chương 8 :)xin lỗi các ông tôi đăng nhầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi các bạn, :)) thật sự là vừa rồi tôi lên wattpad kiểm tra lại một hồi thì thấy thiếu thiếu. Quả tôi đăng nhầm chương 9 thành chương 8. Là chạy 1 chương nên hôm nay tôi đăng bù thêm chương 10. Mà đọc thấy lạ sao mấy ông không nói gì thế, như bảo tôi mấy tình tiết không ăn khớp hay gì đấy.

:)thật ra tôi viết truyện trên 1 app khác rồi mới chép qua wattpad nên lâu lâu tôi chép nhầm. Cay thế chả ai nói gì.

Đọc truyện vui vẻ.

(...)

" ừ, sao vậy ? Sao mày lại phản ứng thế ?? " trông đần độn thật đấy.

" không...tao hơi bất ngờ thôi " Draken lục đục tìm trong túi áo.

" bộ mày không đi học hả ? " anh giả vờ quan tâm " năm cuối sơ rồi chứ phải cấp 1 một mà nghỉ là nghỉ thế kia "

" mày vừa gặp Hakkai phải không ? "

"Ừm...vài ngày trước "

" cậu ta rời Touman rồi, mày biết chứ ? Takemichi đã cố ngăn cản điều đó...nhưng bất thành " Draken lấy ra một viên kẹo, và mân mê trên tay.

" Takemichi...cố ngăn điều đó sao ? " Hinata gần như ong ong trong đầu " mày biết tại sao không ? "

" tao tưởng mày biết, à. Hình như tụi bây đang chiến tranh lạnh, mà hình như chỉ có mày thôi " hắn mở viên kẹo ra cho vào miệng " tưởng trưởng thành thế nào..."

" im đi thằng ngu " Hinata gằn giọng, chờ đó. Anh sẽ không bắt chuyện trước đâu, Takemichi nên biết đặt niềm tin ở đâu là tốt " sắp tới giáng sinh rồi nhỉ...haiz. Tao ghét mùa đông "

" sao vậy ? Vì nó lạnh ? "

" vì nó lạnh và lạnh hơn khi tao chẳng bao giờ đón nó với bố mẹ, họ luôn lòng vòng với mớ công việc ở nước ngoài " anh xoa xoa vai, trời lạnh thật đáng ghét " nhưng thường thì mọi năm tao sẽ ốm ly bì vào hôm giáng sinh nên tao chẳng quan tâm lắm "

" câu trước tát câu sau đấy " Hắn không biết, Hinata rất bí ẩn. Nhưng càng nhìn càng thấy bản thân vớ vẩn.

" nói chuyện với mày làm tao thấy mệt quá " Hinata khua tay " chán quá...."

Cả hôm đó Draken bị dính chiêu nói nhiều của Hinata, hắn im lặng nghe cậu than thở cả buổi. Hôm đó lớp lại có 2 tiết cuối là tự học nên không có giáo viên. Hinata như trước giờ không được nói, hôm nay bung một tràn ra.

" tới giờ rồi, tao về đây " Draken nhìn đồng hồ, tai hắn chắc cũng gặp ảo giác luôn rồi.

" đi mua đồ với tao được không ? " Anh bỗng kéo hắn lại, thành thật thì " tao cần đến nơi nào đó để xõa ! "

Trừ Takemichi và vài người nữa, anh không thật sự biết nên giải tỏa cảm xúc với ai.

Hanemiya và Baji đang bận rộn với việc học, Naoto thì gần đây đang thân thiết hơn với Chifuyu nên cậu bé cũng không dư dả thời gian với anh. Mikey theo như Draken thì cậu ta đang không vui là mấy. Vả lại, anh cũng thấy khá vui khi cãi nhau với Draken.

"...mày giống con gái thật đấy " Câu trả lời lấp lửng.

Hinata đi vòng quanh khu bánh kẹo, chất đầy rổ xe như một niềm đam mê. Hinata cứ bỏ vào rổ liền tục làm Draken chóng mặt.

" mày ăn hết không vậy ? " Hắn muốn ngăn tên nghiện mua sắm này lại, xe đã nặng lắm rồi. Dù sức ăn của anh rất khủng nhưng từng này là quá nhiều.

" mọi người cũng ăn cơ mà " Hinata không nhìn Draken, anh nhìn vào một lon nước " Draken "

" gì ? "

" nếu tao nói...tao biết trước cái chết của mình trong 12 năm tới...thì sao ? "

" 28 tuổi ư, nó khả trẻ đấy "

Đây không phải lúc để nhận xét đâu !

" nhưng mà mày lo cái gì ? Hinata, mày có tất cả mọi thứ. Tiền, quyền, bạn bè tốt, 2 đứa em trai và cả tình yêu nữa. Cuộc sống mày đã quá tốt rồi, tao chắc nhà mày thừa tiền để mày đi vòng quanh thế giới ấy chứ. Mày có thể thực hiện ước mơ của mày cả khi không quá cố gắng...hoặc là một chút " Draken cầm một bịch bánh lên " chỉ cần nhìn vào chỗ này, cũng đủ biết mày đã sống không lo nghĩ đến thế nào. Điều gì có thể gây trở ngại cho mày khi mày có thể tẩn tụi nó một trận, rồi lại qua đây và khoe chiến tích với tao hay Takemichi"

" tao..."

" cho dù vậy, đừng suy nghĩ lung tung.28 tuổi mà chết thì rất phí " Draken xoay chiếc xe rồi đẩy đi " thanh toán thôi, tao không thể để mày mua thêm cái gì nữa "

" bởi vì cuộc sống của tao quá tốt ! Bởi vì nó quá hạnh phúc....nếu như tao nói, tao muốn sống với mọi người hạnh phúc mãi mãi..." Hinata kéo tay Draken lại, anh cảm thấy rất sợ, sợ chỉ nhắm mắt rồi mở ra đã qua 12 năm đã không còn được ở bên cạnh mọi người " ước mơ này của tao liệu có thể dùng tiền mua được không...?"

" Hinata, mày biết điểm khác biệt nhất giữa một bộ truyện cổ tích và đời thật là gì không ? "

" là...gì ? "

" là chẳng có một hạnh phúc nào mãi mãi về sau cả, sẽ có những biến động và mày phải vượt qua nó " Hắn cảm thấy hôm nay mình dạy cho tên kia rất nhiều, rất tự hào nha.

" vậy..." Hinata gật gù " hiểu rồi. Đi thanh toán thôi "

Nhưng biến động này, anh có vượt qua được không ?
(...)

Hinata vẫn mang tâm trạng không tốt đến vài ngày tiếp theo, anh chỉ vui hơn một chút khi đi mua sắm với Rindou.

Anh không mua gì nhiều, chỉ chọn vài cái áo và đi theo nghe ngóng kinh nghiệm chọn thức ăn tươi từ chỗ Rindou.

" cậu vừa giống em trai lại giống anh trai tớ" Rindou bật cười trước sự lơ ngơ của Hinata khi bảo cậu chọn rau.

" hả ? Sao lại thế ? " anh cầm mớ rau lên, nếu không có tên chắc anh không biết chúng là 2 loại. Giống nhau như vậy sao lại để cạnh nhau chứ, nhân viên có vấn đề à.

Hinata cũng nấu nướng rất tốt, nhưng bình thường nguyên liệu được bác Shizu chuẩn bị sẳn nên vào bếp là nấu thôi. Làm gì biết ra siêu thị rồi chọn chứ.

" Hinata vừa trưởng thành lại vừa trẻ con, nhưng chút trẻ con đó của cậu vẫn là hơn anh trai tớ " Rindou lại phụng phịu " anh ấy ngoài việc đánh nhau ra cái gì cũng lười, dọn dẹp chỉ mình tớ làm thôi, nấu ăn cũng là tớ ! Ran lại con ở bẩn nữa"

" cậu lại nói xấu Ran đấy " Hinata không nhịn được cười " tớ không tuyệt vời như cậu nghĩ đâu mà "

" lại còn khiêm tốn ! Làm ơn đi, cậu với Ran đấy. Tớ chỉ xin Ran có thể nhường nhịn em trai như cậu, 1\10 cũng được "

" em nói xấu anh đến vậy sao ? " Ran xuất hiện phía sau cả hai.

" Ran ?! "

" Haitani-san ? "

" hai đứa đang mua đồ ăn à ? Cần anh giúp không ? " Ran vui vẻ cầm giúp đồ cho Hinata.

Thật ra vì Rindou cầm nhiều quá nên anh ta ngại. Còn Hinata chỉ có 1 túi đồ với 3 cái áo.

" sao tự nhiên anh tốt bụng vậy ? " Rindou thừa biết anh ta tốt bụng có chọn lọc nhưng cậu cũng lười cãi nhau, nhất là khi có bạn cậu ở đây.

" bình thường anh cũng vậy mà Rinrin " Anh cười.

Hinata vẫn luôn mắt nhìn theo hai bím tóc của Ran, cậu vừa nãy ra một ý tưởng thú vị. Tối về tìm hiểu một chút.

" Hắc xì ! "

" cậu ốm hả ? " Rindou giật mình nhìn qua chỗ Hinata, cậu còn choàng chiếc khăn len của mình cho anh.

" cẩn thận tí chứ Hina-chan, trời đang chuyển đông đó " Ran mở lòng tốt choàng thêm một cái áo khoác của anh cho cậu.

" ợ..., cảm ơn hai người. Sắp giáng sinh rồi, tớ thường ốm vào mùa này ấy mà. Ghét trời lạnh thật đấy " Hinata mân mê choàng len của Rindou.

" giống Rinrin rồi " Ran lên tiếng trước cả em trai mình " hehe, vậy là em trai bé bỏng đã tìm được bạn thân thiết mà còn có nhiều điểm chung nữa...tội nghiệp anh, sẽ bị bỏ rơi mất "

" ah ! Đừng có trẻ con nữa ! " Rindou đỏ mặt.

Vui thật đấy, không biết Hanemiya và Naoto sao rồi. Chúng đang làm gì vậy nhỉ.

Tạm biệt hai anh em, Hinata ghé vào một tiệm sách để mua một quyển về tạo mẫu tóc.

" Takemichi ? " em ấy vào quán ăn đó làm gì ? Nhưng ai quan tâm chứ.

Vài ngày sau, Hinata vừa tìm hiểu trong sách vừa thực hành. Ban đầu là Emma và Mikey nhưng tóc cả hai hiều quá nên cậu thấy mệt hơn là vui. Cuối cùng người hợp lý nhất chính là Draken.

" chậc, xong chưa ? " Draken càu nhàu, hắn dành cả buổi chiều ở nhà Tachibana chỉ để làm tóc. Thật là điên rồ.

" em cài thêm hoa lên đã " Emma hào hứng tột độ, cô bé nhìn lại thành quả " tuyệt quá Hina-san, sau này em sẽ nhờ anh làm tóc cho em nhé "

Draken nhìn vào gương, mái tóc của hắn bị tết sang một bên, trông nữ tính hơn hẳn bình thường. Còn thêm hoa hòe các thứ.

Một bên thì vui vẻ một bên thì rầu rĩ.

" haha...khụ..khụ " Hinata hít lấy không khí " thật là, sao nó cứ lặp lại hoài vậy "

Anh trèo lên giường nằm, gương mặt mệt mỏi.

" anh ốm hả Hinata " Emma đưa mắt lo lắng nhìn anh.

" sắp rồi, anh không biết tại sao nhưng cứ tới giáng sinh anh lại bị ốm " anh nói mệt mỏi " trước đó anh sẽ mệt mỏi mấy ngày liền luôn "

" cứ như lời nguyền ý nhỉ ? Em không có ý gì đâu nhưng vừa rồi, em nghe từ một người bạn cùng lớp ấy " Emma ngồi hẳn xuống.

Draken cũng yên vị đợi nghe truyện, trong căn phòng ấm áp. Lời kể của Emma vang lên.

" nếu như anh có 2 linh hồn,  anh có thể sẽ ăn rất nhiều so với vẻ bề ngoài hoặc là gặp một hiện tượng lặp lại lặp lại cách nhau 1 khoảng thời gian dài và nhất định " Emma tiếp tục " nhưng linh hồn thứ 2 thường là linh hồn tà ác, anh sẽ không thể giam giữ nó lại nếu anh cảm thấy tức giận đến một mức nào đó và khi anh mất đi hoàn toàn nút chặn cảm xúc bị hận thù xâm chiếm bản thân thì đó là giải thoát hoàn toàn cho linh hồn đó "

" nói về biểu hiện thì đúng là mày rồi đấy " Draken huých vào tay anh.

" gì ? Có hai linh hồn hả " anh trầm tư " lạ thật, nếu vậy thì thú vị đấy chỉ có điều nó lại tà ác sao. Nghe kinh khủng quá "

" có cách nào để giam giữ nó mãi mãi không " rõ ràng là không tin nhưng Draken lại thấy nó thú vị.

" ườm...chết trước khi nó tỉnh dậy hoặc không bao giờ để những người quan trọng chết trước mình " Emma đáp.

" ợ...sao nghe tiêu cực thế " lần này anh và hắn đồng thanh.

(...)

" anh sẽ ổn đúng không ? " Emma đang gọi cho Hinata, người nằm như chết trên giường với căn bệnh sốt.

" ừ...ườm..anh...ổn " Hinata thều thào với chất giọng trầm hơn bao giờ hết.

Takemichi có vẻ đang bận rộn với chuyện gì đó, anh đoán nó liên quan đến Hakkai. Nhưng càng nói anh lại càng tức, Takemichi thừa biết bây giờ anh đang vật vã như thế nào mà cậu ấy vẫn biến mất tâm. Bỏ cuộc thôi, ngày mai anh sẽ tìm cậu hỏi cho ra lẻ.

" Hinata, vậy anh cứ ngủ đi nhé " Emma mỉm  cười dịu dàng.

Cuộc gọi kết thúc, hinata đặt nó sang một bên rồi nhìn ra cửa sổ. Tuyết đang rơi kìa. Một linh cảm tồi tệ đột nhiên xâm chiếm lấy anh, mặc kệ.

Ai quan tâm chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net