Chương 4: Ở ác gặp ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Vãn khó khăn lắm mới trồi lên mặt nước, chào đón cô là một cái tát khá mạnh của Tô Khê.

Tô Vãn thật oan ức mà, cô cũng không rõ sao mình bị trượt chân nữa, nhưng cô chắc chắn sở dĩ mình bị ngã vào cống, là do có người đá thật mạnh vào mông cô.

Tô Vãn căm hận ôm má phải bị đánh của mình lại, muốn khóc nhưng không được.

- Ngũ muội, có người đá tỷ, không phải tỷ muốn ngã đâu.

Tô Khê cười nhạt.

- Ở đây chỉ có muội với tỷ thôi, tỷ cho rằng là ai đá tỷ? Tỷ còn không mau lên đó tìm chiếc áo khoác cho muội mặc?

- Nhưng mà......Tô Vãn xịu mặt xuống trông tội nghiệp.

Chiếc váy khinh sa lưu tiên bị ướt sũng lúc này dính chặt vào người cô, làm lộ những đường cong cơ thể quyến rũ, chiếc áo yếm bên trong cũng lộ rõ. Nếu cô cứ ra ngoài với dáng vẻ này, để người khác nhìn thấy, chẳng phải là rất mất mặt sao?

- Hay là, chúng ta gọi người đến đi? -- Tô Vãn ôm đầu suy nghĩ hết nửa ngày, đề nghị yếu ớt.

- Không được! Nếu đưa nam nhân đến, họ nhìn thấy hết thì phải sao đây? Tỷ mau đi! -- Mặt Tô Khê rất hung dữ.

- Không, không được... -- Tô Vãn lắc đầu hết mức, thế nào cũng không chấp nhận.

- Vậy tỷ lột đồ của tỷ ra cho muội mặc đi. -- Tô Khê tức giận giựt áo khoác của Tô Vãn.

- Ngũ muội, dừng tay, mau dừng tay... -- Tô Vãn ôm chặt lấy ngực, sống chết cũng không cho, bên ngoài cô chỉ có một lớp sa mỏng, bên trong là áo yếm thôi!

- Tỷ còn không mau đi?! -- Tô Khê nâng bỗng Tô Vãn rồi vứt trên bờ mà không chút thương tình.

Tô Vãn đứng trên bờ, y phục trên người dính rất chặt, cặp nhũ hoa trước ngực theo gió lay động, dựng đứng lên, quả thực giống xem thường người khác.

Cô lạnh đến run cầm cập, đang muốn chạy thụt mạng ra ngoài thôi.

Thế nhưng, đúng lúc này, trong rừng chẳng biết sao đột nhiên bốc cháy.

Phía xa dường như có người gào lên: "Cháy rồi...Trong rừng cháy rồi...Mọi người mau qua đó dập lửa..."

Khu rừng nhỏ chỉ ở bên cạnh hồ hoa này, khoảng cách rất gần. Xung quanh dường như vừa nhìn đã hiểu, không nói hòn non và đá tảng, căn bản chẳng có nơi để trốn.

Nhìn thấy vô số người chạy đến đây, Tô Vãn bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, hoảng hết cả hồn, hai tay cô che ngực, hoảng đến mức chạy vòng vòng một chỗ.

- Mau chạy! Mau chạy đi! -- Tô Khê trốn trong hồ sen hoảng quá lớn tiếng hối thúc! Không chạy nữa là không kịp đó! Nhưng, bây giờ không còn kịp nữa rồi.

Nghe thấy vô số tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tô Vãn bị dọa đến lãi nhãi, trong tiềm thức muốn nhảy vào cống nước lại.

Bũm một tiếng, bọt nước văng lên khá cao.

Tô Lạc suýt chút bật cười thành tiếng.

Nhưng lựa chọn này của Tô Vãn cũng không ngốc lắm. Suy cho cùng nước trong hồ không sâu, hai chân có thể chạm đáy, hơn nữa trong hồ hoa sen nở đầy, che che đậy đậy, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện có người nấp trong đó.

- Tỷ lại vào đây làm gì!" -- Tô Khê giận đến mức tóc cũng đứng sựng lên, cô tát một bạt tay thật mạnh lên mặt Tô Vãn.

Tô Vãn cũng tỏ vẻ không vui.

- Ngũ muội, muội đừng quá đáng thế! -- Cô cũng nổi nóng đấy được chưa?

Tô Khê trừng cặp mắt dữ tợn.

- Quá đáng? Ai quá đáng? Nếu không phải tỷ đẩy muội xuống, muội sẽ thê thảm thế sao? Tỷ nhớ đấy, sau khi ra khỏi đây muội sẽ không tha cho tỷ đâu

- Nhưng tỷ đâu phải cố ý, quả thực là có người đẩy tỷ.

- Ai đẩy tỷ thế, tỷ đi tìm nó về muội xem thử!

Làm ngơ những bước chân lũ lượt, lúc này hai chị em lại trực tiếp cãi nhau trong cống nước.

Tô Lạc lạnh lùng ngắm nhìn, cười trong e ngại, cứ thong dong thưởng thức cuộc tương tàn giữa hai chị em, cô rất mong chờ màn cờ tiếp theo, nhất định phải thật đặc sắc, như vậy mới không uổn phí cây đuốc mà cô chạy đi phóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC