Chương 11252: Lão đạo và cô bé (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập tức, dù là lão đạo áo quần sờn rách, hoặc cô bé thông minh lanh lợi, đôi mắt cũng bỗng chốc sáng loáng!

Không cần tiểu nhị gọi, một lớn một nhỏ bưng chén mì chay, huỵch một tiếng chạy qua đó ngay.

Tô Mộc Dương và Tiểu Khắc đơ người ra nhìn.

Cô bé chạy nhanh hơn, chiếm chỗ trống trước.

Tô Mộc Dương đứng dậy theo bản năng, nhường chỗ cho lão đạo.

Tô Lạc cũng ngạc nhiên, sau đó cô lại cười, gọi tiểu nhị qua đây, nói với cô bé: "Muội muốn ăn gì, chỉ cần nói với hắn là được."

Cô bé nói ngọt với Tô Lạc: "Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ mời muội ăn cơm, chắc chắn là sẽ may mắn đó."

Cô bé nhắm đôi mắt, đôi mắt nhỏ nhỏ, tạo thành hình trăng lưỡi liềm, còn có một cái răng nanh trắng tinh, trông rất dễ thương.

Kể cả bộ váy rách được chấp vá, cô mặc trên người, cũng rất xinh xắn.

Nói xong, hai tay cô bé chấp lại, để dưới miệng, liền nói với tiểu nhị: "Ta muốn ăn thịt bò trộn tương, thịt heo hầm với bún, thịt bằm tương Bắc Kinh, sườn heo chua ngọt, vịt bát bảo, bún thịt chưng lá sen..."

Bla bla...

Cô bé nói một hơi hơn mười cái tên món ăn.

Hơn nữa toàn là món thịt!

Tiểu nhị bị kinh ngạc, quay đầu nhìn lão đạo.

Người ta có lòng tốt mời hai người dùng bữa, hai người đừng có chơi người ta vậy chứ!

Kết quả tên lão đạo này lại còn gật đầu: "Không tệ không tệ, trong mắt nha đầu như ngươi còn có sư phụ như ta không, món mà sư phụ thích ăn cũng gọi hết."

Nói xong, lão đạo nói với tiểu nhị: "Vậy cứ đem mười lăm món này lên trước đi."

Tiểu nhị đúng thật là kinh hãi luôn!

Thấy qua người vô sỉ, nhưng chưa thấy qua người vô sỉ như vậy! Hai tên nghèo xơ nghèo xác chỉ có hơn mười mấy đồng tiền, ăn chùa ăn chực ghê vậy à!

Tiểu nhị quay đầu, ánh mắt lên án nhìn Tô Lạc.

Cô bé cũng nhìn Tô Lạc với ánh mắt tha thiết.

Tô Lạc cười, nói với tiểu nhị: "Vậy thì mười lăm món này trước."

Tiểu nhị: "..."

"Mau đem lên." Tô Lạc dặn dò.

Tiểu nhị bĩu bĩu môi đi xuống, dù sao cũng có người tiêu tiền như nước, giúp quán rượu kiếm thêm lời, hắn còn ngăn cản làm gì?

Cô bé nhìn Tô Lạc với ánh mắt tha thiết.

Tô Lạc cười: "Hay ta ăn trước?"

Tiểu cô nương gật đầu, vùi đầu ăn ngon lành.

Gió cuốn mây tan.

Mười lăm món ăn liên tiếp không ngừng được mang lên, nhưng vẫn không lắp đầy được cái bụng của hai sư đồ.

Tô Lạc: "..."

Cho đến món canh cuối cùng được dọn lên, họ mới hài lòng, hai tay ôm cái bát bự, húp từng ngụm từng ngụm, vừa húp vừa nhìn Tô Lạc.

Lão đạo phụ trách ăn, đứng ra giao tiếp lại là cô bé lanh lợi đó.

- Ăn món ngon của ngài, thật ngại quá, cô nương xinh đẹp có điều gì muốn hỏi chúng tôi sao?

Tiểu cô nương người nhỏ nhưng ma lanh lắm, nói chuyện giống người lớn vậy.

Tô Lạc không tự chủ cười lên, tiểu cô nương này tính nhanh nhẹn dứt khoát chả trách sao ai cũng thích, thế là cô gật đầu: "Khi nãy nghe nói hai người muốn đi Thất Lạc Thành?"

Cô vừa húp một ngụm canh, nghe xong liền hạ bát canh xuống, dùng tay áo lau lau miệng, ngồi ngay ngắn lại, hiếu kì hỏi Tô Lạc: "Tỷ tỷ xinh đẹp cũng đi Thất Lạc Thành?"

Tô Lạc gật đầu.

Tiểu cô nương nhăn mày: "Tỷ tỷ, mấy người bọn tỷ trông sáng sủa quý phái, có tiền lại có thân phận địa vị, sao phải đi nơi nguy hiểm như Thất Lạc Thành thế kia?"

Tô Lạc: "Thất Lạc Thành nguy hiểm lắm sao?"

Tiểu cô nương: "Đúng vậy, mười người vào là hết chín người chết một người sống, người còn sống sót duy nhất trở về cũng sẽ mất đi ký ức, cho nên sao mấy người bọn tỷ lại phải đi chịu cái sự nguy hiểm này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net