Sống chung ly kỳ truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến tối, sau khi ăn cơm xong ai về phòng nấy cả rồi thì bỗng dưng Taehyung lại nghe tiếng gõ cửa. Anh lấy làm lạ, thường ngày làm gì có ai gõ cửa phòng mình vào giờ này đâu. Anh xoa tóc, ngái ngủ bước ra mở cửa thì một phen giật mất thần hồn.

- Ôi trời đất ơi, con gì... Yoongi à, mày làm gì vậy hả?

- Tao...

- Mày hù tao suýt chết đấy, tối rồi không ngủ đi qua đây làm gì?

- Tao sợ, cho tao nghủ nhờ một hôm đi.

- ???

- Thật đó, nên cái phòng bự tổ chảng kia, nhìn ra ngoài cửa sổ ớn lắm. Còn có âm thanh lạ phát ra nữa. Tao nói thật. - Cậu nằn nặc khẳng định.

- Đưa tao đi coi. - Taehyung mắt nhắm mắt mở ra lệnh.

- Nè. - Yoongi soi đèn pin, kéo tay Taehyung đi.

- Ôi trời đất quỷ thần ơi. - Taehyung hốt hoảng la lớn, kéo theo là sự giật mình đến suýt té của Yoongi.

- Này, sao mà nó trống trơn lạnh ngắt vậy. Sát khí quá. - Tae nói.

- Tao sợ là có lí do hết, chả hiểu sao nó lạnh hơn từ lúc tao rời đi. - Yoongi bắt đầu lạnh sống lưng.

Đột nhiên cửa sổ bật mở, tiếng cót kén rơn người truyền tới tai hai cạu thanh niên.

- Yahhh... Yahh, nhìn nó... nó kìa. - Yoongi run rẩy chỉ tay về phía cửa sổ.

- Nè, không được sợ, mạnh... mạnh mẽ lên. Nhà tao mà. - Tae cố trấn an bản thân.

- Không sợ sao được, nó cứ như thể tao ngủ kiểu gì.

- Không ổn rồi. Về... về phòng tao đi. Ối mẹ ơi... - Tae đột ngột hét lớn, anh dẫm phải đuôi con mèo nào đó núp trong phòng nên bị nó quay sang cắn.

- Cái gì vậy? - Yoongi cũng hoảng theo.

- Tự nhiên cắn tao? - Tae xoa xoa chân.

- Tao cắn mày bao giờ, thằng khùng.

- Không, tao nói nó kìa. - Anh chỉ xuống con mèo đang dưới chân. Cặp mắt xanh sáng rực dọa cho hai cậu một phen hồn bay phách lạc.

- Nó đâu ra vậy? - Yoongi sợ sệt lùi ra phía sau.

- Sao tao biết.

- Nè, mày chơi tao đúng không. Sao cái phòng này dị quá vậy hả?

- Tao rảnh hả mà chuẩn bị công phu như thế? Về phòng... về phòng tao nhanh lên.

- Khoan... khoan đã. - Yoongi kéo tay anh.

- Khoan, khoan cái gì. Mày ở đây được thì ở nha, tao đi á.

- Chờ tao, Tae, chờ coi. - Yoongi lạch bạch kiếm đường chạy theo.

- Ôi trời ơi, qua đây nhanh. - Anh hối thúc rồi kéo tay cậu chạy một mạch về phòng.

Khi tiếng bước chân của hai cậu bạn đã khuất dần. Trong phòng liền trở nên xôm tụ như trẩy hội:))

- Bác à, mình làm vậy có quá lắm không? - Hoseok áy náy hỏi.

- Ôi trời, khéo lo. Không sao đâu. - Ông Lee đắc ý.

- Bác quả là cao tay! Làm bọn trẻ nó sợ mất thần hồn. - Dì Han cười.

- Hôm nay mọi người làm tốt lắm, cứ thế mà phát huy. Còn một tháng, thì trong một tháng cậu Min đáng yêu sẽ phải ngủ bên phòng cậu chủ Kim. Kế hoạch tác hợp nhất định phải thành công.

- Vâng.

Ở một diễn biến khác.

- Nhà mày... đáng sợ... quá. - Yoongi mặt mày tái mét.

- Tao... cũng đéo tin đây là nhà tao luôn. - Tae cũng sợ không kém.

- Rồi tính sao?

- Mai tao họp gia đình kêu thầy trừ tà đến quá. Chứ như vầy hoài tổn thọ 10 năm của tao mất.

- Ừ.

- Tối nay ngủ phòng tao đi. Mai tao sắp xếp phòng khác cho. Giờ trễ rồi, không nên phiền mọi người.

- Ừm, cũng được. - Nói rồi cậu tiến lại hốt cái gối ra cái ghế bành đặt sát tường ngủ.

- Này, thằng kia. Ngồi dậy. Ai cho mày nằm đó? - Tae chống nạnh vặn vẹo cái cách ngủ của cậu bạn.

- Chứ nằm đâu? Không lẽ mày cho tao nằm dưới đất?

- Lên giường.

- Không. Mày bệnh hả mày? Tao ngủ ở đây được rồi.

- Mày mới bệnh á thằng lùn. Hai thằng con trai ngủ với nhau có vấn đề gì à? Hay mày có sự khuyết tật về giới tính và xu hướng tình dục hả?

- Thằng điên kia đừng có mà ăn nói hàm hồ. - Cậu vênh mỏ lên chửi.

- Chứ sao không dám lên đây ngủ?

- Chứ mắc giống ôn gì mày lại không cho tao ngủ ở đây? - Yoongi vẫn bướng.

- Khổ thật.

- Mày có ý đồ gì xấu xa đúng không? - Cậu bán tín bán nghi hỏi.

- Chỗ đó cho chó ngủ, được chưa? - Taehyung cười khổ.

- Thằng hâm này nãy giờ không nói sớm. - Yoongi tức đến đỏ mặt tía tai.

- Hơ, giận hả? Ai bảo lì, đã nói đừng ngủ ở đó rồi mà. - Tae cười.

Đang cãi lỗn inh ỏi thì một cục bông trắng trồi đầu ra từ phía gầm giường. Yoongi lập tức dừng hoạt động đấu võ mồm lại mà lao tới bế cục tròn đáng yêu kia lên mà cưng nựng.

- Này, đáng yêu quá. Cún của mày hả?

- Không phải cún mà là chó. - Tae cộc lốc trả lời.

-Ơ thằng này, tự nhiên quạo?

- Quạo gì mà quạo, trả đây. - Tae hằn học đòi con chó lại.

- Ủa... cái con hổ vô duyên mất nết, khi không cái cọc.

- Rồi sao?

- Hơ. Mà hỏi nè, con chó tên gì vậy là của mày à?

- Rap mon. Không phải của tao?

- Chứ của ai?

- Namjoon hyung.

- Wooww... nó cute dễ thương y hệt chủ của nó vậy. - Yoongi cảm thán.

- Vậy chắc tao không được dễ thương gì rồi. - Tae nói vu vơ, mặt buồn hiu.

- Ôi trời ạ, tự nhiên lại đi nạnh với chó hả? Rồi, Tae dễ thương được chưa hả?

- Tạm. - Tae cười.

- Ủa mà sao chó của thầy Joon lại ở nhà mày?

- Nó chỉ ở nhờ nhà tao thôi. Thầy bị ông Jin mắng vì để con chó cắn rách cái túi LV hàng hiệu của ổng. Nó cắn một cái thôi thì không nói đằng này nó phá cả tủ quần áo luôn, sương sương văn mất một mớ tiền rồi. Bởi vậy, để nóc nhà có thể ngui ngoai cơn giận thì Namjon hyung gửi cục cưng của ổng qua cho tao chăm sóc, khi nào anh Jin hết giận thì rước về.

- À.

- Thôi đi ngủ, lằn nhằn mãi mai trễ học bây giờ.

- Ừ.

- Còn chưa đi nữa. - Tae đang lăn lóc trên cái giường thì nhìn thấy Yoongi vẫn ôm khư khư cái gối như thể ôm vàng đứng đơ người anh.

- Tao... à hay đặt cái gối ôm vào giữa đi.

- Ais cái thằng này, có cần thế không? Tao không có làm gì mày đâu. Giường bình thường tao ngủ lăn còn không đủ nay thêm mày đã đành còn thêm gối ôm nữa. Vậy tao xuống đất ngủ mày lên giường nha.

- Ây thôi. Ngủ trên giường đi. - Yoongi cười xòa.

Cả hai nằm yên vị trên chiếc giường lớn, không khí trầm lặng xen lẫn ngại ngùng, Yoongi lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

- Tae này.

- Hở?

- Mày tốt quá, trước giờ tao toàn nghĩ xấu cho mày thôi. Ngoài trông vô tâm, nhây lầy như thằng hâm nhưng thật ra lúc nào cũng để ý, quan tâm tao hết. Thật sự là ngoài mẹ ruột tao ra, tao chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có người đối tốt với tao như thế.

- Thôi đi, sến sẩm quá. - Taehyung cười ngại.

- Thật đó.

- Thôi.

- Nhưng mà thấy tao đóng đô ôn thi ở đây 1 tháng thì không hay chút nào. Lòng tự trọng của tao mách bảo như thế là ăn bám... mà tao chẳng có cách nào trả ơn mày hết. Nên thôi tao sẽ không lấy lương thầy Joon phát mà tình nguyện kèm mày đậu đại học ha. Mặc dù đó chả là gì so với việc mày giúp tao nhưng hiện tại  tao chỉ làm được như thế. Sau này khi thành công rồi, mày muốn gì tao cũng đều báo đáp. - Cậu cười quay sang nói với anh.

- Thôi, không cần. Nhà tao đủ giàu rồi, không cần đại gia Min đền đáp bằng tiền đâu.

- Chắc chưa hả?

- Ừm... chưa. Lỡ xui rủi sau này mà tao có xa cơ thất thế thì đại gia Min nhớ nhận Tae đây về làm sugar baby nha.

- Thật tình... - Yoongi chỉ biết nhìn con người trước mắt mà cười. Cậu nhận ra lúc nào ở cạnh anh, cậu cũng đều vui vẻ. Tae nhưu liều thuốc chữa lành mọi đau buồn mà cậu phải hứng chịu vậy.

- Ê mà. Nói nghe, giờ mày ở nhà tao thì tao gọi mày là gia sư cấp cao chứ nhỉ?

- Tùy muốn gọi gì thì gọi.

- Vậy gọi bằng vợ được không?

- Mày dám gọi như thế thì ông đây cho mày biết tay đó. - Yoongi bật người dậy cảnh cáo.

- Không, Tae kêu bằng vợ. Vợ ơi, vợ ơi vợ.

- Này, im ngay chưa hả?

- Không im, vợ ơi mình đi ngủ. - Cái mỏ của anh vẫn không yên mà chu lên trêu chọc Yoongi.

- Này, tao nói là im nghe chưa? Ngủ đi, ngủ chưa hả? - Yoongi tức giận cầm cái gối lớn áp vào mặt anh.

- Yahhh... bỏ ra, này không được ám sát tao, tao là chủ...ưm là chủ... nhà này đó.

- Cho chừa. Ngủ đi.

- Nae~

- Còn chưa ngủ nữa. Mở mắt thao láo nhìn tao làm gì? - Yoongi chau mày hỏi.

- Chúc tao ngủ ngon đi. - Tae ngây ngốc nói.

- Chúc ngủ ngon. - Yoongi lực bất tòng tâm, bật cười trước cái vẻ mặt ngu ngơ của anh.

- Yoongi cũng ngủ ngon. Bye mày.

Khi cả hai chìm sâu và giấc ngủ, đến nửa đêm Yoongi cảm thấy hơi khó chịu, cậu nhăn nhó mở mắt ra thì nhìn thấy cái tay ngà tay ngọc của Taehyung đang ôm ngang eo cậu. Yoongi đã định cho thằng bạn ăn một cái cùi trỏ rồi nhưng nhìn lại vẻ mặt say ngủ cậu không nỡ. Taehyung mơ màng chép chép miệng, ôm cậu vào lòng như thể cậu là cái gối ôm mà anh vừa sắm về. Thử hỏi xem một người "nhân hậu" như Yoongi làm sao có thể phá hỏng giấc ngủ đó được cơ chứ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net