23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả lớp cứ vậy mà nhốn nháo cho tới lúc có giáo sư vào. Nhìn cả lớp, vị sư không khỏi ngạc nhiên. Cái lớp hay là hoa quả sơn thế, sao đứa nào cũng như con khỉ thế kia?

-Ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.

- Lão sư, sau khi học xong giờ thể dục chúng em vào lớp, cả lớp liền bị ngứa ạ!

-Giờ thể dục ai trông lớp?- Vị giáo sư cau mày, lớn rồi mà còn chơi cái trò con nít này sao, thật là....

- Là Mẫn Doãn Kì! Cậu ta nói đau bụng rồi ở lại lớp nguyên một tiết, chắc chắn là cậu ta đã giở trò

Một đứa con gái đứng chống nạng, mồm đầy chua ngoa chỉ thẳng tay vào mặt Mẫn Doãn Kì. Một tên khác thì nhanh nhảu chạy đến bàn chỗ anh mà lục tung đống đồ của anh lên, giơ lên một thứ quả lạ mà đến chính cậu còn không biết tên, giơ lên cho vị giáo sư.Cả lớp đều dồn hết ánh mắt về phía Doãn Kì và thứ quả lạ kia dò xét,còn anh trợn tròn mắt nhìn.Là sao? Đây đâu phải của anh?

-A! Quả này gây mẩn ngứa!- một đứa la lên.

Có người cố ý hại anh, thì ra là vậy. Cố tình dụ anh đi ra ngoài để mang thứ quả lạ này xuống bàn anh,khiến mọi người bị ngứa. Anh thì lại không bị sao.Mà mọi người đều biết anh là người ở trong lớp, tội trạng dĩ nhiên sẽ thuộc về anh. Quả là mưu mô.

Kết cục là cả lớp được nghỉ một tiết , còn mình Mẫn Doãn Kì ở lại dọn dẹp. Thật là tức muốn chết mà, anh thề có trời đất làm chứng là không hề làm chuyện này, mà cũng đâu phải trẻ con đi chơi mấy cái trò ấu trĩ. Mẫn Doãn Kì nghĩ thầm chắc chỉ có thể là hai con người kia vắng mặt nãy giờ kia.Càng nghĩ càng nóng máu, anh thẳng tay ném cái giẻ lau đi.

"Cạch" Vừa lúc có người bước vào, và tấm giẻ lau chỉ bay vèo qua mặt người đó. Hai giây há hốc mồm, hai giây sau nhận ra con người mới bước là ai, tại sao không trúng mặt cậu ta cho sợ luôn khuôn mặt đáng khinh kia, mặt thì tỏ ra không có gì nhưng sau lưng lại ra tay giở thủ đoạn.

Kim Tại Hưởng nhìn anh, mặt không biểu cảm gì:

-Chăm gớm nhỉ? - Rồi ung dung thộc tay vào túi quần tiến về chỗ mình.

Mẫn Doãn Kì ấm ức nhặt lại giẻ lau:
- Chứ không phải có người muốn giở trò chơi tôi sao? Tốn công sức nhiều nhỉ, Kim Tại Hưởng?

Kim Tại Hưởng ngạc nhiên, là lâu lắm rồi không nghe tên mình từ chính khuôn miệng kia gọi, tim chợt nhói lên:

-Ý anh là sao?- Với lời buộc tội vô căn cứ này của Mẫn Doãn Kì, cậu có chút khó chịu nhăn mày.

-Chuyện này không phải anh gây ra sao?

Cậu có làm gì à? Chợt nhớ ra, cả một tiết học vừa nãy không hiểu vì lí do gì mà Nhã Anh kéo cậu đi chơi. Cô gái này không gây chuyện không chịu được sao?

-Không phải tôi!

-Là cậu!

-Không phải!

-... Vậy không phải cậu thì ai? Tôi không nghĩ cậu là một người nhỏ mọn như vậy, đã thế cách trả thù cũng rất ấu trĩ như cái bọn trẻ con ý. Cậu ghét tôi vậy hoàn toàn có thể chuyển trường mà, sao cứ phải làm thế với tôi.

Kim Tại Hưởng chợt phì cười, coi cái bản mặt của Mẫn Doãn Kì đáng yêu muốn chết, đột nhiên cậu muốn trêu đùa anh một chút. Vừa lại gần chỗ Mẫn Doãn Kì vừa nói:
-Nếu là tôi thật thì sao?

Mẫn Doãn Kì , khoanh tay quay phắt đi:
- Dù sao chuyện cũng qua rồi, tôi cũng không muốn đôi co với cậu, chỉ mong đây là lần cuối cậu bày cái trò này.

-Còn nếu...-Kim Tại Hưởng trong tích tắc ghì cậu vào mép bàn, ép anh nằm xuống mặt bàn.Hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng phả vào cánh mũi và đôi môi Mẫn Doãn Kì, đầu óc có chút trống rỗng.

Thấy thái độ thập phần cợt nhả của cậu, Mẫn Doãn Kì nặng nề nén cơn giận của mình, nhẹ nhàng phun một câu:
-Cút!

Nhìn cánh môi anh đào nhỏ xinh của Mẫn Doãn Kì, Kim Tại Hưởng chợt muốn chiếm lấy nó. Cúi xuống hôn anh mãnh liệt mặc cho con người bên dưới ra sức kháng cự, những tiếng rên phản kháng từ cuống họng anh càng làm Kim Tại Hưởng thêm phấn khích. Luồn lưỡi vào trong khoang miệng hồng kia, cậu cố tách đôi hàm răng đang nghiến chặt lại. Đối với Kim Tại Hưởng, sức chống cự của Mẫn Doãn Kì gần như bằng không.

Tâm trí Mẫn Doãn Kì mụ mị, mặc cho Kim Tại Hưởng muốn làm gì thì làm. Cậu nhanh chóng cuốn lấy lưỡi anh, Mẫn Doãn Kì trong vô thức cũng vô cùng phối hợp theo nhịp điệu của cậu. Ham muốn trong Kim Tại Hưởng vì cái sự hợp tác đó mà trỗi dậy, bàn tay hư đốn sờ soạng khắp bên trong lớp áo cậu. Mẫn Doãn Kì nằm bên dưới, rùng mình.

"Cạch" -Một lần nữa cửa phòng được mở ra. Hai con người đang ân ái kia cũng vì thế mà giật mình quay ra.
-A, tôi xin lỗi, tôi vào nhầm lớp... - Bạn nữ đỏ mặt vội biến ra ngoài.

Phải mất một lúc sau, Mẫn Doãn Kì mới sực tỉnh nhận thức được mọi việc xảy ra liền đẩy hắn, chống tay ngồi dậy. Nhưng Kim Tại Hưởng lại tiếp tục ghì anh xuống nở một nụ cười đầy chế giễu:
-Còn chưa xong mà!

-Bỏ ra! Tôi không muốn mọi người hiểu lầm về mối quan hệ giữa tôi và cậu.

-Vậy Mẫn Doãn Kì....anh nói xem, mối quan hệ hiện tại của chúng ta là gì?

-Chẳng là gì!

Đẩy Kim Tại Hưởng ra, Mẫn Doãn Kì đứng dậy lao thẳng ra ngoài.

Còn Kim Tại Hưởng vẫn đứng đấy, vẫn cười nhưng nụ cười này có chút chua chát. Vốn nghĩ Mẫn Doãn Kì sẽ lúng tung không biết trả lời thế nào, nhưng xem ra mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn rồi.

"Haha, chẳng là gì sao? Được, Kim Tại Hưởng này sẽ khiến anh phải nhớ: Ta là tình cũ của nhau! Và anh, chính là khiến tôi yêu anh tới phát điên rồi đá bay tôi đi bằng cái sự thật ghê tởm... Mọi chuyện là do anh gây nên, đừng trách tôi quá đáng! Mẫn Doãn Kì"

------------------------------
Vậy là chỉ sau một buổi trưa, cả cái trường Sopa này loạn lên tin đồn có hai nam sinh yêu nhau, chính là hai mĩ nam của trường: Kim Tại Hưởng và Mẫn Doãn Kì.

-Kim Tại Hưởng, chuyện này là sao? Anh còn yêu thằng đó? - Nhã Anh kéo tay Kim Tại Hưởng giở giọng chất vấn. Từ lúc nghe tin này đến giờ, cô không thể nào khống chế được tâm trạng của mình. Thất vọng có, tức giận có.

Kim Tại Hưởng im lặng. Nhã Anh, cô là cái gì mà tôi phải có nghĩa vụ trả lời cô?

-Tại Hưởng, anh hết yêu em rồi?

"Tôi... đã từng nói yêu cô? Chắc lúc đó tôi uống lộn thuốc!"

-Không, em không cho phép anh bỏ em, anh phải là của em!- Nhã Anh bỗng dưng ôm chầm lấy Kim Tại Hưởng òa lên khóc.

Quá mệt mỏi với Nhã Anh, Kim Tại Hưởng đẩy cô ra. Sự thật cậu chưa bao giờ nói yêu cô, là do cô tự ảo tưởng ôm mộng hão huyền thôi.

-Đủ rồi đấy!

Kim Tại Hưởng bỏ đi để lại cô đang khóc lóc phía sau. Vứt lại một món đồ sau lưng tức là không muốn nhìn thấy nó, cậu cũng vậy, là không muốn chấp nhận cô.

------------------------------
Đầu giờ chiều, Mẫn Doãn Kì ra khỏi kí túc xá chuẩn bị lên lớp.
-Đó, đó. Nó bệnh hoạn, nó thích đàn ông đó!

-Ôi nhìn đẹp trai thế mà gay á?

-Toàn đi quyến rũ đàn ông thôi!

-..........

Cứ đi vài bước lại bắt gặp những ánh mắt kì thị, khinh bỉ, cùng những ngón tay đang chỉ trỏ,khuôn mặt Mẫn Doãn Kì chợt tối sầm. Chính anh còn không biết mình thế nào nữa, vậy mà đám người này biết chắc anh thích con trai? Cứ cho là Mẫn Doãn Kì này thích con trai thật đi, nhưng họ lấy tư cách gì mà nhạo báng anh? Anh mặc kệ, cuộc sống vốn không dễ dàng, anh sống cuộc sống của mình anh chứ không phải sống cuộc sống qua miệng người khác.

-Ồ ai đây? Mẫn Doãn Kì đây à? Cảm giác yêu người yêu tôi thế nào ?

Anh khựng lại, nhìn thẳng vào mắt Nhã Anh.

-Haha... Dừng ngay lại cái hành động ngu xuẩn của anh đi. Quyến rũ bạn trai tôi? Xin lỗi, đời không đẹp như mơ đâu. Anh ấy yêu tôi, yêu tôi này.

Buồn cười, cô cũng mơ đẹp quá rồi chăng? Nhưng "đời không đẹp như mơ đâu".

Mẫn Doãn kì cười đầy lịch sự:
-Vinh dự đã được tiểu thư nhắc nhở.Tôi yêu ai là quyền của tôi, không liên quan gì đến cô. Xin lỗi tôi đi trước, lo mà gìn giữ cái hình tượng đáng kinh tởm của cô đi!

Mẫn Doãn Kì đi thẳng, cố gắng vứt hết cả những lời đàm tiếu kia lại, anh không thể vì những chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng tới bản thân được. Nhưng chắc chắn sau này sẽ còn nhiều chuyện như vậy.

Chúc các một ngày vui vẻ nha🧡💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net