Chap 14: Vì Lý Ân Ta Sẽ Không Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời thuờng không phụ lòng người... kẻ có tâm sẽ được phù trợ...

Lý Ân và Ái Mỹ còn nhiều kiếp nợ trần tục nên chưa thể siêu sinh...

Khi Lý Ân đã gần như tuyệt vọng thì bỗng nhiên nghe tiếng sư phụ gọi tên mình...

Lý Ân vội vàng lên tiếng cầu cứu...

- Sư phụ... con ở đây... người nhanh qua đây đi...

Đạo cô nghe thanh âm khản đặc của Lý Ân liền biết ngay có chuyện không lành... vội vàng chạy qua chỗ Lý Ân liền thấy tim đau đớn...

Vội đỡ Ái Mỹ dậy, không nói một lời liền vận công truyền vào người Ái Mỹ...

Ái Mỹ tính mạng đã như chỉ mành treo chuông... hơi thở yếu ớt đến nổi không còn nghe thấy... Tâm mạch bị hàn khí xâm nhập khiến cho máu trong cơ thể dần đông cứng lại...

Vị đạo cô nhíu mày gia tăng khí lực... Cơ thể Ái Mỹ cũng dần ấm lại... Trên đầu còn thóat ra một làn khói mỏng...

Lý Ân đứng bên cạnh nín thở cầu nguyện... Chỉ cần Mỹ Nhi sống lại nàng nguyện sẽ trả giá tất cả... cho dù cái giá có đắt đến đâu đi nữa nàng cũng không hối hận...

Nửa canh giờ sau đạo cô thu trườn lại rồi bế Ái Mỹ đi về phòng ngủ của Ái Mỹ và Lý Ân... Lý Ân chạy theo sau vội vàng hỏi.

- Sư phụ... muội ấy thế nào rồi ạ...

Đạo cô khẽ thở dài nói.

- Ta đến quá trễ... tính mạng có thể giữ... nhưng võ công thì không chắc chắn...

Nói xong lại nhìn Lý Ân nhíu mày nói.

- Ân nhi... con cũng bị thương...

Lý Ân nước mắt chảy dài nói.

- Sư phụ... là lỗi của con... chính con hại Mỹ Nhi... lẽ ra người ra nông nổi này là con... nhưng Mỹ Nhi lại vì cứu con mà... Sư phụ... cầu xin người... xin hãy cứu Mỹ Nhi... muội ấy có bề gì con làm sao sống nổi...

Đạo cô khẽ lắc đầu thở dài... Tình cảm của Lý Ân và Ái Mỹ sâu sắc thế nào bà cũng hiểu... chỉ là không biết còn có một phương diện khác thôi... Bà cũng biết hai đệ tử này vừa thông minh lại cũng vô cùng cố chấp... nếu đã quyết chuyện gì thì ai cũng không quản được... Nhất là Ái Mỹ... trong tâm hồn luôn tiềm ẩn tâm ma...

Khẽ vỗ về Lý Ân đạo cô nói.

- Ta cũng đã tận lực... còn thuộc vào ý trời... Ngày mai nếu Mỹ Nhi có thể tỉnh dậy thì xem như mệnh lớn... bằng không chỉ còn biết chờ đợi...

Ân Tĩng khóc hồi lâu rồi nói.

- Sư phụ... người nghỉ ngơi đi... con sẽ chăm sóc Mỹ Nhi

Đạo cô khẽ gật đầu rồi đi ra... Lòng bà cũng vô cùng bất an và lo lắng...

Cả đêm hôm đó Lý Ân không dám chợp mắt... Nàng ngồi bên cạnh Ái Mỹ, bàn tay nắm chặt tay Ái Mỹ ủ ấm...

Dù thân nhiệt Ái Mỹ không còn lạnh nữa nhưng Lý Ân vẫn không dám buông tay ra...

Mãi gần sáng vì quá mệt mỏi nên Lý Ân mới thiếp đi một lát... Nhưng lại rơi vào cơn mộng mị...

Trong mơ Lý Ân thấy mình và Ái Mỹ bị vây bởi một đám người mặt mày hưng tợn... Lý Ân rất sợ hãi liền cố vùng vẫy mong thóat thân nhưng không được... Khi Lý Ân đang tuyệt vọng nhất lại nghe Ái Mỹ nói nhỏ bên tai.

- Lý Ân... đừng sợ... có muội rồi... Muội sẽ bảo vệ tỷ... Nhất định chúng ta sẽ không sao...

Lý Ân nhìn Ái Mỹ , ánh mắt Ái Mỹ sáng lên sự kinh định khiến cho Lý Ân bỗng nhiên cảm thấy tin tưởng vô cùng... Nàng tin chỉ cần Ái Mỹ thực sự ở bên nàng thì sẽ không ó gì khiến nàng sợ hãi nữa...

Lý Ân khẽ cười đáp lại Ái Mỹ... Ái Mỹ cũng mĩm cười với nàng...

Đám người bặm trợn nhìn hai nàng với ánh mắt của những con thú đói khi thấy miếng thịt tươi trước mắt...

Lý Ân run rẫy lùi lại phía sau... Ái Mỹ nắm chặt tay Lý Ân không hề kinh sợ liền nhìn chằm chằm vào bọn chúng...

- Các ngươi muốn gì...

Ái Mỹ cao giọng hỏi...

Một tên liền đáp.

- Muốn mạng sống của các ngươi...

- Đừng mơ... ai đụng vào chúng ta hôm nay sẽ chết ngay lập tức...

Ái Mỹ cười nhạt... nét mặt lạnh đến đáng sợ... Lý Ân khẽ run lên khi nhìn thấy Ái Mỹ như vậy. Đây không phải là Mỹ Nhi của nàng nũa rồi...

Tên cao lớn có lẽ là thủ lĩnh trong đám người nhìn Ái Mỹ chăm chú... lát sau hắn nói...

- Hai tiểu mỹ nhân xinh như hoa thế này ta có chút tiếc nuối... nhưng có người trả giá rất lớn cho hai mạng nhỏ này nên ta đành nhẫn tâm thôi...

Nói xong hắn liền phất tay ra hiệu cho đám người cùng xông vào hai nàng...

Ái Mỹ đẩy Lý Ân ra sau vung tay chặn lại đường kiếm của bọn chúng... rất nhanh chóng liền cướp được một thanh kiếm quay sang đối chọi với cả đám...

Lúc này sắc mặt Ái Mỹ rất đáng sợ... lạnh lẽo như thần chết... ánh mắt ngập tràn sát khí khiến cho Lý Ân rất sợ hãi...

Lại thấy đám người kia lần lượt lần lượt từng tên một bị Ái Mỹ một dao kết liễu mạng sống... sắc mặt không một chút thuơng xót...

Ân Tĩn nhận ra Ái Mỹ gần như đã không còn kiểm soát được ý thức... giống như một cỗ máy cuồng sát...

Lý Ân kinh hãi chạy lại níu tay Ái Mỹ lại... nàng không muốn Mỹ Nhi của nàng biến thành như vậy... Nếu không ngăn cản lại nàng sẽ mất đi Mỹ Nhi của nàng bao lâu nay...

Ngay lúc ấy khi mà ánh mắt Ái Mỹ bắt đầu dịu lại khi nhận ra Lý Ân thì một tên trong đám người kia liền vung kiếm đâm thẳng vào người Ái Mỹ...

Lý Ân toàn thân lạnh ngắt, một câu cũng không thốt nên lời... Chỉ biết trơ mắt nhìn Ái Mỹ bị thanh kiếm xuyên qua...

Ánh mắt vừa dịu đi một chút của Ái Mỹ lại ngập tràn sát khí... Mặc kệ thanh kiếm kia còn gim trong cơ thể liền nhanh như gió vung tay chém vào tên vừa đâm mình... một dao lấy mạng hắn trong nháy mắt...

Những kẻ còn lại hoảng sợ liền bỏ chạy giữ lấy mạng... Khi chỉ còn lại hai tỷ muội Ái Mỹ mới nhìn xuống vết thuơng của mình... không nói được một câu đã gục xuống...

Lý Ân vội nhào tới ôm lấy Ái Mỹ khóc không thành tiếng... Nàng hối hận... Là lỗi của nàng... Nếu nàng không cản Mỹ Nhi lại thì muội ấy sẽ không bị thương... Nàng chỉ mang lại tai họa cho Mỹ Nhi... là lỗi của nàng...

Ái Mỹ nhìn thấy Lý Ân khóc liền cười gượng, đưa bàn tay nắm lấy tay Lý Ân nói nhỏ.

- Muội không sao...

Lý Ân nắm chặt bàn tay Ái Mỹ giọng khẩn thiết...

- Mỹ Nhi... muội đừng bỏ mặc ta một mình... nhất định không được có mệnh hệ gì ..

Ái Mỹ khẽ gật gật đầu đáp ứng rồi nói.

- Ta không chết... vì Lý Ân ta sẽ không chết... Lý Ân đừng khóc nữa được không...

Vừa khi ấy Lý Ân giật mình tỉnh giấc... Khi biết rằng đây chỉ là một giấc mơ thì thầm thở phào nhẹ nhõm... nhưng là lòng nàng lại lạnh ngắt ngay sau khi nhớ ra mọi chuyện hiện tại... Hiện tại cũng khác gì trong mơ đâu... Mỹ Nhi vẫn hôn mê bất tỉnh... Tính mạng không biết thế nào... Mà nguyên do khiến Mỹ Nhi trở nên như vậy lại cũng chính là vì nàng...

Lý Ân âm thầm rơi lệ, không ngừng tự trách bản thân mình làm hại tới Mỹ Nhi... nguyên lai là trong mơ hay thực tại Mỹ Nhi đều là vì nàng mà thương tổn...

Đạo cô bước vào, nhìn Lý Ân hai mắt đầy lệ cũng vô cùng đau xót... Cả Lý Ân và Ái Mỹ đều là đệ tử ưng ý nhất của bà... bao lâu nay lại cũng xem hai đứa như con gái... Nay trong hoàn cảnh này lại không giúp được gì... Người làm sư phụ như bà cũng cảm thấy mình vô dụng...

Khẽ vỗ nhẹ lên vai Lý Ân đạo cô nói.

- Ân Nhi... con cũng nội thuơng không nhẹ... Nên nghỉ ngơi một chút... Ta thay con trông coi Mỹ Nhi... có gì sẽ gọi con...

Lý Ân một mực lắc đầu nói.

- Con không sao ạ... Con sẽ ở bên Mỹ Nhi... Khi muội ấy tỉnh dậy hẳn là rất muốn gặp con... Mỹ Nhi đã vì con mà ra nông nổi này... con một chút khổ cực lại không thể vì muội ấy mà chịu sao.

Đạo cô thở dài bất đắc dĩ... Về khoản cứng đầu cố chấp thì Lý Ân còn hơn cả Ái Mỹ... bà cũng đành chịu...

Khẽ cầm tay Ái Mỹ xem mạch, đạo cô khẽ chau mày... Mạch đập hỗn loạn không sao xem chuẩn được... Âm thầm vận công truy tìm kinh mạch một hồi sau mới tìm ra... Vị đạo cô thở ra một hơi nhẹ nhõm... Tâm mạch đã khá hơn rất nhiều...

Quay sang Lý Ân đạo cô trấn an...

- Ân Nhi... con an tâm... Mỹ Nhi đã khá hơn rất nhiều... chắc chắn con bé sẽ tỉnh lại...

Lý Ân vui mừng gạt lệ... cố mỉm cười với sư phụ... Nàng mặc kệ Mỹ Nhi sau này ra sao... cho dù muội ấy có trở thành một phế nhân thì chỉ cần muội ấy còn sống là đủ... Nàng sẽ luôn ở bên muội ấy chăm sóc cho muội ấy suốt đời...

Để Lý Ân ngồi bên Ái Mỹ , đạo cô liền lên núi tìm ít thảo dược có lợi cho thương thế của cả hai đệ tử... Sau đó bà tự tay sắc thuốc và còn nấu thêm một nồi cháo cho cả hai... Xong xuôi liền mang cháo và thuốc lên đưa cho Lý Ân rồi nói

. - Con ăn một chút cháo đi... Phải có sức khoẻ mới chăm sóc Mỹ Nhi được...

Lý Ân nhìn đạo cô lòng tràn đầy cảm kích, nàng không dám trái lời nên ngoan ngoãn ăn hết chén cháo... Xong uống hết chén thuốc của mình và tự tay mớm thuốc cho Ái Mỹ...

Ái Mỹ hôn mê nên mớm thuốc rất khó... Vất vã nửa canh giờ mới hết chén thuốc... nhưng là làm đổ ra ngoài hơn phân nửa... Lý Ân lấy khăn lau mặt cho Ái Mỹ... sắc mặt ngập tràn ôn nhu... giống như hơn mười năm trước nàng chăm sóc Mỹ Nhi... bất quá khi ấy Mỹ Nhi còn có thể làm nũng với nàng... quậy phá với nàng... còn bây giờ Mỹ Nhi lại cứ vậy nằm im lìm như tượng đá...

Những ký ức ngày bé trỗi dậy khiến Âm Ân đau xót không thôi... Nước mắt lại vì thế mà rơi lã chã... Rơi xuống cả khuôn mặt thanh tú kiều mỵ của Ái Mỹ...

- Tỷ tỷ...

Âm thanh yếu ớt vang lên khiến Lý Ân giật mình mở to hai mắt... Nàng như không tin vào trước mắt mình...

- Mỹ Nhi...

Lý Ân kêu lên vừa kinh ngạc vừa vui sướng... Ái Mỹ không đáp mà chỉ mỉm cười với nàng... Lý Ân đặt tay lên má Ái Mỹ cười ngây ngốc nói

- Mỹ Nhi... muội tỉnh rồi... có thật muội tỉnh rồi...

Ái Mỹ khẽ gật đầu nói.

- Phải... tỷ tỷ... muội đã tỉnh...

Lý Ân rơi lệ... nhưng là những giọt lệ hạng phúc... Ôm chầm lấy Ái Mỹ nói...

- Hài tử xấu... muội khiến ta lo lắng thế nào có biết không... Ta còn tưởng muội không cần ta nữa... không muốn ở bên ta nữa...

Ái Mỹ khẽ lắc đầu nói.

- Không... sẽ không... muội mãi mãi cần tỷ... cả đời sẽ luôn bên tỷ... vì tỷ muội không thể chết... cho dù thế nào cũng không thể chết...

Lý Ân không nói thêm lời nào chỉ biết ôm chặt Ái Mỹ trong lòng... giờ khắc này Mỹ Nhi là tất cả đối với nàng...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net