Chap 75: Tết Đoàn Viên - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chắc chắn Ái Mỹ đã hoàn toàn bình phục Pí Nam muốn dời khỏi núi. Tuy nhiên tất cả mọi người đều không muốn để nàng đi. Thời gian sống bên nhau khiến cho mọi người dần xem Pí Nam như một thành viên trong nhà, hơn nữa Pí Nam cũng không có nơi nào để đi. Trước tình cảm chân thành của mọi người Pí Nam cũng không nỡ dời đi, nàng cũng là kẻ vô gia cư, bao năm cùng Ái Mỹ lăn lộn giang hồ. Giờ Ái Mỹ và Lý Ân đã trở về bên nhau, nàng nếu ra đi cũng lại một mình cô độc. Tình cảm ấm áp của mọi người ở đây khiến cho nàng quen thuộc, khiến nàng sợ hãi cô đơn. Hơn nữa ở nơi này có một người nàng không muốn dời xa. Không biết từ khi nào người ấy đã đi vào trái tim khô cằn của nàng, khiến cho những vết chai sạn dần trở nên mềm mại. Pí Nam liếc sang người ấy, cũng cảm thấy đôi mắt mong chờ đang nhìn mình. Thế nên Pí Nam đã ở lại. Nàng muốn cho bản thân một cơ hội, nàng cũng muốn hạnh phúc, muốn được yêu thêm một lần.

Ái Mỹ hồi phục rất nhanh, chỉ vài ngày sau khi tỉnh lại nàng đã có thể xuống giường đi lại. Mọi chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua đạo cô cũng không trách mắng nàng nữa, trãi qua sinh tử đạo cô cũng tin nàng sẽ chín chắn hơn.

Lý Ân vẫn luôn ở cạnh Ái Mỹ, lúc Ái Mỹ muốn đi dạo hai nàng sẽ nắm tay cùng đi dạo, khi Ái Mỹ muốn ngủ hai nàng cũng cùng nhau ngủ. Lục phu nhân biết Lý Ân và Ái Mỹ có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng nên bà cũng ít khi tìm gặp các nàng. Sức khoẻ bà đã rất tốt, lại có thêm mọi người ở đây ai cũng xem bà như thân mẫu mà chăm sóc. Hiện tại Lục phu nhân đã không chỉ có mỗi Lý Ân là con, bà hiện tại có rất nhiều đứa con.

Mọi người trên núi cũng dần biết về tình cảm của Lý Ân và Ái Mỹ, sau giây phút đầu có chút ngỡ ngàng thì cũng nhanh chóng thích ứng, lúc thích ứng được rồi thì lại cảm thấy Lý Ân và Ái Mỹ rất hợp với nhau, hai nàng ở bên nhau tạo ra một bức tranh hài hòa không tìm ra một tia khiếm khuyết. Ngay cả Mộc Điền cũng thật tâm chúc phúc cho hai nàng.

Ái Mỹ sau khi biết Lý Ân vì mình mà mất đi võ công thì rất áy náy, nhưng Lý Ân nói nàng không để tâm, từ nay các nàng chỉ yên bình sống ở đây, không phiền thế tục. Bởi vậy có võ công hay không cũng không sao. Ái Mỹ cũng thấy hợp lý nên mới vơi đi day dứt áy náy.

Lâu rồi trong am lại mới đón tết vui vẻ như vậy. Mọi người cùng nhau gói bánh chưng, gói giò, riêng đồ của Lục phu nhân và đạo cô thì là đồ chay. Ái Mỹ thì bắt Lý Ân làm bánh bao cho mình, còn đe dọa mọi người không cho ai ăn ké. Tính tình so với ngày xưa chẳng thay đổi bao nhiêu.

Ngày cuối cùng của năm cũ, trong am lại xuất hiện hai vị khách, xa lạ mà cũng quen thuộc. Chính là Tiểu Tinh và Thiên Di. Hai nàng lặn lội từ miền nam ra đây để được ăn tết với mọi người khi nghe tin Ái Mỹ đã tỉnh dậỵ

Cũng đã ba năm dời xa nơi này, lúc gặp lại mọi người cảm động mà ôm nhau khóc. Bảo Lam khoa trương nhất mà ôm lấy Tiểu Tinh than thở.

- Tinh nhi, muội về rồi. Ta rất nhớ muội. Muội đi xa ba năm qua chẳng còn ai giúp ta làm bếp, một mình ta phải xoay sở rất cực khổ.

Tiểu Tinh mỉm cười nói.

- Tỷ an tâm, muội sẽ giúp tỷ làm thật nhiều món ngon cho mọi người.

Tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng mà nói.

- Tinh nhi là nhất, thật nhớ món ăn của Tinh nhi.

Trong khi mọi người vui vẻ thì Thiên Di lại mặt mày xám xịt. Hai nàng về ăn tết mà Tinh Tinh của nàng lại bị biến thành đầu bếp là sao. Nàng không thích, nàng chỉ muốn Tinh Tinh nấu cho mình nàng thôi. Tuy nhiên Thiên Di chẳng dám nói ra cái ý nghĩ ấy. Dù sao đây cũng là gia đình khác của Tiểu Tinh, nàng không thể ghen tỵ.

Tiểu Tinh bước tới trước mặt Ái Mỹ và Lý Ân, nhìn hai người tay trong tay nàng liền cười khẽ rồi nói.

- Thật tốt vì cuối cùng mọi chuyện đã tốt đẹp. Hai người nhất định phải sống thật vui vẻ nhé.

Lý Ân mỉm cười hiền lành còn Ái Mỹ lại gian trá nói.

- Dĩ nhiên rồi, ta và tỷ tỷ sẽ tốt. Tốt hơn ngươi và tên lùn nhà ngươi.

Tiểu Tinh buồn cười không thèm chấp. Nhưng Thiên Di lại như vịt gặp nước nóng. Nàng tức giận nói.

- Hoàng Ái Mỹ, ngươi chẳng thể nào tốt đẹp lên được. Lý Ân tỷ thật xui xẻo vì yêu phải ngươi.

Ái Mỹ cười nói.

- Ta tốt hay không cũng không tới phiên ngươi quản. Ngươi nha, xem lại mình đi. So với Tinh Tinh cái gì cũng thua thiệt, coi chừng có ngày nàng bỏ ngươi theo người khác.

Thiên Di tức giận đỏ mặt. Muốn mắng mà lại không biết mắng gì. Quả thật nàng so với Tiểu Tinh đều là thua thiệt. Võ công không có, cũng không thông minh khéo léo, cũng không dễ thương xinh đẹp bằng, lại còn chiều cao cũng thua thiệt. Nàng cũng rất đau lòng rồi, Ái Mỹ còn đem ra chê cười nàng. Nàng muốn giết người, nhưng nàng đánh không lại Ái Mỹ.

Tiểu Tinh nhìn Thiên Di như vậy thì vừa buồn cười lại vừa thương. Nàng lườm Ái Mỹ một cái rồi quay sang Thiên Di nói.

- Thiên Di trong mắt ta luôn hoàn hảo nhất. Trên thế giới này cũng không ai bằng được nàng.

Khuôn mặt Thiên Di lập tức rạng rỡ hẳn lên. Vẫn là Tinh Tinh tốt nhất. Ái Mỹ thấy như vậy thì cười trộm, đang tính trêu ghẹo thêm lại bị Lý Ân lườm một cái đành im re.

Sau khi Tiểu Tinh đi chào sư phụ và mẹ Lý Ân thì Ái Mỹ liền lôi kéo Lý Ân đi ra ngoài chơi. Lý Ân cũng hết cách, từ khi Ái Mỹ tỉnh dậy luôn như xưa bám rít lấy nàng không chịu dời một bước. Khiến cho nàng không làm gì được. Cũng may các sư muội sư đệ đều đã lớn, đã không còn cần nàng chăm sóc, nếu không nàng không biết phải làm sao.

Hai nàng lại ra bờ suối cũ. Trời rất lạnh nên cũng không dám đụng vào nước. Ái Mỹ dựa vào vai Lý Ân im lặng hồi lâu mới nói.

- Nơi này thật nhiều kỷ niệm. Còn nhớ lần tỷ và đại sư huynh ra đây trò chuyện rồi muội tìm thấy. Khi ấy muội thật sự rất tức giận.

Lý Ân cười khẽ nói.

- Phải rồi. Khi ấy muội chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, vậy mà đã biết ghen.

Ái Mỹ chu môi nói.

- Mười ba tuổi cũng đâu còn nhỏ chứ.

Lý Ân cười khẽ lắc đầu. Nói về độ cãi bướng thì ai thắng được Mỹ nhi chứ. Ái Mỹ nhìn lên đỉnh núi quen thuộc liền nói.

- Tỷ tỷ, qua mùa xuân chúng ta cùng lên núi được không.

Lý Ân gật đầu đáp.

- Được. Chỉ cần muội muốn đi nơi nào ta cũng đi cùng muội.

Ái Mỹ vui vẻ dựa vào người Lý Ân nói.

- Tỷ tỷ, ở bên tỷ thật hạnh phúc. Muốn ở bên tỷ đời đời kiếp kiếp.

Lý Ân sủng nịnh vuốt nhẹ khuôn mặt Ái Mỹ rồi nói.

- Được, chỉ cần muội không chán ta thì ta sẽ luôn bên muội đời đời kiếp kiếp.

Ái Mỹ liền đáp.

- Không chán, một tỉ tỉ năm cũng không chán.

Lý Ân cười khẽ, nàng ôm chặt Ái Mỹ trong lòng. Mỹ nhi của nàng ngày càng đáng yêu.

Đêm giao thừa cũng đến, mọi người cùng nhau đốt pháo. Tiếng pháo nổ rộn rã khắp nơi. Nụ cười trên khuôn mặt ai cũng rạng rỡ. Không khí ấm áp vui vẻ hệt như mười mấy năm trước khi tất cả vẫn còn là những đứa trẻ.

Đón giao thừa xong tất cả mọi người cùng quỳ xuống chúc thọ cho Đạo cô và Lục phu nhân. Đạo cô và Lục phu nhân đều rất vui vẻ. Tuổi già của hai người từ hôm nay có lẽ sẽ được sống an nhàn. Lục phu nhân cười nhìn Lý Ân và Ái Mỹ rồi nói.

- Ân nhi, Mỹ nhi. Ta và sư phụ các con đã trò truyện cùng nhau và đưa ra một quyết định. Chúng ta muốn làm lễ thành thân cho hai con vào cuối tháng riêng này. Để cho Tinh nhi và Di nhi có thể cùng tham gia. Hai con có ý kiến gì không.

Lý Ân và Ái Mỹ hết sức ngỡ ngàng. Lý Ân còn chưa kịp nói gì thì Ái Mỹ đã nhanh nhảu đáp.

- Bá mẫu, sư phụ. Tạ ơn hai người đã thành toàn cho chúng con. Hai chúng con không có ý kiến. Xin tùy hai người sắp xếp.

Đạo cô cười hài lòng nói.

- Mỹ nhi quả nhiên trưởng thành hơn rất nhiều. Đã vậy mọi việc cứ để chúng ta lo liệu. Hai con nên xắp xếp thời gian cùng Bảo Lam và Pí Nam đi may áo cưới.

Lý Ân cảm động nói.

- Ân nhi tạ ơn sư phụ và mẫu thân.

Lục phu nhân cười hiền nói.

- Chỉ cần các con hạnh phúc là chúng ta an lòng.

Mọi người có mặt ở đây đều vui mừng cùng Lý Ân và Ái Mỹ. Họ hướng về hai nàng nói.

- Chúc mừng nhị sư tỷ và tiểu sư muội.

Lý Ân có chút ngượng ngùng cảm ơn mọi người. Nàng len lén nắm tay Ái Mỹ siết chặt. Mọi người ai cũng thấy hết nhưng biết Lý Ân hay ngượng ngùng nên cũng không muốn trêu ghẹo nàng.

Sau khi trở về phòng Ái Mỹ quá khấn khích. Nàng kéo tay Lý Ân ngồi xuống ghế sau đó lại bắt đầu nói không ngừng.

- Tỷ tỷ, sư phụ và bá mẫu thật tốt. Muội không ngờ hai người sẽ đề xuất làm lễ thành thân cho chúng ta.

Lý Ân mỉm cười, Ái Mỹ lại nói.

- Tỷ tỷ, không biết lễ thành thân của chúng ta sẽ như thế nào nhỉ. Muội muốn phải đẹp hơn của Bá Dũng huynh và Lan Nhi tỷ cơ.

Lý Ân khẽ lắc đầu cười, Ái Mỹ lại nói.

- Tỷ tỷ, muội đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Cuối cùng cũng thấy được tỷ tỷ mặc áo tân nương, mà lại là tân nương của muội.

Lý Ân lần này không im lặng nữa. Nàng nói.

- Ai nói ta sẽ làm tân nương. Muội mới là tân nương.

Ái Mỹ tròn mắt không phục nói.

- Muội sao có thể là tân nương. Trước giờ tỷ tỷ luôn là tân nương.

Lý Ân lập tức phản đối.

- Ta làm tân nương lúc nào.

Ái Mỹ cười gian đáp.

- Ai bên dưới phải làm tân nương. Tỷ tỷ, trước giờ tỷ luôn ở dưới.

Lý Ân lườm Ái Mỹ một cái sau đó tỉnh bơ đáp.

- Vậy từ giờ muội sẽ ở dưới.

Ái Mỹ lập tức phản đối.

- Không được. Muội phải ở trên.

Lý Ân cười nói.

- Đó không phải muộn muốn là được.

Ái Mỹ hùng hổ đáp.

- Muội sẽ chứng minh cho tỷ thấy.

Lý Ân mặt không thay đổi đáp.

- Được, ta cũng muốn cho muội thấy mình thất bại thế nào.

Ái Mỹ cười gian nói.

- Vậy hiện tại...

Chưa nói hết câu đã bị Lý Ân nhéo vào má một cái đau điếng. Ái Mỹ đáng thương xoa mặt. Lý Ân liền nói.

- Hiện tại ngoan ngoãn đi ngủ. Chờ đêm tân hôn ta sẽ cho muội biết.

Ái Mỹ không đồng ý. Nàng liền dở trò năn nỉ nhõng nhẽo thường ngày. Thế nhưng lần này Lý Ân kiên quyết không thõa hiệp. Ái Mỹ cũng đành phải chấp nhận. Nàng thề đêm tân hôn sẽ phải để tỷ tỷ biết tỷ tỷ chỉ có thể làm nương tử mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net