end.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

author: #7YF_Team quatresias
disclamer: họ không thuộc về tôi.
sumary: fanfic
parings: taegi (taehyung × yoongi)
status: oneshot, completed.
rating: taegi!au, hà nội!au
warning: chuyển thể từ 1 câu truyện của tôi. ( allhan ; douceur )
note: đừng đem ra khỏi đây nhé ;))

====

tại hưởng và duẫn kì quen nhau vào một chiều thu tháng bảy. Gió thổi nhẹ, chiếc lá phong cam đỏ nhẹ lướt qua anh đôi gò má cao gầy.

Ngày tại hưởng và duẫn kì rời xa nhau là một chiều mưa tháng tư. Mưa lướt nhẹ qua anh che đi những giọt nước mắt lặng thầm.

Từ đó trong anh chợt tan vỡ. Là gì chứ ? Là 10 năm thanh xuân. Chợt trở nên nhạt màu vì câu nói của cậu. Chỉ một câu. 'Em hết yêu anh rồi, mình. Chia tay đi.'

====

Anh vẫn còn nhớ. tại hưởng à. Ngày đôi ta bên nhau. Lá phong đỏ rơi, gió nhẹ thổi qua, em khoát lên anh chiếc áo khoác mỏng của mình. Nói rằng. 'Dù áo mỏng nhưng tình cảm em đong đầy. Đủ để sưởi ấm anh những chiều mùa thu lạnh.' Em đứng đó nhìn anh. Cười ngốc. Mái đầu ngố với nụ cười để lộ hai chiếc răng khểnh thật ngốc nghếch biết bao. Hôm đó, Hà Nội mùa thu gió nhẹ tênh. Thật nhẹ.

Em ơi ngày đôi ta bên nhau. Em 17, anh chập chững 19. Đôi ta vừa đi học, vừa đi làm. Em làm thêm ở một quán cà phê. Còn anh, anh đi làm thêm ở một chốn xa lắm. Xa đến nổi em cũng không biết. Hôm đó anh về sớm. Nấu cho em một bữa cơm nhà. Để em đỡ nhớ quê. Em ơi, anh biết em là trai Sài Gòn. Sài Gòn xa hoa rộng lớn. Nhưng em lại giản dị và ngốc nghếch. Anh chỉ sợ món quê nhà Hà Nội làm em không cảm nhận được hương vị quê mình. Hương vị từ đôi bàn tay mẹ em. Em ơi. Hôm đó em về. Nhìn những món giản dị trên cái bàn gỗ. Mà em bật khóc. Em ơi đừng khóc, còn có anh đây mà. Em đến ôm anh. Em khóc, em nói. 'Anh ơi cảm ơn anh, anh ơi em nhớ quê mình lắm.' Sau bữa cơm, hai ta ngôi cạnh nhau nói những chuyện ngày hôm nay. Những cái hôn chập chững. Em ơi. Rồi bao nhiêu mới đủ.

Rồi đến khi em 19, anh 21. Anh vào làm trong một công ty. Từ đó em nghỉ làm thêm. Anh nuôi em để em lo thi cho xong đại học. Những ngày trôi qua. Chầm chậm nhưng ý nghĩa. Anh đi làm anh nuôi em. Em đi học để sau này lo cho anh một tổ ấm đàng hoàng. Có anh, có em. Được cả Hà Nội, được cả thế giới chấp nhận.

Rồi khi em lớn hơn nữa. Em có người khác. Có thể là do anh. Anh không thể sinh con, đẻ cái. Là anh không cho em được một cái tổ ấm đàng hoàng. Là anh hứa, dù thế nào thì anh cũng sẽ nhận con nuôi. Để rồi anh mặc cảm. Mẫn Khuê, anh xin lỗi em. duẫn kỳ xin lỗi em. Em ơi.

Hà Nội thương nhớ. Năm 2017.

====

tại hưởng vỡ òa. Là tình yêu của cậu, là 10 năm của anh. Rồi để chỉ vì một phút bồng bột. Cậu đánh mất tất cả. Anh ơi, duẫn kỳ anh ơi. tại hưởng xin lỗi anh. Anh ơi. duẫn kì mỉm cười. Từ một nơi nào đó rất xa. duẫn kì như phận Tầm Tơ. Nhỏ bé. Và thật đáng thương.

—end—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net