CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh chim chao lượn trên bầu trời trong xanh, cảng Doanh Châu ồn ào và náo nhiệt. Một thiếu niên trạc tuổi 15 đang ngồi trên băng ghế dưới bóng cây lớn say sưa đọc sách, không để ý rằng có người đang rón rén đi lại từ phía sau.

- Phù! Đọc gì mà say sưa thế?

- Ôi mẹ ơi! Giật cả mình! Anh thôi ngay cái trò thổi tai ấy đi.

- Thôi nào, vui mà. Đưa đây coi.

Thái Lai thả người xuống khoảng trống của chiếc ghế, giật lấy quyển sách trên tay Hàn Bân.

- Hửm? "Oliver Twist"? Nó nói về gì thế?

- Cuộc đời một đứa trẻ mồ côi và chặng đường tìm kiếm hạnh phúc thôi. Anh Lôi Húc gửi về từ Anh đấy.

- Toàn tiếng Anh thôi, vậy mà em cũng đọc được.

- Anh cũng đọc thử đi, hay lắm đó.

- Thôi, anh không có thời gian đâu.

- Không có mà chạy ra đây? Đáng lẽ giờ này anh đang phải đứng tấn hay tập đấm bao cát chứ nhỉ? Kim thúc hôm nay dễ tính thế?

- Nếu anh nói là anh nhớ em nên trốn ra thì sao?

- Xì... Để dành câu đó mà tán tỉnh mấy vị tiểu thư ấy.

Hàn Bân giật lại quyển sách, gõ nhẹ lên đầu Thái Lai, cười khúc khích. Nhận được phản ứng không như mong đợi, Thái Lai đâm quê, vồ lấy cổ Hàn Bân kẹp vào người, vò đầu cậu em rối nùi lên.

- Aiss, nói nhớ em là nhớ em mà, cái tên này.

- Ah! Nay anh bị cái gì vậy hả? Buông em ra!

- Thật muốn cạp em một phát mà!

- Tên điên này, tự dưng tăng động thế hả?

- Còn dám gọi anh là tên điên nữa. Em gan quá rồi đấy.

- Ah! Đau, đau, đau. Buông cái tay thúi của anh ra coi. Em méc Kim thúc anh bắt nạt em.

Cảm thấy những đè nén trong lòng đã được xả gần hết, Thái Lai buông tha cho cặp má bánh bao của Hàn Bân. Cậu phụng phịu ôm hai má ửng đỏ mà xoa xoa, quắc mắt nhìn ông anh thần kinh dở hơi trước mặt.

- Khụ... Đau lắm hả?

- Anh nói thử xem. Mắc cái chứng gì vậy? Có Diệc Văn ở đây cá là anh bị anh ấy đánh bờm đầu rồi.

- Vì không có cậu ấy ở đây mới dám làm đó.

- Lại còn mạnh miệng?

- Không đùa em nữa. Nay ra đây đúng là có việc.

Giọng Thái Lai bỗng dưng ỉu xìu, mặt cũng xụ một đống. Hàn Bân đã thôi xoa má, cúi thấp đầu nhìn cho kĩ khuôn mặt anh lớn.

- Sao thế? Là việc gì?

- Có lẽ... một thời gian dài nữa anh sẽ không được gặp em. Vì vậy mới nói nhớ em đó.

- Kim thúc đòi nhốt anh hả? Hay muốn anh đi du học?

- Tệ hơn.

- Tệ hơn?

- Vào trường quân sự.

- Trường quân sự? Ừm, nếu là Kim thúc thì không có gì ngạc nhiên. Nhưng em nghe nói là được về nhà vào cuối tuần mà.

- Ba đăng ký cho anh ở nội trú luôn rồi.

- Ể? Vậy cuối tuần chẳng phải sẽ rất cô đơn sao?

- Thật chẳng muốn đi chút nào.

Thái Lai dựa hẳn đầu lên vai Hàn Bân, tay mân mê mấy ngón tay cậu em, môi dẩu ra phụng phịu. Hàn Bân vỗ nhẹ bàn tay được tự do của mình lên đầu Thái Lai, an ủi.

- Không sao mà, khi nào rảnh em sẽ lên thăm anh.

- Em hứa nha?

- Em hứa. Giờ thì buông tha mấy ngón tay em được chưa?

- Chưa. Thêm một chút nữa đi.

- Anh cứ thế này ai dám đánh tiếng làm quen?

- Anh ế thì em nuôi anh.

- Không có chuyện đó đâu. Làm gì ngon cơm như vậy. Em về đây.

- Ah! Đừng đi mà, ở lại thêm chút nữa đi. Mai anh lên đường rồi. Sẽ rất lâu mới có thể gặp lại đó.

- Kệ anh. Em không quan tâm.

- Ah! Cái đồ máu lạnh vô tình. Đừng đi mà. Anh ăn vạ ở đây cho em coi.

- Thích thì làm, để xem ai mới là người xấu hổ.

- Huhu... Bân Bân hết thương anh rồi.

- Ừ hết rồi.

Hàn Bân thực sự quay gót bỏ đi, để mặc một Thái Lai ngồi bó gối ủ rũ trên băng ghế gỗ giờ đã bị nắng rọi vào. Gió sông Tô Giang khẽ thổi qua mớ tóc bay bay của cậu thiếu niên đang ngưỡng tuổi trưởng thành, mang theo bao tâm tư thầm kín cuốn vào thời không.

=========================

Tờ mờ sáng hôm sau, khi con gà trống đầu tiên vừa cất tiếng gáy đánh thức một vùng đất nhộn nhịp, cánh cổng nhà họ Kim liền mở ra, bóng người lục tục đem hành lí chất lên xe. Người đàn ông trong bộ quân phục hôn lên trán vợ rồi bước vào xe trước, người thanh niên cao hơn mẹ mình một cái đầu ôm chầm lấy bà, lặng thinh nghe bà thủ thỉ dặn dò.

- Thái Lai của mẹ cũng sắp trưởng thành đến nơi rồi, việc gì cũng phải tự làm mới tự lập được. Có gì không hiểu cứ hỏi quản giáo, đừng ngại. Vào đó nhớ ăn uống đầy đủ cho có sức, đừng bỏ bữa.

- Con nhớ rồi. Mẹ với ông ở nhà cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.

- Ừm... Còn có người đứng chờ nãy giờ kìa, ra chào em ấy một tiếng đi.

Bây giờ Thái Lai mới quay đầu lại nhìn, khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào được giấu sau chiếc khăn choàng nhỏ thoáng chút buồn đang nhìn anh, cả người lọt thỏm trong chiếc manteau nâu, hai tay giấu chặt trong túi áo.

- Tưởng không quan tâm anh nữa? Được Ngô thiếu đặc biệt đến tiễn quả là phúc phần mà.

Hàn Bân nhăn mũi trước cái giọng hờn dỗi trẻ con của anh lớn, thở dài rút từ trong túi áo một hộp quà nhỏ, đưa lên trước mặt Thái Lai.

- Hôm qua bỏ anh một mình là để đi kiếm quà tiễn biệt đấy. Đồng hồ tây dương bản mới nhất. Cá là anh đeo vào sẽ trông rất trưởng thành.

Thái Lai đón lấy hộp quà, mở ra xem. Một chiếc đồng hồ đeo tay được chế tác tinh xảo, trên mặt lớn còn có 3 mặt nhỏ chạy phối hợp rất nhịp nhàng. Cậu ấm họ Kim không nhịn được vẽ một nụ cười trên môi, đậy nắp hộp quà cất vào túi trong áo khoác của mình.

- Đồ tốt thế này sao anh nỡ xài, cất đi giữ gìn vẫn là tốt hơn.

- Cái gì có công dụng của cái đó, không dùng để một chỗ sẽ hư nhanh hơn đấy. Ngày 15 tháng sau em có việc lên Trường Ninh, sẽ ghé thăm anh, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.

- Ừm, anh biết rồi. Em cũng vậy. Thôi muộn rồi, anh đi trước đây.

Chiếc xe hơi đen bóng nổ máy chạy vào con đường quen thuộc, mất hút vào những dãy nhà san sát. Người ở lại quyến luyến vẫy tay đến một lúc mới định quay gót bỏ đi.

- Hàn Bân chưa ăn sáng nhỉ? Có muốn vào ăn chung với bọn ta không?

- Dạ thôi ạ, nhà con vẫn đang chờ cơm. Cảm ơn Kim thẩm có lời mời. Con xin phép về trước.

Kim phu nhân đứng bên mái hiên lặng nhìn bóng lưng nhỏ cô độc trên con đường vắng. Quen biết cậu nhóc nhà họ Ngô này đã 10 năm, tâm tư của 2 đứa trẻ chúng chưa nhìn ra nhưng bà đã nhìn thấu. Nhưng cái gì cũng phải để tự nhiên, không nên gượng ép, bà cũng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net