Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  " đã chỉnh sửa 27-7-2021 "
________________________

Những cụ bà cụ ông đi trên con đường mòn trong hẻm nhỏ này thường thấy hai đứa trẻ con dắt tay cùng nhau bước đi về nhà sau mỗi giờ học, đứa bé lớn hơn đang nắm lấy cái tay nhỏ mà lắc nhẹ

- Đợi khi lớn lên rồi cùng sống nhau nhé - đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi vừa nói chỉ cao hơn cái đầu so với người kế bên, nắm chặt tay vừa nhỏ vừa mập

- Vâng - đứa bé nhỏ con ấy đáp lại với nụ cười tươi trên mặt phúng phính hồng hào, mà ở tuổi đó đứa bé lại chẳng biết ý nghĩ câu nói đó là gì mà chỉ đơn giản đồng ý, vui vẻ bên người bạn này thôi

- Hứa nhé

- Ưm, hứa với SungHo

Khoảng 2 năm sau lời hứa được nói lên, Sungho hắn vì gia đình mà đi khỏi đất nước và gần như không một lần về cái nơi chốn này, không một lần ghé thăm lại vào con hẻm nhỏ đó, đứa bé tên Min Yoongi chỉ biết bật khóc khi phải mất đi người bạn bên mình, còn hắn thì đau lòng nhưng cũng không lên tiếng với người thân mà cam chịu rời đi

Khi chuẩn bị lên xe để đến sân bay, yoongi đã có mặt ở đó như đã hứa vào hôm trước, hắn chỉ ngậm ngùi để cái đau trong lòng mà bản thân chưa thể biết rõ là gì, xoa đầu cậu như hắn đã làm khi cậu khóc nhè, dỗ dành cậu như hắn đã làm cậu buồn, không một lời nói gì với cậu mà chỉ chào tạm biệt rồi rời đi

Kể từ đó bóng hình lẫn ký ức về hắn trong đầu đứa bé đã phai nhạt đi hoàn toàn, còn Sungho hắn đã vô tình để tình cảm của bản thân chôm sâu vùi trong lòng đến nỗi tự hắn trách móc bản thân khi không hề nhận ra sớm hơn, chưa được bao lâu lại ôm lòng tuyệt vọng khi nghe tin yoongi đã theo cha biến mất, nhưng hắn lại không gạt bỏ qua chuyện dễ dàng vì hắn có niềm tin vào cậu, bị ám ảnh về câu nói của bản thân hắn. Sau 13 năm tìm kiếm, hắn cũng nhận được vui sướng lẫn tức giận bởi người hắn tìm kiếm đã đem bán cho người Kim tổng, hắn thề với bản thân rằng phải đưa cậu về bên mình






- Phòng..mình ư ? - nhăn mặt ngồi dậy mà xoa lấy đôi mắt sưng úp vì tối qua, chậm rãi nhìn xung quanh gian phòng, vừa định duỗi thẳng lưng liền một cơn đau nhức dưới sống lưng chuyền đến làm cho cứng đơ cả người, cậu thở mạnh từng bước một nhẹ nhất để tránh đi cơn đau, ngón chân với lấy sơ mi bị nhăn nhú dưới sàn, vịnh tường cố tiến vào phòng tắm

Sửa soạn lúc cũng chỉ có những sơ mi rộng phùng phình cùng với quần trong nhỏ được chuẩn bị trong tủ, kéo áo xuống mấy lần để cố che đi mấy vệt hôn trên bắp đùi non, chậm rãi đi về cầu thang rồi bước xuống

- Lại đây, Min Yoongi - ra lệnh khi nghe thoáng tiếng bước chân, cậu giật mình nhìn anh mà chần chừ một chút mới chịu cho đôi chân thon chậm rãi bước về phía đó, trong cậu hiện chỉ nghĩ đến việc làm theo lời anh nói là một con đường tốt nhất, từng bước đi con tim liền đập một cái, nắm chặt lấy cái mén áo mà nghiêng nhẹ bên

- Vâng..- nhìn chầm chậm vào người anh, từ đầu đến chân lúc nào cũng đều toát lên sự thanh lịch ngược lại thì cặp mắt như chứa cả cái giá lạnh nhìn cậu

- Mặc kiểu gì đây, thêm quần vào - đưa mắt xuống dưới liền cau mày hơi lớn giọng nói, xấu hổ với bản thân mà trên mặt liền hiện lên vài phần hồng, ngơ ngác nhìn quản gia đưa mình về phòng cùng với chiếc quần đen ngắn trên tay

Một lúc quay lại về chỗ anh, cậu đã chỉnh chu hơn hồi nãy vài phần

- Chủ nhân, tôi xin lỗi - nắm hai tay lại với nhau đặt trước bụng cúi đầu thì thào nói nhỏ, nghe được mà bất giác đưa tay chạm lên phần chóp đầu rồi thu lại nhanh chóng, chỉ đáng tiếc là hành động nhẹ đến nỗi cậu không nhìn thấy hay cảm nhận được, tò mò mà đưa cặp mắt nhỏ lên nhìn bộ mặt đầy tinh tú của anh, cắn môi dưới chịu đựng tình huống khó xử ngay lúc này

- Tôi dẫn em đi ăn - chì tay anh về phía trước, cậu nhìn anh rồi nhìn lại cánh tay được đưa ra mà ngập ngừng đặt tay mình lên, anh liền nắm đan vào với nhau mà kéo đi, mím môi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay cậu bị lọt thỏm hoàn toàn vào trong lòng bàn tay to lớn của anh, cậu cũng nắm lại với nhau mà cười nhẹ trong lòng với hàng động này



- Ngon không ? - gác tay lên bên cằm nhìn người đối diện đang ăn ngấu nghiến với mấy món ăn được bày trên bàn, anh chỉ uống rượu mà không động đũa vào một món nào trước mặt, nhận được cái gập đầu liên tục mà hài lòng

- Vâng, ngon lắm - hai tay cầm nĩa và muỗi hai bên mà gắp thức ăn, miệng nhỏ vẫn nhai đầy đồ ăn làm cho hai bên má phúng ra như một chú chuột con đầy hạt trong miệng, vui vẻ mà cười híp cả con mắt lại rất tự nhiên nhìn anh

- Ăn chậm lại, không ai giành với em

Cậu cứ gập đầu với anh còn lại chỉ tập trung vào những món ăn bốc lên mùi hương ngon lành trên bàn, anh thì uống hết ly này sang ly khác nhìn cậu ăn, sau khi làm đầy bụng cho bản thân mới xin phép anh vào nhà vệ sinh

Mở vòi đưa tay đã chà xát với xà phòng vào nước lạnh mà rửa thật kĩ, nghe tiếng mà quay đầu sang bên phải nhìn người đang đi vào

- Yo..yoongi a - người đối diện nhìn chính xác lại khuôn mặt đó mà cười tươi tiến lại gần giang rộng ôm lấy cả người cậu vào lòng thật chặt, cảm nhận được cảm giác hồi thuở xưa mà hạnh phúc, cậu vì bị bất ngờ mà đẩy mạnh lùi lại vài bước, đưa cặp mắt xa lạ nhìn hắn như thể giữa hắn và cậu như đôi người vừa mới gặp mặt

- Yoongi, là anh là Sungho đây - tay luống cuống vừa chỉ bản thân vừa đi về trước, khó khăn mà giải thích với cậu, khi chạm được vào người liền kéo lại không buông. Bây giờ cậu bối rối với người trước mặt mà hét toáng lên, cố gắng dùng lực đấm vào mà đẩy mạnh người hắn để tách cả hai ra, nhưng không đủ mạnh so với sức hắn ôm cậu đến thế nào, càng đẩy sức ôm càng chặt khiến không gian cậu bị thu hẹp lại mà khó thở, sợ hãi bộc phát ra mà khóc nấc lên cố đẩy hắn ra, trong đầu rối mù chỉ biết nghĩ đến tên anh mà cứ nói lớn liên tục để được vọng ra ngoài 

- Là anh, SungHo đây mà em sao thế - đôi môi mấp máy cúi đầu xuống nhìn, tay ôm lấy mặt cậu nhìn thẳng về hắn, nhưng trong mắt cậu chỉ có nổi sợ hãi, một sự sợ hãi từ lời cảnh báo của anh mà liên tục tránh né hắn không cho những ngón tay của hắn có thể chạm vào mình, nên hành động tránh né của cậu rất dễ gây hiểu lầm, và nếu lỡ như chạm vào cậu sẽ ra sao dưới bàn tay của Kim Taehyung đây..

Hắn chỉ nhận lại được là sự xa lạ và sợ hãi trong cặp mắt rưng rưng chứa đầy nước mắt của cậu, những hành động như thể hắn là người đang cố gắng để làm điều đồ bại với cơ thể cậu mà cương quyết từ chối, ý thức liền hoàn toàn sụp đổ khiến sức gồng cũng buông lỏng ra lập tức cảm nhận được mép miệng bị một lực mạnh đấm thẳng vào mà ngã về phía đó

- A...oa..hức Kim Taehyung, oa..hức cứu e..tôi với hức - sợ hãi nhìn thấy anh liền không màn suy nghĩ gì mà chạy nhanh về ôm anh chặt lấy rồi khóc nấc lên

Đôi phần hơi bất ngờ vì hành động của cậu mà ngã nhẹ người về sau liền nhanh chóng dựng thẳng người lại, vòng tay ra mà ôm thân thể nhỏ xíu vào lòng anh hơn, chà nhẹ lên xuống trên lưng nhỏ đang run rẩy

- Ổn rồi - nhấc người cậu lên một cái mà lấy thế đứng thẳng người, vuốt nhẹ đầu để cậu được bình tĩnh lại, liếc thẳng vào người vẫn đang ngơ ra nằm dưới sàn nhà ướt nhẹm mà trong lòng liền không mấy vui, mấy ngón tay dài kéo căng ra bịp lại hai bên tai để cậu không được nghe rõ mấy lời anh sẽ nói ra

- Mày muốn mất tay hay mất đầu ?

Nhìn thấy được chỉ là sự đau đớn của hắn khi nhìn anh được ôm lấy cậu vào trong lòng mình như đối với cậu đấy là người cậu thương và ngược lại hắn là một người muốn đồ bại dơ bẩn trước mặt cậu, anh nhếch môi cười khinh với con người thấp hèn dưới chân mình

- Ngu xuẩn

Vứt cho câu nói cho hắn mà quay ngắt bỏ lại người vẫn đang ngồi bệt dưới sàn nhà đang đầy những cảm xúc rối loạn bị dồn dập đến, những người ở ngoài chỉ biết bối rối khi nghe thấy tiếng ồn một lúc liền nhìn thấy người thanh niên cao ráo bế một người con trai nhỏ hơn vào trong lòng ra khỏi nhà vệ sinh, cùng lúc lại nghe thấy tiếng thét đau thương vang vọng ra từ trong đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net