17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con phố tấp nập những người và xe, một cái bóng nhỏ liêu xiêu, lạc lõng như bị tách biệt ra khỏi thế giới ồn ào kia vậy

Mẫn Doãn Kì ...

Anh cứ đi, đi mãi mà chẳng biết mình đang đi đâu nữa, cũng chẳng còn lối nào để về. Nhà sao? Bộ dạng của anh như này mà về nhà sao?. Bỗng nhiên anh thấy nhớ gia đình mình, thèm khát một cái ôm từ mẹ, muốn dụi đầu vào lòng mẹ mà khóc như ngày còn bé. Nhưng cũng muốn ở một mình. Vì sao ư? Vì anh mệt mỏi lắm, tâm trí vừa mông lung lại vừa trống rỗng. Có điều...

"Kim Tại Hưởng , làm ơn buông tha cho tôi đi!"

Hình bóng Kim Tại Hưởng vẫn in đậm trong tim, trong suy nghĩ, trong sâu trong tâm khảm . Khó chịu, vô cùng khó chịu.

"Kim Tại Hưởng , làm sao để quên cậu đây?"

Thời gian, Mẫn Doãn Kì cần thời gian để xoá nhoà đi tất cả

------------------------------

Bầu trời cũng đã tối sẫm, Mẫn Doãn Kì vẫn đi. Anh cũng mỏi lắm, mệt lắm nhưng chẳng có chỗ nào để trú ngụ cả.

Cả con phố đã thưa dần bóng người.

-Hey!

...

Mẫn Doãn Kì đang đi, do chẳng để ý đến xung quanh, bỗng va vào một người. Ngước lên nhìn người kia bằng ánh mắt yếu ớt. Ồ, là một tên trông có vẻ không được đàng hoàng mấy.

-Tôi xin lỗi!- Cả cổ họng cũng khô khốc.

Nói xong, Mẫn Doãn Kì liền né sang một bên đi tiếp nhưng bị một bàn tay thô bạo túm lấy bắp tay mình kéo lại. Ngước lên, vẫn là tên hồi nãy. Con người anh trở về phần nào "Shit! Cái bọn điên này muốn kiếm chuyện à? Ông đây không có tâm trí đâu!"

-Bỏ ra!- Mẫn Doãn Kì cố gằn giọng.

-Babe, đụng trúng người ta rồi tính bỏ đi dễ vậy sao? Trông cũng dễ nhìn đấy. - Gã nhìn anh cười đầy dâm đãng.

Mẫn Doãn Kì nhanh trí ghé miệng cắn vào tay tên kia, hắn kêu lên đau điếng rồi buông ra, anh liền nhanh chóng nhân cơ hội này mà bỏ chạy. Nhưng mới chạy được hai bước đã bị túm cổ áo kéo ngược lại. Thì ra có tận ba tên. Đồ hèn mọn, ba đấu một không thấy nhục sao?

Anh đem những sức lực cuối cùng ra sức vùng vẫy.

-Bỏ ra! Bỏ tôi ra!

Bị giữ chặt lấy bởi hai tên đàn em, còn cái tên bị cắn giở cái mặt vô liêm sỉ ra, vỗ vỗ má anh:

-Babe, đừng nóng! Sao? Nhìn mặt sao phờ phạc thế này? Đi bụi hay bồ đá? Theo anh, làm anh thỏa mãn. Làm tốt anh còn có thưởng cho cưng đấy

Nghe tới "bồ đá" mắt anh lại cay cay, dám chọc vào nỗi đau của lão tử?

-Sao nào? Cảm kích tới sắp khóc luôn kìa. Haha...

Mẹ nó, từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ, Mẫn Doãn Kì này chưa bị ai xúc phạm như vậy cả. Giơ chân lên, đạp một chưởng vào hạ bộ tên vô sỉ kia:

-Cút!

Gã ôm vùng bị tổn thương kêu đầy đau đớn:

-Ranh con! Kéo nó đi cho tao! Tao thề hôm nay sẽ khiến mày sống dở chết dở!

Mẫn Doãn Kì bị lôi đi, đương nhiên là có cầu cứu chứ nhưng đường vắng tanh. Liệu có ai nghe thấy Mẫn Doãn Kì này chứ? Tới một con hẻm nhỏ...

------------------------------

Những ánh đèn LED nhiều màu sắc quay vòng vòng, tiếng nhạc xập xình, người người đắm mình trong những vũ điệu điên loạn đó.

Kim Tại Hưởng ngồi bên quầy tiếp, tay khẽ lắc lắc thứ chất lỏng màu đỏ tuyệt đẹp trong ly, ngắm nhìn nó như một món đồ chơi đầy thích thú. Cười khẩy một cái, ghé lên miệng, cậu uống cạn. Lại chán nản đem chai rượu bên cạnh rót ra nửa ly. Kim Tại Hưởng này đây chính là đang chán, vô cùng chán!

-Vị thiếu gia này...

Đột nhiên bị khoác vai, cậu ngửa lên, một gương mặt ngập tràn son phấn đập ngay vào mắt cậu. Hình ảnh ai đó lại ùa về. Cứ ngỡ...

Kéo ả lại, Kim Tại Hưởng... hôn, điên cuồng. Vẫn là hôn, nhưng mùi vị này khác quá, nó... kinh tởm. Người nào đó... rất ngọt ngào cơ! Cậu liền đẩy ả ra, lấy ví vứt cho ả một xấp tiền, phẩy tay đuổi đi. Buồn nôn, anh thật sự muốn nôn. Dùng tay cố lau đi thật sạch những thứ bẩn thỉu trên môi, một vệt dài màu đỏ in trên tấm áo sơ mi trắng. Kim Tại Hưởng cầm chai rượu, tu một hơi còn phân nửa, vứt tiền lại lảo đảo đi ra ngoài.

Ra tới bên ngoài, không có đèn nhức mắt, không có nhạc đau đầu, không khí buổi đêm lại mát mẻ, tâm tình Kim Tại Hưởng có được cải thiện phần nào. Đứng tựa vào xe một hồi cậu mới lên xe, lao đi.

Phố vắng... người cô đơn...

Cậu dừng xe lại. Đột nhiên nhịp tim tăng mạnh.

------------------------------

-Babe, anh đến với em đây!

Gã giở cái giọng khàn khàn sặc mùi dục vọng, tay lần lần theo hàng cúc áo cởi ra.

-Đừng... Đừng có động vào tôi.

Giọng Mẫn Doãn Kì cũng đã khàn đi, anh thực sự rất mệt, sắp không trụ nổi nữa rồi, hai hàng nước mắt đã rơi từ bao giờ. Cố lùi, lùi nữa nhưng tấm thân gầy đã đụng trúng mảng tường lạnh ngắt.

-Đừng sợ, em sẽ sung sướng.

-Không... không...

Thanh âm nhỏ dần, nhỏ dần. Tất cả những thứ trước mắt anh nhòe đi trong màn nước mắt, hai mi mắt nặng trĩu. Hình ảnh cuối cùng đọng lại bên đáy mắt, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong tâm trí anh... là cậu!

"Kim...Tại.....Hưởng... cứu...tôi..."

-DỪNG TAY LẠI!

Trong cơn mê man, Mẫn Doãn Kì cũng lơ mơ nhận thức được mọi việc.

"Là cậu... đúng không?"

Gắng gượng nở một nụ cười , ngất lịm đi.

------------------------------

Cúi đầu lặng ngắm những chiếc lá vàng rong ruổi trên đường. Một đợt gió mạnh lướt qua, Kim Tại Hưởng rùng mình, trái tim như bị bóp nghẹt. Theo phản xạ ngẩng lên nhìn quanh thì thấy một bóng người. Cố lục tung bộ não mình lên, rốt cục cái dáng người này, con người này chắc chắn cậu không quen.

Chỉ có điều, hình như cậu ta đang bế một ai đó thì phải. Kim Tại Hưởng bóng dáng đó rất quen thuộc!? Mà sao tim lại đau? Bỗng nhớ đến anh. Kim Tại Hưởng lắc đầu, gạt bay những hình bóng đó ra khỏi tâm trí, lên xe phóng đi.

( chap này không biết edit sao luôn ý mấy mẹ ạ)

Chúc các bạn một ngày vui vẻ🧡💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net