Phần 3: Kẻ chủ mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm đó ba người từ biệt dân làng và hứa sẽ bình an quay về đồng thời sẽ cho họ một đáp án chính xác nhất. Họ từ biệt bản làng cổ kính với những mái ngói mọc đầy rêu phong và những con người chân chất để quay lại xe jeep vẫn đang giấu trong bụi rậm bên vệ đường, những căn nhà dần khuất sau bóng lưng họ, tới lúc ngoảnh lại chỉ thấy một rừng cây xanh mát, một cảm giác hối tiếc càng khiến quyết tâm tìm ra chân tướng của Nam Sơ mạnh mẽ hơn.

Nam Sơ bất chợt đổi kế hoạch làm Từ Dụ ngạc nhiên và không hiểu cô đang nghĩ gì, trong khi Thuấn Hy đoán trước cô sẽ quyết định như vậy, cô muốn quay lại thành phố để điều tra kẻ chủ mưu đã đứng đằng sau vụ tăng giá cả:

" Chúng ta sẽ quay lại thành phố để tìm ra kẻ chủ mưu âm thầm thao túng giá cả, và tại sao mục đích của chúng là muốn bắt cóc những người dân lương thiện mà không để lại bất kì dấu vết nào. Một khi bắt được hắn, chúng ta mới có thể tìm ra nơi ở của những người bị mất tích nhanh chóng"

Thuấn Hy tiếp thêm lời của Nam Sơ:

" Tôi đã nhờ người bên bộ tài chính điều tra, họ không hề biết giá cả ở đảo Quý Châu lại tăng cao, và Quý Châu cũng không cho phép nhập hàng từ nơi khác tới, rõ ràng mục đích của chúng là muốn dụ con mồi ra khỏi tổ và tóm gọn, nếu không tinh ý sẽ không ai phát hiện chuyện người mất tích và việc tăng giá lại có liên quan, đó là lí do vì sao chính quyền địa phương bất lực trong chuyện này, thậm chí bỏ qua việc điều tra ngọn ngành. Trung bình mỗi năm tỉ lệ ngư dân, thợ săn bị mất tích do tại nạn, bão tố, hay gặp thú dữ mất mạng không ít, chính vì thế họ chỉ xử lí qua loa như những vụ án trước đây"

Nói tới đây, ai cũng hiểu bước theo nên làm gì, Từ Dụ tăng tốc chạy về thành phố trong buổi sáng. Trong khi Nam Sơ và Thuấn Hy kết hợp vận dụng những mối quan hệ và những lập luận của mình để tìm ra kẻ thao túng giá cả trước, người có thể làm điều đó không phải kẻ bình thường và càng không thể làm một mình, nhất định có một thế lực đằng sau đó.

Nam Sơ một mình luồn lách quan các con hẻm ở thành phố sầm uất bậc nhất Quý Tân một cách vội vã, cô mang chiếc kính đen, mái tóc cột đơn điệu về phía sau, khuôn mặt thanh tú bị những tia nắng mùa hạ chiếu vào càng toát lên vẻ mỹ miều quý phái. Khi tới ngõ cụt cô dừng lại, trước mặt là một người đàn ông ăn vận lịch lãm đứng ở trung tâm, kế bên là hai người đàn ông cao to nhìn sơ là biết tuỳ tùng của ông ta, ngoài ra còn có một cô gái nhỏ nhắn trạc hai mươi ba tuổi với sắc thái hoàn toàn khác với những người còn lại. Nam Sơ tháo kính râm rồi tới bắt tay người đàn ông, cô nở nụ cười nhẹ trên môi, ánh mắt kiên định không chút sợ hãi:

" Chào ngài Lý, đã lâu không gặp, trông ông vẫn còn tốt lắm. Hy vọng vết thương không còn hành hạ ông nưa"

Người đàn ông họ Lý nhìn Nam Sơ một lượt từ trên xuống rồi gật đầu, vẻ mặt có vẻ hài lòng, ông quay sang hai người tuỳ tùng bên cạnh rồi ra lệnh cho họ cúi đầu chào cô, rồi nói với giọng điệu kiên quyết:

" Đây là ân nhân của ta, cũng là ân nhân của các cậu, tuyệt đối không được khinh suất, đoạn đường phía trước hãy bảo vệ cô Nam Sơ thật chu đáo"

Sau đó ông quay sang cô gái bên cạnh và ra hiệu cho cô tiến về phía trước, ông hạ giọng nới với Nam Sơ, đồng thời cô gái bênh cạnh cũng đưa sấp tài liệu mật trên tay cho Nam Sơ với ánh mắt lạnh lùng, không chút biểu cảm:

"Như yêu cầu của cô, tôi đã tìm ra người thao túng giá và những bằng chứng phía sau đều có trong tập tài liệu này, cô cứ từ từ kiểm tra nhưng tôi khuyên cô nên biết chừng mực vì người phía sau không phải kẻ tầm thường. À, còn nữa, Tiểu Mạnh và Tiểu Bắc sẽ đi theo hộ tống cô tới đó, còn cô gái này Hạ Lam - chính là thiện xạ đồng thời là hacker mà tôi đã cất công thu nhận và đào tạo tám năm nay, cô ấy sẽ giúp ích cho cô"

Nam Sơ không ngờ ông Lý lại cho cô cả ba người đi theo trợ giúp, điều đó vừa khiến cô cảm kích vừa nghi hoặc có khi những gì mà cô đang tìm hiểu nó còn đáng sợ hơn thứ cô nghĩ giống lời ông ta nói, cô nắm chắt sấp tài liệu trong tay trong lòng có chút bất an. Nhưng cô hiểu rõ ông Lý là người chuyên đào tạo sát thủ và tham gia hoạt động của thế giới ngầm, ông ta đã từng được cô cứu khi đang bị truy sát bởi các băng đảng đối lập khi cô còn làm việc trong chính phủ, đồng thời tìm ra người thân mất tích của ông, vì ân tình đó mà ông ta luôn muốn báo đáp cô, cho nên ông ta sẽ không lừa cô.

Nam Sơ nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt một lượt, cô không ngờ một cô gái thanh mảnh như vậy mà lại là tay thiện xạ được ông Lý huấn luyện từ nhỏ. Trên tay cô ấy nhìn kĩ có rất nhiều vết thương đã lành, trông giống vết thương thời niên thiếu, trông cô lạnh lùng nhưng có phần đáng thương. Bị người lạ nhìn chằm chằm Hạ Lam ngại ngùng quay đi, mái tóc thưa che đi một phần trán cao và đôi mắt đen long lanh, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt tóc lên.

Lúc này mặt trời cũng đang xuống núi, những ngọn đèn đường sáng lên, không khí se lạnh làm Nam Sơ bắt đầu rùng mình, cô cùng Tiểu Mạnh, Tiểu Bắc, Hạ Lam từ giã ông Lý và trở lại nhà hàng nơi mà Thuấn Hy và Từ Dụ đang đợi sẵn. Nhìn thấy Nam Sơ từ xa Từ Dụ đã có thể thở phào nhẹ nhõm, anh sợ cô gặp bắt trắc khi đi một mình mà không cho đi theo, nhìn thấy cô an toàn trở về với ba người lạ mặt anh không khỏi hoài nghi, biết Từ Dụ sẽ thắc mắc nên Nam Sơ đã giới thiệu ba người mới cho anh và giải thích cuộc gặp gỡ với ông Lý chiều nay. Sắc mặt Từ Dụ có vẻ bất an, anh không muốn đưa mọi người vào vòng nguy hiểm vì mình, vì thế anh muốn dừng cuộc tìm kiếm và cung cấp tài liệu mật này cho chính quyền địa phương để nhờ trợ giúp nhưng Thuấn Hy đã kịp ngăn lại:

" Nếu anh đưa tài liệu này cho họ, liệu họ sẽ tin tưởng và giúp đỡ giúp ta hay là sẽ ra tay ám toán trước !

Nam Sơ đồng ý với Thuấn Hy nên khuyên Từ Dụ không được manh động:

"Dù sao chúng ta cũng không còn thời gian, theo những thông tin mà ông Lý cung cấp, bốn giờ sáng sớm ngày mai sẽ có chuyến xe du lịch chở ba mươi lăm hành khách từ Quý Châu về Hồ Nam, nhưng chúng có âm mưu tấn công và bắt cóc toàn bộ số hành khách đó tới một nơi bí mật mà chúng ta chưa tìm ra, chỉ còn cách duy nhất là cải trang thành khách du lịch lên chuyến xe đó và tìm hiểu thực hư bí mật này"

Bằng những thủ thuật đơn giản, Hạ Lam đã tìm được vị trí và thông tin chiếc xe đi đến Hồ Nam trong đêm. Để chuẩn bị cho những rủi ro sắp xảy ra, ngoại trừ Nam Sơ và Từ Dụ thì bốn người còn lại đều trang bị vũ trang sẵn sàng chiến đấu. Thật ra đây là kế sách của Nam Sơ để dẫn dụ bọn bắt cóc tới, cô đã thảo luận với mọi người và ra lệnh cho Tiểu Mạnh, Tiểu Bắc làm cho chuyến xe không khởi hành được và tráo đổi bảng số, đúng bốn giờ kém mười lăm chuyến xe xuất phát đi Quý Châu, thực tế trên xe chỉ có sáu người bọn họ do Từ Dụ cầm lái, vì để bảo đảm an toàn cho hành khách cô đã cố gắng để họ không lên được chuyến xe đó.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã thoát khỏi thành phố Quý Dương và băng qua những con đèo ngoằn nghèo, những cánh rừng rậm rạp bắt đầu ôm lấy họ, những căn nhà và ánh đèn thưa dần rồi vụt tắt, phía xa những ngọn núi chập chùng nhấp nhô trong làn sương mù, Quý Châu nổi tiếng là vùng đất có nhiều bí ẩn, có những vùng đất xa xôi hiểm trở mà con người chưa từng khám phá ra cùng nền văn minh cổ đại trường tồn theo năm tháng khiến nơi đây vừa hấp dẫn vừa vì bí và mang màu sắc linh thiêng. Nam Sơ ngồi trên xe nhưng trong lòng bất an, tiếng gầm rú ở làng Miao đêm đó cứ xuất hiện trong đầu cô, nó thôi thúc cô phải tìm ra nguồn gốc của tiếng gầm rú bi thảm đó, có thể đối với người khác sẽ sợ hãi và trốn tránh nhưng có một thế lực vô hình nào đó nói với cô rằng "hãy tới cứu chúng tôi". Vì mãi mê đắm chìm vào những suy nghĩ mà Nam Sơ không nhận ra Hạ Lam đang ngồi bên cạnh đang rất căng thẳng quan sát xung quanh, tay vẫn lăm lăm khẩu súng ngắn với ánh mắt tập trung, linh tính mách bảo cô rằng sắp có chuyện không hay xảy ra. Bất chợt chiếc xe đụng phải thứ gì đó khiến cho mọi người bật mình, Nam Sơ cũng bừng tỉnh rồi quay về thực tại, cô quay qua quan sát mọi người một lượt để đảm bảo mọi thứ vẫn bình thường. Nhìn thấy Hạ Lam vẫn bên cạnh bảo vệ mình Nam Sơ sờ nhẹ tay Hạ Lam, khi cô vẫn còn cầm khẩu súng trên tay rồi nói:

" Đừng quá căng thẳng, chúng ta sẽ nhanh chóng xong chuyện thôi ! Nhưng tại sao cô lại đồng ý theo chúng tôi? Lẽ nào lão Lý ép cô ?"

Hạ Lam nhìn bàn tay Nam Sơ chạm mình có chút lạ lẫm, từ nhỏ cô đã không gần gũi với ai, bao năm nay cô chỉ luyện võ, học bắn súng và giết người theo lệnh lão Lý, thế giới của cô vốn không cần tình cảm. Lúc nhận lệnh đi theo Nam Sơ, cô cũng biết được mạng này của cô chính là mạng cô đền ơn cứu mạng và nuôi dưỡng của lão Lý, cũng là món nợ mà ông ta nợ Nam Sơ. Cô thừa biết thân phận của mình chỉ là một công cụ giết chóc, không có tương lai hay mơ ước gì, chỉ cần sống qua ngày đã là may mắn rồi. Cô đẩy tay Nam Sơ qua một bên rồi nói lạnh lùng:

" Tôi không có gì phải căng thẳng, tôi có chết cũng bảo vệ cô theo lệnh chủ tịch, cho nên cô đừng lo lắng"

Nam Sơ thấy thái độ cứng rắn của Hạ Lam cũng có chút tò mò về cô gái này, từ khi gặp cô ấy luôn ít nói và lạnh lùng như sắt đá. Nhiệm vụ trước mắt khá nguy hiểm, cô sợ mọi người sẽ xảy ra chuyện, bây giờ tất cả đều đi trên một con thuyền nếu không đoàn kết chẳng khác nào đi nộp mạng, dù biết lão Lý nhẫn tâm đưa ba người thân thủ giỏi đi theo cô nhưng rõ ràng ông ra không quan tâm mạng của họ có ra sao, còn cô thì xem tất cả mọi người như chiến hữu như lúc cô còn trong trại huấn luyện đặc vụ. Nam Sơ để ý mới thấy Hạ Lam mặc chiếc áo thun hở bờ vai đầy sẹo có chút chạnh lòng, không khí trong xe thì lạnh nhưng cô ấy không chút biểu cảm gì trên khuôn mặt, cô lấy áo khoác choàng lên vai Nam Sơ rồi nói:

" Đáng lẽ cô phải gọi tôi tiếng chị, nhìn tuổi cô còn nhỏ mà không biết lễ phép gì cả"

Hạ Lam nhìn Nam Sơ, trong lòng có chút cảm động, cô kéo áo lên che những vết sẹo trên vai, lúc này cô cũng không từ chối nữa, cô nghĩ chả ai thích nhìn thấy những thứ xấu xí đó.

Thuấn Hy ngồi ở hàng ghế đầu cạnh Từ Dụ, từ lúc lên xe anh vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của Nam Sơ nhưng chỉ âm thầm quan sát. Anh nhớ tới nhiệm vụ của mình khi tới đây, anh vốn là đặc vụ của hải quân nhận lệnh của tổng tư lệnh để điều tra về những thi thể bị đứt lìa trôi nổi trên biển Đông hơn tháng trước, theo phân tích của các chuyên gia sinh vật học thì ADN tìm được trên những mảnh thi thể đó gần giống với một loài bò sát khổng lồ Scutosaurus tuyệt chủng cách đây hàng triệu năm, và người bị nạn chính là người thiểu số sống trên đảo Quý Châu. Vì để tránh làm dư luận hoang mang và để tìm ra nguồn gốc của những vết cắn trên thi thể anh đã được cử tới đảo Quý Châu để điều tra. Trong quá trình nghiên cứu anh đã phát hiện ra Nam Sơ và Từ Dụ cũng theo vụ án này nên một phần lợi dụng họ để giúp cho cuộc điều tra, một phần giám sát để họ không gây ra rắc rối gì.

Trong khi đó, đúng như dự tính của Nam Sơ, chiếc xe chở khách từ Quý Châu tới Hồ Nam bị hư hỏng nặng và không thể khởi hành được, mọi người bắt đầu làm loạn và yêu cầu người dẫn đoàn cùng tài xế xử lí vấn đề gấp vì họ phải về nhà, người tài xế phát hiện ra bảng số xe cũng có vấn đề vì bảng số đã bị đánh cắp. Anh ta bắt đầu hoài nghi có kẻ trộm phá hoại nên đã trình báo cảnh sát, chẳng mấy chốc có một chiếc xe du lịch sức chứa hơn năm mười chạy tới và nói với người dẫn đoàn rằng đây là xe của bên cảnh sát phái tới để giúp mọi người, vì tình hình xe hư hỏng nặng phải mất một ngày mới có thể kiểm tra toàn diện, bị áp lực từ hành khách và những lời nói chắc nịch của người tài xế này anh ta mới hỏi mọi người có đồng ý chuyển đổi xe không, mọi người đều thấy chiếc xe mới tiện nghi và sạch nên tất cả đều đồng ý, mọi người còn khen tác phong làm việc của cảnh sát ở đây thật tốt. Lúc này là bốn giờ ba mươi sáng, toàn bộ bốn mươi hành khách và người dẫn đoàn đã lên xe, chỉ xuất phát sau chiếc xe của Nam Sơ ba mươi phút

Chiếc xe do Từ Dụ cầm lái vẫn chậm rãi băng qua những con đèo hiểm trở với những khúc cua nguy hiểm, phải là người có tay lái thượng thừa mới có thể vượt qua an toàn, khi chạy tới hẻm núi đá vôi Tịnh Sơn thì bị hàng loạt tiếng súng nổ lớn làm mọi người kinh hãi, có kẻ đã nhắm vào chiếc xe và làm nổ lốp khiến chiếc xe bị mất phương hướng, không gian yên tĩnh đã bị kinh động và tình thế vô cùng hỗn loạn, giữa rừng núi heo hút bông xảy ra một trận xả súng làm động cả một vùng, chim chóc đang ngủ say cũng bay đi tán loạn và tiếng hú của động vật hoang dã vang lên thất thanh vì sợ hãi, tiếp theo tiếng lốp xe rít xuống mặt đường một lúc, bụi bay tung toé trước mắt trông như một đám sương mù thoắt ẩn giữa rừng núi chập chùng. Thuấn Hy lập tức rút súng ra đưa về hướng âm thanh phát ra đồng thời hô to "Mọi người mau cúi xuống, chúng ta đang bị tập kích", mọi người lập tức cúi xuống, lúc này hai người Tiểu Mạnh và Tiểu Bác cũng rút súng sẵn sàng yểm trợ cho Thuấn Hy, còn Nam Sơ được Hạ Lam che chắn và nấp ở phía sau hai người Tiểu Mạnh – Tiểu Bác. Từ Dụ bị làm cho hoảng loạn cộng thêm việc chiếc xe bị chao đảo và mất lái do bánh xe đã bị bắn thủng nên đã thắng gấp và đụng vào một tảng đá lớn khiến mọi người đổ nhào về phía trước, lúc này trời tối đen, chỉ có ánh đèn đường le lói nhưng ở vách núi hiểm trở, hai bên là những tảng đá dựng đứng thì việc thoát khỏi đây vô vùng khó khăn nếu bị tập kích, vả lại chiếc xe cũng không thể tiếp tục đi được nữa. Hạ Lam nói với Nam Sơ đồng thời nhìn về tảng đá xa xa phía Tây Bắc "Theo hướng đạn và tần độ của tiếng súng thì bọn chúng đang ở hướng Tây Bắc sử dụng súng bắn tỉa, bây giờ bọn chúng có lẽ đang đi theo đường mòn tới đây để bắt chúng ta". Ánh mắt của Hạ Lam vô cùng chắc nịch với suy đoán của mình, mặt cô không chút biến sắc, cứ như cô đã từng trải qua chuyện như thế này trăm ngàn lần trước đây rồi, mặc kệ Nam Sơ có sợ hãi thì cô vẫn tập trung bảo vệ cho Nam Sơ, hai tay cô vẫn giữ chặt khẩu súng ngắn, cơ thể nhỏ nhắn nhưng đầy mạnh mẽ che chắn cho người phía sau không chút do dự.

Nam Sơ bắt đầu có chút hoảng loạn nhưng cô ráng bình lại và nói với mọi người:

"Chúng chọn khu núi Tịnh Sơn vì biết chúng ta không thể thoát khỏi đây dễ dàng, hai bên đều là vách núi cao, chúng ta đã đi sâu vào hẻm núi đá vôi cũng được hơn mười phút, nếu đi bộ vòng lại cũng mất hơn nửa tiếng chưa kể chúng ta không biết nguy hiểm gì đang đợi ở đó, trước khi bọn chúng đến thì chúng ta hãy cố thủ trong những vách đá bên cạnh và tấn công khi bọn chúng tới đủ gần, hy vọng chúng ta có đủ súng đạn"

Mọi người đồng ý với Nam Sơ và kiểm tra vũ khí, tổng cộng họ có sáu người nhưng chỉ có bốn người mang vũ khí và đạn dược là Thuấn Hy, Hạ Lam và Tiểu Mạnh, Tiểu Bắc. Thuấn Hy cúi người tới gần Nam Sơ, anh thấy cô đang chảy mồ hôi trên trán, hơi thở gấp gáp thì đưa tay lên vai an ủi cô:

" Hãy yên tâm, chúng ta có đủ đạn dược để đối phó với chúng, theo tôi thấy chúng không có quá năm người, để đối phó với một đoàn khách tay du lịch tay không tất sắt chúng không phí sức mà cho cả biệt đội để tấn công đâu, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cô"

Nghe Thuấn Hy nói vậy Nam Sơ cảm thấy rất an tâm và làm theo sự chỉ đạo của anh, mọi người còn lại cũng đồng tình vì đoán được anh ta nhất định đã được huấn luyện trong đội đặc nhiệm và có kinh nghiệm thực chiến. Họ nấp vào những vách đá gần đó theo sự chỉ đạo chính của Thuấn Hy và sẵn sàng tấn công, đồng thời dựa theo dự đoán của Hạ Lam thì chúng sẽ xuất hiện ở đường mòn hướng Tây Bắc. Chưa bao lâu, phía xa xa có năm bóng người tiến tới chậm rãi như dự tính của Hạ Lam, trên tay mỗi người mang một khẩu súng ngắn hướng về chiếc xe. Trong bóng tối mập mờ và làn sương mờ ảo, hai bóng đèn xe vẫn chiếu sáng về phía trước nhưng trên xe không có một ai, chúng không nhận ra trên xe không có một ai, cũng không nghe bất cứ âm thanh nào trên xe nên chúng nhìn nhau không khỏi nghi ngờ, một người có dáng vẻ như lãnh đạo của bốn người còn lại đã ra lệnh cho cả đám dừng lại và ra hiệu cho một tên vì vậy một tên có dáng người cao to nhất đi tới chiếc xe và kiểm tra. Theo lệnh của chỉ huy, hắn bước từng bước chậm rãi, tay lăm lăm khẩu súng lục, ánh mắt vô cùng phòng bị, khi khoảng cách đủ gần chiếc xe, Thuấn Hy đang nấp sau tảng đá to bên cạnh ra hiệu cho Tiểu Mạnh-Tiểu Bắc xử lí bốn tên còn lại, còn mình thì lao tới tấn công từ sau gáy của tên áo đen trên xe khiến hắn ngất xỉu. Tiếng súng nổ ra inh ỏi, bốn tên áo đen bị tập kích đột xuất nên thất thế và bị trúng đạn nằm lăn ra đất. Hai người Tiểu Mạnh-Tiểu Bắc với phương pháp ra tay tàn nhẫn và dứt khoát đã tấn công chỗ hiểm khiến bốn tên áo đen đồng loạt tắt thở sau khi nổ vài phát súng vào không trung, cuối cùng Thuấn Hy đã bắt sống một tên định sẽ tra hỏi lấy thông tin. Nam Sơ nhìn Tiểu Mạnh-Tiểu Bắc lôi xác của bốn tên áo đen giấu vào hẻm núi mà không khỏi rùng mình, lúc này cô mới có thể nhìn kĩ mặt của bọn chúng, những cái xác chết vẫn còn hơi ấm toả ra, chúng có khuôn mặt lạnh lùng và dữ tợn, trong giống những sát thủ đánh thuê, Nam Sơ đoán được một phần thân phận của chúng nên đã đi tới xác chết của tên cầm đầu để tìm kí hiệu hay dấu vết gì đó, theo quy luật của thế giới ngầm thì mỗi băng đảng sẽ xăm một kí hiệu riêng trên người, giống như cô đã quan sát và nhìn thấy hình xăm giống nhau ở bắp tay của Hạ Lam, Tiểu Mạnh, Tiều Bắc – đó là kí hiệu quạ đen của băng đảng Wu Ya mà lão Lý đang cầm quyền. Như dự đoán cô đã nhìn thấy kí hiệu như bích hổ (tắc kè) trên ngực của xác chết, trong đầu cô hiện lên một hình ảnh quen thuộc thời thơ ấu, trong ngôi nhà của cô đã từng có một bức kí hoạ cổ, trên đó có hình ảnh một bích hổ đứng bằng hai chân và nắm tay một người phụ nữ với nét vẽ trừu tượng, nhìn kĩ có phần ám ảnh và kì quái. Cô lại bắt đầu đau đầu vì nhớ lại tai nạn trong quá khứ, đoán ra được Nam Sơ không ổn Từ Dụ đã nhanh chóng đi đến kéo tay cô đứng dậy và lấy thuốc an thần trong túi đưa cho cô uống, nhờ vậy Nam Sơ mới thoát ra khỏi những kí ức mông lung và trở về thực tại.

Tên áo đen duy nhất còn sống nhưng đã bị Thuấn Hy trói trên xe và tra khảo bằng những cú đấm tím người, nhưng kì lạ là anh không cho ai vào trong lúc tra khảo, anh nói không muốn mọi người nhìn thấy những gì không nên thấy nhưng sự thật là anh muốn moi thông tin từ tên áo đen và không định cho những người còn lại biết. Nhưng dù anh ta có che dấu vì bất cứ lí do gì cũng không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Nam Sơ, nhất là biểu hiện của anh ta sau những gì vừa trải qua, Nam Sơ kéo Từ Dụ ra khỏi đám đông tới một góc yên tĩnh rồi nói:

" Theo tôi thấy Thuấn Hy có gì đó bất thường, có lẽ anh ta muốn che giấu gì đó và không muốn chúng ta biết, tôi nghĩ đã tới lúc bắt anh ta nói ra mục đích thật sự tại sao lại đi theo chúng ta tới tận bây giờ. Có lẽ anh ta biết câu chuyện thật sự phía sau những tai nạn và vụ mất tích bí ẩn vừa qua"

Từ Dụ vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nhất là sau chuyện vừa rồi, và thêm việc Nam Sơ vừa nói khiến anh ta thần kinh căng thẳng và vẻ mặt không giấu được sự bất an. Lúc này, ở phía xa xa Tiểu Mạnh thì đang kiểm tra lại chiếc lốp hỏng để tìm cách sửa, trên xe Thuấn Hy vẫn đang tra khảo tên áo đen, tiểu Bắc thì kiểm tra lại đạn được và vũ khí trong balo, còn Hạ Lam thì quan sát xung quanh để phòng bất trắc, thỉnh thoảng lại hướng mắt về phía Nam Sơ để đảm bảo cô được an toàn như nhiệm vụ mà ông chủ giao phó. Từ Dụ nhìn về phía chiếc xe có Thuấn Hy, anh nói nhỏ bên tai Nam Sơ:

"Trông anh ta không phải người xấu, nhưng cô có cách nào để anh ta tự khai ra không? Theo tôi biết những người như anh ta không dễ gì bị khuất phục huống gì chúng ta rất cần anh ta yểm trợ cho đoạn đường tiếp theo"

Nam Sơ nhìn qua chỗ Hạ Lam và hai người Tiểu Mạnh-Tiểu Bắc rồi thở dài một tiếng, cô gật đầu:

" Anh nói đúng, anh ta không dễ gì bị khuất phục nhưng chúng ta đã đi chung một con thuyền, và tôi không bao giờ cho phép bất cứ ai giữ bí mật một mình hay có ý đồ riêng"

Thuấn Hy tra khảo xong tên áo đen và lấy được tất cả thông tin cần thiết, những tưởng anh ta sẽ thả hắn đi nhưng một phát đạn đã tiễn hắn về thế giới bên kia. Ngay lúc đó, hai người Hạ Tiểu Mạnh, Tiểu Bắc cũng vừa lao tới chĩa súng về phía

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC