episode//twelve

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Ọt ọt'

Dạ dày của Mân Doãn Khởi hú hét, chiều giờ có cái gì bỏ vào bụng đâu, chả trách được cậu. Có lẽ Kim Tại Hưởng cũng vậy.

" E hèm, anh đói không?"_Doãn Khởi hắng giọng hỏi, thầm trách cái bụng mình lại kêu réo lớn như vậy.

" Tôi cũng đói nhưng nhà bếp hết đồ ăn rồi."_Nói đến đây, bao tử hắn lại cồn cào lên.

" Ngay cả mì gói cũng không còn?"

" Ừ, hết rồi."

" Phải làm sao đây..."

" Hay ra ngoài ăn?"

Doãn Khởi bất ngờ, nghe mà muốn vố cho Tại Hưởng một cái, giờ này có ai mà bán.

" Ai bán cho anh?!"

" Cũng có một số quán ăn đêm mở suốt 24h đấy."

" Vậy thì đi nhanh."_Nghe đến có 'phao cứu sinh' cho cái bụng đáng thương của mình, Mân Doãn Khởi lập tức sáng bừng mắt.

Thấy bộ dạng như bắt được vàng của Doãn Khởi, hắn cảm giác đang có đôi tai mèo đang nhô lên trên đầu cậu và cái đuôi cong ngoe nguẩy đằng sau.

" Nhưng trước đó, em phải xuống khỏi người tôi trước đã, mèo à."_Tại Hưởng cười gian, bàn tay đang ôm lấy Doãn Khởi cố ý vuốt ve sóng lưng của cậu.

Cậu nhìn lại, hóa ra nãy giờ cậu vẫn úp mặt vào hỏm cổ hắn sao? Còn nằn trên hắn nữa! Thật mất hình tượng mà! Mân Doãn Khởi nhanh chóng bình tâm lại, nhẹ nhàng leo xuống người Tại Hưởng.

Mà hắn vừa gọi mình là gì? Mèo ư?

Kim Tại Hưởng chậm rãi ngồi dậy, đi ra ngoài, cậu cũng ráo riết theo sau. Hắn lấy hai cái áo măng tô để trên móc, một cái cho hắn, một cái cho Doãn Khởi. Áo măng tô tuy cỡ nhỏ nhưng đuôi áo vẫn dài, Doãn Khởi thân hình nhỏ nhắn mặc vào nhìn như muốn lọt thỏm vào áo. Kim Tại Hưởng thấy cảnh này chỉ biết bụm miệng lại mà cười.

" Anh cười cái gì chứ! Đâu phải cứ lớn xác là được!"

Kim Tại Hưởng gian manh nhìn Doãn Khởi, cúi người xuống một chút, đôi môi mỏng thì thầm vào tai cậu:

" Lớn xác thì đè được nhỏ con."

Mân Doãn Khởi lập tức đỏ mặt, vừa ngại vừa tức không nói lại hắn, cậu đánh bài mà chuồn, thụp người xuống xỏ chân vào đôi giày. Tại Hưởng cũng lấy ra tủ đôi giày lười mà xỏ vào.

Sau khi khóa cửa kĩ càng, hai người đi ra ngoài, chính là đi bộ. Trong thời tiết lạnh cóng này, đợi Kim Tại Hưởng lấy xe ra thì cậu đã đóng băng từ lâu rồi.

Cho dù đã để hai tay vào túi áo măng tô dày, nhưng vẫn không đủ để sưởi ấm cho Doãn Khởi, tướng vừa đi vừa run thấy mà thương.

Tại Hưởng nhìn Doãn Khởi run cầm cập, nghĩ trong lòng, quả nhiên mèo rất sợ lạnh. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, bảo:

" Sắp đến rồi, em chịu khó một chút."

" Ừm."

Kim Tại Hưởng thẳng lưng sải bước đi mạnh mẽ, như cái lạnh không hề hấn với hắn. Mân Doãn Khởi bĩu môi ghen tị, chả bù cho cậu, chỉ cần một làn gió đông đi qua thì cậu đã cảm thấy như ở nam cực rồi.

Hai người rẽ sang phải, đã ra quốc lộ chính. Doãn Khởi ít khi ra ngoài vào buổi đêm nên không biết rằng quốc lộ về đêm vẫn còn xe cộ đi lại. Cả hai đi thẳng một chút nữa, lại rẽ vào cái ngõ nhỏ.

Mân Doãn Khởi mở to mắt bất ngờ, đi qua ngõ là một dãy đường dài, nhỏ và đầy quán ăn đang sáng đèn, từ tokbokki, mì trộn, xào đủ thứ đến cả thịt nướng cũng có.Mùi thơm của đủ loại thức ăn hòa lẫn vào nhau, làm kích thích khứu giác dẫn đến dạ dày cậu co bóp kịch liệt. Ngay cả nước dãi cũng muốn chảy ra rồi.

Hỡi ơi, cuối cùng cái bụng mốc meo cũng được cứu rồi!

Biểu cảm thèm thuồng của cậu hiện tõ mồn một các cô, chú bán hàng nhìn mà cười khúc khích. Mân Doãn Khởi không chần chừ, lập tức kéo tay Tại Hưởng đi vào một hàng quán ngẫu nhiên nào đó. Ngồi xuống ghế, Doãn Khởi nhanh tay cầm menu, ngẫm nghĩ hồi lâu, hỏi hắn:

" Ăn thịt nướng nhé?"

Tại Hưởng lắc đầu:

" Giờ này trễ rồi, ăn thịt nướng sẽ không tốt."

" Đành vậy, anh chọn đi."_Cậu đưa menu lại cho hắn.

" Ừm."

Kim Tại Hưởng vẫy vẫy tay về phía bồi bàn, cậu ta liền tất bật chạy lại.

" Cho tôi hai phần súp rau củ, hai quả trứng luộc, một phần mì tương đen."

" Vâng hai anh đợi một chút ạ."
.
.
Một lúc sau, cậu bồi bàn ban nãy mang ra phần thức ăn mà hắn đã gọi, khói từ thức ăn mờ mờ bốc lên. Đến khi bồi bàn đi, không cần đợi chờ gì nữa, Doãn Khởi nhanh chóng cầm muỗng múp một ít súp, đói đến quên mất cả thổi, súp còn rất nóng nên cậu bị phỏng lưỡi, cậu nhăn mày, liền với tay đến li nước được người ta đem đến trong lúc chờ đồ ăn.

" Phù...."

" Ăn từ từ thôi, thức ăn không chạy đâu."

Kim Tại Hưởng cười nhắc nhở khi hắn đang dùng đũa tách trứng luộc ra. Rồi hắn gắp lòng đỏ vào, cho vào súp của Doãn Khởi.

" Em có thể ăn lòng đỏ với súp."

Mân Doãn Khởi nhìn hắn ngạc nhiên.

" Anh đang chăm sóc tôi đấy hả?"

" Sao anh biết tôi thích trộn lòng đỏ với súp."_Cậu chống cằm mỉm cười dùng đũa khuấy súp, để lòng đỏ hòa trộn vào súp.

" Tôi biết mà. "_Tại Hưởng nháy mắt, cười.
_______________________

quen hông quen hông:)))

không biết cái thực đơn kiểu gì thế này😑 thôi miễn sao có lòng đỏ trứng là được.

hôm nay tui vừa mới thi xong, mất mát đau thương quá nhiều:(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net