Extra 3.Anh hãy về với em đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi đứng trước cửa, chần chừ một lúc sau đó mới bấm mật khẩu rồi mở cửa đi vào.

"Jimin, cậu nói đi ra ngoài mà, sao về sớm thế?" Chất giọng đầy lười biếng trầm thấp vang lên khiến trái tim omega rung lên một hồi.

Yoongi thừ người ra, đứng ở ngưỡng cửa nhìn bóng lưng mệt mỏi và cô đơn của Taehyung, hai nắm tay siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

Kim Taehyung khui thêm một lon bia, nhấp lấy một ngụm, đầu lưỡi đắng ngắt khó chịu. Alpha không nghe thấy tiếng trả lời liền quay đầu lại, nhìn thấy dáng hình thân thuộc thì hai mắt mở to. Sau đó lại nhếch môi cười, đáy mắt sâu thẳm xuất hiện vài tia đau thương. Taehyung thở hắt ra một hơi, nhẹ giọng chửi như đang mỉa mai bản thân mình. "Mẹ nó Kim Taehyung, nhớ đến mức ảo giác luôn rồi à?"

Lồng ngực Yoongi như thắt lại, sống mũi cay xè khó chịu. Omega bước tới chỗ đối phương, khó khăn lắm mới phát ra tiếng. "Taehyung."

Kim Taehyung nghe thấy giọng nói mình ngày đêm mong nhớ liền sững người, bàn tay cầm lon bia run rẩy, trái tim như muốn vỡ tung ra thành từng mảnh nhỏ. Đến khi Yoongi tới gần, hương sữa dâu lởn vởn quanh đầu mũi, Taehyung mới nhận ra rằng bản thân mình không bị ảo giác. Người đang ở trước mặt mình thực sự là Min Yoongi bằng xương bằng thịt.

"Taehyung, nếu khó khăn như thế tại sao lại không nói cho anh?" Giọng nói của Yoongi run run, đôi mắt mèo đẹp đẽ lại bị bao phủ bởi một lớp nước. Min Yoongi lúc này cảm thấy ghét bản thân mình cực kỳ, ghét bởi vì tại sao bản thân lại chẳng nhận ra sớm hơn. Đến khi nhận ra bản thân mình là kẻ ích kỷ nhất thì đã chứng kiến một Taehyung đang chực chờ rạn vỡ kia rồi. Yoongi lần đầu tiên thấy hận bản thân mình đến như thế. Omega không ngờ, lần đầu tiên sau nhiều năm gặp lại, cả hai lại bị dày vò đến như thế này.

Kim Taehyung vội vàng đứng dậy, loạng choạng bước đến ôm lấy Yoongi vào lòng mình, cẩn thận như người kia mỏng manh đến mức siết chặt sẽ tan biến ngay lập tức. Alpha run rẩy nói. "Yoongi, anh về khi nào mà sao không nói cho em biết?"

Yoongi đẩy Taehyung ra, cứng rắn nói nhưng trong tông giọng tràn ngập sự tan vỡ. Đến hương sữa dâu cũng cực kỳ khó ngửi, ngọt đến mức khiến người khác chán ngấy.

"Kim Taehyung, vì anh mà em hành hạ bản thân mình như thế có đáng không?"

"Yoongi..." Taehyung sững người nhìn Yoongi. Câu nói kia khiến alpha như bị bóp chặt, giống như toàn bộ mạng sống của mình đang nằm trong tay người khác, tuỳ tiện bóp chặt một cái sẽ chết ngạt. Cổ họng Taehyung nghẹn lại, mùi quýt trong không khí trở nên chua và đắng ngắt. Taehyung nghĩ, người này là tâm can, là tất cả của mình, tại sao lại hỏi đáng hay không?

Kim Taehyung nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Yoongi, sợ rằng căn bệnh kia của omega sẽ tới nên vội vã nói. "Yoongi, đừng tức giận, em xin lỗi."

"Anh hỏi em có đáng hay không?!" Min Yoongi giằng tay ra khỏi tay của Taehyung, trong lòng bức bối đến tột cùng. "Kim Taehyung!! Tại sao? Tại sao em lại không tức giận? Tại sao em lại không nghĩ đến bản thân của em chứ? Tại sao hả?"

"Em...em muốn anh vui vẻ thực hiện ước mơ-"

"Taehyung, em đừng nói là muốn anh thực hiện ước mơ nữa có được không? Anh đã thực hiện được rồi cơ mà? Em đừng cao thượng đến mức phải khiến anh đau lòng như thế có được không?" Yoongi khổ sở nói, lồng ngực cảm thấy đau nhói đến đáng sợ. "Ngay cả lúc này, ước mơ của anh chính là em, là người tên Kim Taehyung chứ không phải một điều gì khác."

Lúc này, cả người Yoongi run rẩy, tay và chân chẳng còn một chút sức lực, lồng ngực siết chặt đến khó thở. Omega yếu ớt nắm lấy cánh tay rắn chắc của Taehyung, trước mắt là một mảng mờ mịt. Min Yoongi lúc này đang thực sự rất hận bản thân mình, hận bản thân tại sao lại biến một Kim Taehyung sáng ngời trước kia lại trở nên thế này.

"Taehyung, em cần gì phải hành hạ bản thân mình vì anh như thế? Nó chẳng hợp với một Taehyung muốn là làm, chẳng hợp với một Taehyung tự tin ngời ngời một tí nào. Taehyung, em nói gì anh cũng sẽ thực hiện, anh cũng sẽ đáp ứng em, chỉ cần em mau trả lại Kim Taehyung cho anh, xin em trả lại Taehyung cho anh đi mà."

Alpha chẳng biết nước mắt mình đã rơi khi nào, toàn bộ lớp tường gạch vững chãi xây lên đều bị câu nói của Yoongi làm cho sụp xuống, như dòng nước xoáy cuốn đi hết tất cả, Taehyung kéo Yoongi vào lòng mình, gục đầu lên vai omega nức nở. Alpha điều chỉnh hương quýt của mình, toả ra dịu êm để vỗ về lấy người kia. Bờ vai Taehyung run run, giấu đi gương mặt đầy nước mắt của mình. Một lúc lâu sau, khi đã bình tĩnh, Kim Taehyung mới nặng nhọc lên tiếng.

"Được rồi Min Yoongi, em thừa nhận mình rất ích kỷ, kể cả bốn năm trước hay bây giờ em đều không muốn anh rời xa em. Em đã rất tức giận, rất ghét bản thân tại sao không đủ can đảm để nói ra. Một tháng nay em đã suy nghĩ rất nhiều, em đã tính toán lát nữa sẽ gọi điện cho anh nói anh hãy về với em đi. Em muốn nói với anh rằng chuyện yêu xa này em thua rồi, anh hãy về với em đi."

Dù nói đợi chờ bao nhiêu năm nữa cũng chẳng sao, nhưng Kim Taehyung đã sớm thua với cuộc cá cược này, hoàn toàn chẳng còn sức để tiếp tục. Alpha dành cả một tháng để suy nghĩ rồi quyết định sẽ gọi điện cho Yoongi, nói với omega rằng em thực sự không muốn anh ở bên đó nữa, em muốn anh về với em. Nhưng chưa kịp làm gì, Yoongi đã chạy đến bên cạnh rồi...

Những năm qua, bài học lớn nhất mà Taehyung nhận được chính là đừng quá tự tin vào bản thân mình. Cứ ngỡ rằng bản thân sẽ dần thích nghi được với việc không được ở gần bên Min Yoongi, nhưng bốn năm qua vẫn như thế, cứ cố gắng rồi đâu cũng vào lại đấy, vẫn nhớ người kia đến đau xé lòng.

Kim Taehyung bởi vì đã đem hết cả tình cảm, đem hết trái tim mình cho Min Yoongi nên chẳng đủ dũng cảm để buông tay. Nhưng alpha không hề biết rằng, sự hèn nhát đó đã dần bén rễ, gây hại cho chính mình.

"Min Yoongi, anh về đây rồi thì đừng quay lại Ireland nữa có được không?" Giọng Taehyung khàn khàn cất lên, mang theo sự run rẩy.

"Anh đã từ chối lời mời của giáo sư rồi, anh về đây với em." Yoongi đưa tay ôm lấy tấm lưng của alpha, khoé môi câu lên nhẹ nhàng vì nhận ra tướng tá người này đã lớn lên nhiều rồi. "Chuyện yêu xa kia, anh cũng đã thua rồi, anh chỉ muốn ở bên cạnh em. Taehyungie, anh xin lỗi em rất nhiều. Anh thực sự xin lỗi em."

Taehyung buông Yoongi ra, không nói không rằng hôn xuống đôi môi của Yoongi. Môi lưỡi thoáng tách ra, Taehyung đưa lưỡi càn quét khắp khoang miệng của Yoongi, sau đó mạnh mẽ quấn lấy lưỡi nhỏ của đối phương trêu chọc một lúc. Mùi hoa bia, mùi mạch nha nhàn nhạt đọng lại trong khoang miệng Yoongi khiến omega cau mày. Rốt cuộc người này đã uống bao nhiêu lon rồi?

Yoongi vòng tay qua cổ Taehyung khiến nụ hôn của cả càng thêm sâu hơn. Hai mùi hương toả ra đậm đặc trong không khí, hoà hợp với nhau đến lạ. Hai người càng hôn càng quấn quýt. Nụ hôn mang theo yêu thương, sự chiếm hữu, ham muốn cùng nhớ thương của bốn năm chồng chất, tạo thành những cảm xúc không thể nói nên lời.

Cả hai cứ thế dây dưa, trong căn phòng ngập tràn mùi hương thơm ngọt cùng tiếng lưỡi va vào vào nhau. Đến khi rời ra, Taehyung còn luyến tiếc đưa lưỡi liếm đôi môi bị dày vò đến đỏ mọng của Yoongi.

Alpha đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp mà mình thương nhớ những năm qua, cảm giác mềm mịn truyền đến lòng bàn tay, như có dòng điện khiến trái tim Taehyung khẽ run. Ánh mắt Taehyung dịu dàng nhìn Yoongi, ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt động lòng người của omega. Min Yoongi lúc này quá đỗi chân thật, chẳng còn là ở phía bên kia màn hình mà là một Yoongi bằng da bằng thịt, một Yoongi mang hương sữa dâu thơm ngọt khiến Taehyung luôn chờ đợi, nhớ mong.

Kim Taehyung thở hắt ra, áp môi mình lên trán, lên khoé mắt xinh đẹp, chóp mũi nhỏ đáng yêu rồi tới môi mỏng rồi đến cằm non trắng mịn. Tất thảy nụ hôn đều chứa đựng sự ôn nhu, dịu dàng, tình yêu và nỗi nhớ mà Taehyung cất giữ trong suốt bốn năm qua.

"Chào mừng người yêu của em đã trở về."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net