trong mắt Dạ Ngữ trở nên hoảng loạn, trong lòng không ngừng nhớ lại hình ảnh hồi nhỏ, sao sánh ánh mắt Dạ Hi nhu nhược bị nàng khi dễ với người trước mắt, quả thật kém rất nhiều.

Đồng thời, Quân Mặc Hiên và Vân Thanh Phong cũng cảm thấy khó hiểu sao Dạ Hi lại nói như vậy. Mà xa xa, Âu Tư Hằng đứng ở ngoài cửa trong mắt lóe lên tinh quang. Dạ hi chân chính, điều này chứng minh cái gì, Dạ Hi này không phải là Dạ Hi phế vật trước đây, nàng có phải là người mà chủ thượng muốn tìm hay không?

Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người muôn vàn suy nghĩ, nhưng Dạ Hi lại không để ý tới nghi hoặc của mọi người, tiếp tục lên tiếng: "Trời cao đối với mỗi người đều công bằng, không ai nợ ai, Dạ Ngữ, tất cả những chuyện ngươi đã làm ra với ta, sẽ phải trả lại."

Nói xong, Dạ Hi rút ra băng ti nhanh chóng cứa qua cổ Dạ Ngữ, sở dĩ lựa chọn tự mình động thủ, vì muốn để cho Dạ Hi chân chính một cái công đạo mà thôi.

Trên đất, Dạ Ngữ chết không nhắm mắt nhìn Dạ Hi, há miệng muốn nói gì, nhưng yết hầu bị cắt đứt, nàng ta hoàn toàn nói không ra lời.

"Ta biết ngươi còn rất nhiều nghi hoặc không biết rõ ràng, vậy ta sẽ để ngươi chết được minh bạch, chủ nhân chân chính của Huyết Sát là ta. Chủ nhân Yên Vũ các cũng là ta, a, đúng rồi còn có công tử ngươi nhớ mãi không quên Dạ Hồn cũng là ta..." Phàm là chỗ Dạ Ngữ không rõ, Dạ Hi đều giải thích rõ từng cái cho nàng ta.

Chính là càng về sau, hơi thở của Dạ Ngữ càng dồn dập, cuối cùng một hơi cũng không thở nổi, tức tưởi mà chết.

Bên cạnh, Quân Mặc Hiên sủng nịnh nhìn Dạ Hi, hắn đã nói rồi, Hi nhi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Dạ Ngữ như vậy.

"Thanh Phong, thả ra tin tức, Dạ Ngữ bị người ám sát, người mua sát thủ là Âu Thanh Dao." Dạ Hi cười lạnh một tiếng nói. Đừng tưởng rằng nàng không biết, tất cả mọi chuyện đều do Âu Thanh Dao giở trò quỷ, đồng lõa đã chết, ả ta là chủ mưu đừng mơ tưởng có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.

Ngoài cửa, nghe thấy lời nói của Dạ Hi, Âu Tư Hằng phá cửa mà vào, tiến lên lên tiếng xin xỏ: "Vương phi, thỉnh buông tha cho muội muội ta."

Có lẽ năm năm trước, Âu Tư Hằng đối với Dạ Hi còn có chút động tâm, nhưng vừa mới biết nàng có thể là người chủ thượng muốn tìm, tiểu tâm tư này của hắn đã sớm tan thành mây khói.

"Âu Tư Hằng." Sao hắn ta lại ở đây?

"Ha ha ha, năm năm trước, Âu Tư Hằng đã làm việc cho Mặc, năng lực của hắn không tệ, cho nên để hắn tới Long Môn." Vân Thanh Phong giải thích, hắn và Âu Tư Hằng tiếp xúc nhiều nhất, đối với cách làm người của hắn cũng tương đối yên tâm. Chính là Vân Thanh Phong không biết được có một ngày tín nhiệm của hắn lại đổi lấy sự phản bội.

Dạ Hi nhíu máy, thật sự là như vậy sao? Âu Tư Hằng cũng không hề đơn giản như vậy, lập tức, mở miệng hỏi thử: "Ngươi dựa vào cái gì kêu ta bỏ qua cho muội muội ngươi?"

"Vương phi, nhìn những năm này thuộc hạ vì vương gia dốc sức có thể bỏ qua cho muội muội ta được hay không?" Âu Tư Hằng tiếp tục cầu tình, thật ra hắn cũng không nhất định phải làm Dạ Hi bỏ qua cho Âu Thanh Dao. Hắn chỉ đang tìm một lí do thỏa đáng để tiếp cận Dạ Hi mà thôi.

"Dốc sức vì vương gia, cũng không phải dốc sức vì ta, ta dựa vào đâu mà phải bán cho ngươi nhân tình, Thanh Phong, dựa theo lời của ta mà làm, chọc Dạ Hi ta, phải trả giá thật nhiều" Dạ Hi không khách khí nói.

Thấy Dạ Hi không chịu nể mặt, Âu Tư Hằng cũng không dám nói thêm gì. Chỉ cung kính đứng ở đó, làm cho người ta tìm không ra chút khuyết điểm nào.

Mà bên cạnh, Vân Thanh Phong cũng không dám cầu tình, rời đi ngay.

Hiệu suất làm việc của Vân Thanh Phong rất cao, chưa tới buổi chiều, toàn bộ kinh đô đều biết Âu Thanh Dao thuê sát thủ giết Dạ Ngữ. Trong phút chốc, hai nhà Âu Dạ giương cung bạt kiếm.

Giải quyết xong hai người đáng ghét Dạ Ngữ và Âu Thanh Dao, Dạ Hi rơi vào thanh thản, mỗi ngày nghe hai nhà Âu Dạ đấu võ mồm cũng là một thú vui.

Nhưng mà, Âu Thanh Dao bị oan uổng cũng không phải người dễ chọc, biết chuyện này do Dạ Hi cố ý hãm hại nàng ta. Lập tức phân phó mọi người tản ra tin đồn về Hiên vương phi, nói Dạ Hi ghen tị, không chấp nhận được Hiên vương phủ có những nữ nhân khác.

Mà Âu Thanh Dao chọn đúng ngay trọng điểm, biết Dạ Hi không cho phép trong vương phủ có nữ nhân khác, mà hoàng thượng lại dùng tất cả biện pháp để đưa nữ nhân vào vương phủ.

Mà bên này, hoàng thượng đang lo không tìm được cơ hội đưa nữ nhân vào vương phủ, Âu Thanh Dao lại cho ông chỗ nối. Biện pháp tốt nhất để đánh vỡ lời đồn đại Hiên vương phi ghen tị không phải là đưa hai nữ nhân đến vương phủ sao, tin tưởng Dạ Hi vì mặt mũi của bản thân, cũng sẽ không dám đưa người đến Yên Vũ các.

Vì vậy, hoàng thượng khoa trương sai người đưa hai vị mỹ nữ tới Hiên vương phủ. Ai ngờ còn chưa có vào được cửa thì đã bị Dạ Hi đã sai người trực tiếp đưa tới Yên Vũ các.

Đến lúc này, danh tiếng Dạ Hi đố kị đã trở nên chân thực.  

  Khi Quân Thiên Dịch nhận được tin tức, lập tức nổi giận, tức giận tới nỗi cơ hồ ném vụn tất cả mọi thứ trong ngự thư phòng. Nhưng, ghê tởm hơn là, sáng sớm hôm sau, khi Quân Thiên Dịch tỉnh, lại phát hiện trên giường ngủ của mình có hai bạch hoa nam nhân.

Nhất thời, không thở nổi, hôn mê bất tỉnh.

Tin tức hoàng thượng ngất xỉu rất nhanh đã truyền ra khắp hoàng cung, tuy không hiểu vì sao hoàng thượng ngất xỉu, nhưng cũng có thể lờ mờ đoán được chuyện này nhất định có liên quan với Hiên vương phi. Mà đối với Dạ Hi các vị đại thần lại càng có thêm nhiều dị nghị.

Mà bên trong vương phủ, Dạ Hi vẫn vân đạm phong khinh uống trà chiều nghe Phấn Điệp báo cáo tin tức.

"Vương phi, người thật sự không lo lắng gì sao? Thanh danh của người đã trở nên rất xấu rồi. Tiễn bước nữ nhân của vương gia, làm hoàng thượng giận tới ngất, những điều này đều là đại nghịch bất đạo." Phấn Điệp sốt ruột nói. Rõ thật là hoàng đế chưa vội thái giám đã vội.

"Đúng đó, mẫu thân, con không muốn vừa ra khỏi cửa đã bị mắng, bây giờ đã có người mắng phụ thân bá lỗ tai, sợ lão bà, nói không chừng tiếp theo là tới phiên con nha." Quân Tư Mặc nhỏ giọng phụ họa nói. Từ sau khi hoàng gia gia xỉu vì tức, cậu liền trở về Hiên vương phủ.

Thật ra hoàng cung cũng rất thú vị, cậu còn chưa chơi đã, thật sự có chút không muốn rời đi.

"Ta gấp cái gì, người gấp không phải nên là hoàng thượng sao?" Dạ Hi nhàn nhã nói. Trên giường hoàng thượng đột nhiên xuất hiện hai nam nhân, một sự kiện lớn như vậy, ông ta không muốn gấp cũng không được.

Nghe vậy, Quân Tư Mặc vẻ mặt không nói gì nhìn mẫu thân nhà mình, lối suy nghĩ của người có thể đừng hoa mỹ như vậy không. Hoàng gia gia cũng đã ngất rồi, ông muốn nhanh cũng không được.

Quân Thiên Dịch hôn mê liên tục ba ngày ba đêm, khi tỉnh lại,đã là buổi chiều ngày thứ ba. Khi Quân Mặc Hiên đứng trước giường chờ đợi, trong lòng lại âm thầm oán giận: Nữ nhân đáng chết, đúng là gây họa cho hắn mà.

"Quân Mặc Hiên, ta nói con biết, nếu con không hưu Dạ Hi, trẫm và con không xong đâu." Quân Thiên Dịch tức giận càng tăng, bất chấp mình đã từng giao dịch gì với Dạ Hi.

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ, làm sao hắn lại trong ngoài không được lòng người rồi. Tối qua bị Hi nhi giáo huấn một trận, xế chiều hôm nay lại tới nhận lấy lửa giận của lão tử.

Kêu hắn hưu thê? Tối qua Hi nhi mới uy hiếp hắn nói: Nếu hắn dám lấy trắc phi, Hi nhi sẽ hưu hắn. Bây giờ phụ hoàng lại kêu hắn hưu Hi nhi, làm sao hắn dám chứ.

Thôi, mặc dù phụ hoàng yêu thương mình, nhưng cũng không thể bồi mình cả đời. Giữa phụ thân và thê tử, nương tử vẫn quan trọng hơn.

Vì vậy, Quân Mặc Hiên mang vẻ mặt kiên định nói: "Phụ hoàng, nhi thần sẽ không hưu Hi nhi, cũng sẽ không lấy trắc phi."

"Quân Mặc Hiên, con muốn chọc ta tức chết phải không, ôi... Đầu của trẫm đau quá..." Quân Thiên Dịch vỗ trán, giả vờ đau đầu nói.

Thấy thế, trong lòng Quân Mặc Hiên lo lắng, dù sao phụ hoàng cũng đã lớn tuổi, lại bị Dạ Hi dọa ngất đi, khó đảm bảo sẽ không lưu lại di chứng gì.

"Người tới, truyền thái y!" Quân Mặc Hiên sốt ruột nói.

Thấy chiêu này hữu hiệu, Quân Thiên Dịch càng kêu lớn tiếng, hai bên trán đổ mồ hôi lạnh, khiến cho ông thoạt nhìn không giống như đang giả bộ. Sau một hồi kêu rên, Quân Thiên Dịch tiếp tục mở miệng nói: "Hiên nhi, trong nhiều nhi tử như vậy, trẫm luôn luôn yêu thương con nhất, chẳng lẽ con thật sự muốn làm trẫm tức chết sao? Khụ khụ khụ..."

"Phụ hoàng, nói bậy bạ gì đó, nhi thần ước gì người khỏe mạnh cường tráng" Quân Mặc Hiên giải thích. Sao hắn lại xui xẻo như vậy, bị kẹp ở giữa lão tử và thê tử nhà mình.

"Hiên nhi, ta cũng không muốn ép con lấy trắc phi, phụ hoàng chỉ sợ con sủng Hi nhi tới tận trời rồi. Đến lúc đó người khổ là chính con a. Mấy ngày nữa phụ hoàng thay con tổ chức một bữa tiệc chọn phi, con phải tham gia." Quân Thiên Dịch nửa uy hiếp nói. Giống như Quân Mặc Hiên mà không đồng ý, ông sẽ lập tức ngất đi.

Bất đắc dĩ, Quân Mặc Hiên không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đồng ý. Rời khỏi hoàng cung, Quân Mặc Hiên rối rắm trở lại Hiên vương phủ, nói tin tức này cho Dạ Hi.

Khi Dạ Hi nghe được tin hoàng thượng vì quân Mặc Hiên mở một bữa tiệc chọn phi, nháy mắt nổi giận.

"Quân Mặc Hiên, chàng khá lắm, cũng dám làm cái gì tiệc tuyển chọn phi." Dạ Hi đồng thời giữ người Quân Mặc Hiên, hai mắt phun lửa nhìn hắn.

"Nương... Nương tử, đừng kích động, đây không phải là ý của bản thân ta, là phụ hoàng lấy bệnh áp chế, không còn cách nào khác ta mới đồng ý" Quân Mặc Hiên dè dặt cẩn trọng giải thích. Sợ nương tử nhà hắn sơ ý một chút kết liễu hắn.

"Không phải chủ ý của chàng, chẳng lẽ chàng không biết cự tuyệt sao?" Dạ Hi nắm chặt hai tay, nàng thật sự có xúc động muốn bóp chết Quân Mặc Hiên. Đáng chết, cổ đại này sao lại đáng ghét như vậy, chỉ là đuổi ruồi bọ cũng dính nàng.

"Ha ha, ta có cự tuyệt, nhưng mà, nghĩ lại, nương tử nhà ta ưu tú như vậy, làm sao có thể bị những nữ nhân khác hạ thấp được. Sao không nhân cơ hội này làm cho tất cả nữ nhân Thiên Thần đều chết tâm hết đi. Đây chính là biện pháp nhất lao vĩnh dật [*]. Quân Mặc Hiên càng nói càng hăng hái.

[*] Nhất lao vĩnh dật: Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã

Không thể không bội phục hắn thật thông minh, vào thời điểm này còn có thể nghĩ ra được lý do hoàn mỹ như vậy.

Nghe vậy, Dạ Hi không biết nên khóc hay nên cười, Quân Mặc Hiên đã đáp ứng rồi, vậy nàng sẽ nhân cơ hội này, đuổi đi toàn bộ ruồi bọ xung quanh.

Thấy nương tử nhà mình hết giận, Quân Mặc Hiên chân chó ôm lấy Dạ Hi, cằm cúi đặt tại bả vai Dạ Hi, dụ dỗ nói: "Nương tử, vi phu làm hòa thượng năm năm rồi, khi nào thì nàng cho ta ăn thịt đây."

Hơi thở ấm áp phả sâu vào trong lòng vành tai Dạ Hi, mang theo luồng điện.

"Muốn ăn thịt sao?" Dạ Hi cười tủm tỉm nói.

"Ừ ừ ừ..." Quân Mặc Hiên mãnh liệt gật đầu, bàn tay to bắt đầu hành động, nhưng khi bàn tay to của hắn muốn luồn vào của áo Dạ Hi.

Dạ Hi lạnh lùng nói: "Nằm mơ!"

Nói xong không nhìn tới vẻ mặt cầu tình đầy bất mãn của Quân Mặc Hiên, xoay người rời đi. Đùa, ban ngày ban mặt làm chuyện xấu gì.

Quân Mặc Hiên bất đắc dĩ, nhìn Tiểu Tiểu Mặc đã sớm đứng dậy, lộ ra vẻ mặt khổ sở. Đại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net