26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoa điều trị, phòng 93...

"Hồng trần khách trạm, gió tựa lưỡi đao
Mưa không ngừng rơi, số mệnh gõ cửa"

-Alo, có chuyện gì vậy?

Quản gia Bang cảm thấy có gì đó không ổn khi nghe giọng của cậu chủ nhà mình, bền ngập ngừng lên tiếng:
-Thiếu gia, giọng cậu...

-Tôi không sao, có chuyện gì à?

-Thiếu gia, cậu bỏ đi hai ngày rồi, cậu về đi..

-Có vậy thôi sao?- Kim Tại Hưởng vân vê điện thoại trên tay, khó chịu mà cau mày

-Cậu nói gì kì vậy? Mọi người ở nhà lo cho cậu lắm. Thiếu...

Không đợi quản gia Bang nói hết câu, Kim Tại Hưởng ngang nhiên tắt máy.

-------------------------

Chán ngấy cái sắc trắng của phòng y tế, Kim Tại Hưởng bèn thuê khách sạn để về. Vừa mới tra ổ khóa, chưa kịp mở cửa đột nhiên điện thoại reo. Màn hình rực sáng hiện lên một dãy số không tên, nhưng dãy số này cậu vốn dĩ đã đem nó khắc thật sâu vào trong tim. Nhếch môi một cái đầy khinh bỉ mới đưa lên nghe, cậu không nói, đầu dây bên kia cũng không lời, chỉ nghe những tiếng động lạ.

-Alo... - Kim Tại Hưởng thấy lạ bèn cất tiếng.

Vẫn là những thứ âm thanh kỳ quái. Xô xát???

-Mẫn Doãn Kì...Mẫn Doãn Kì...Có chuyện gì vậy?

Mất vài giây suy luận, Kim Tại Hưởng liền nhanh chóng chạy đi. Mới tan trường được chừng 10 phút, chắc chắn người kia vẫn chưa về nhà nếu như đi bộ.

Đưa mắt nhìn khắp xung quanh chợt thấy một đám người, nhận ra trong đó có một bóng người quen thuộc, Kim Tại Hưởng liền phanh xe lại. Mở cửa xe chạy thật nhanh tới đám đông, tim cậu đập càng mạnh hơn, mạnh tới mức đè nén đôi chân, mỗi bước chạy mỗi lúc một ngắn đi, chậm lại và chỉ là đi bộ, cậu nhẹ nhàng ngang qua, ánh mắt dính chặt vào thân hình bé nhỏ nằm trên nền tuyết trắng kia. Rõ ràng là vô cùng lo lắng nhưng không hiểu vì sao lại có thể bình tĩnh đến vậy?

Là muốn đến bên anh nhưng đôi chân trĩu nặng...
Là muốn ôm lấy anh nhưng đôi tay lạnh ngắt...
Là muốn yêu thương anh nhưng bản thân quá cố chấp...

Giây phút giọt nước mắt rơi, hàng mi dài của anh khép lại, Kim Tại Hưởng nhận ra nếu không níu giữ, cậu sẽ mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời mình. Lại chạy, chạy tới liều mạng với lũ côn đồ.

Chỉ khi lâm vào sinh li tử biệt con người mới biết người bên cạnh đáng trân trọng đến nhường nào.

Sau một hồi vật lộn với đám người đó, Kim Tại Hưởng đem chút sức lực còn sót lại bế Mẫn Doãn Kì vào trong xe, trên người cậu đầy những vết bầm tím. Nhưng có là gì so với nỗi đau trong tim, tim cậu như đang rỉ máu, xót xa thay những vết thương trên cơ thể yếu ớt đang nằm gọn trong vòng tay mình.

Chiếc xe lao đi thật nhanh, xé gió, xé tuyết tới bệnh viện trung tâm Seoul.

-----------------------

Ném điện thoại sang một bên, Kim Tại Hưởng day day trán, tâm trạng và suy nghĩ đều rất hỗn loạn, rối lung tung như tơ vò. Cảm giác mất mát khi nãy liệu là vẫn còn yêu? Cậu đang đứng trên ranh giới giữa tình yêu và thù hận. Thời gian, cậu chính là cần thời gian để ổn định tinh thần và để nhìn thật kĩ, hiểu thật sâu trái tim mình.

-Cho tôi hỏi bệnh nhân tên Mẫn Doãn Kì vừa được đưa vào ở phòng mấy?

-Mẫn Doãn Kì à?... phòng 93 nhé! Anh đi thẳng rồi...

-Cảm ơn!

Lý Minh Thành vội vã chạy đi dù cô y tá chưa trả lời xong.

-Thưa anh tầng 15...

Trời đất, có gì mà vội vậy chứ. Đúng là làm y tá cũng chẳng dễ dàng gì.

Lý Minh Thành giờ như đang ngồi trên đống lửa , y rất sợ, sợ Mẫn Doãn Kì có mệnh hệ gì chắc y hận bản thân cả đời. Cũng tại y sơ ý để Mẫn Doãn Kì về một mình. Nếu y đến đón, chắc chắn mọi chuyện tồi tệ này sẽ không xảy ra. Tất cả là tại y, tại y hết. Làm ơn, Lý Minh Thành này không thể mất đi người mà mình yêu quý nhất được.

"Ding" - Cửa thang máy mở ra, anh vội chạy đi tìm phòng 93. Bên trong, Mẫn Doãn Kì nằm trên giường bệnh, toàn thân đều được băng vải trắng. Màu trắng đập vào mắt y, một cỗ chua xót dâng trào trong lòng. Lý Minh Thành ngồi xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh ngắt áp lên má mình.

-Anh xin lỗi... là tại anh em mới chịu khổ thế này. Doãn Kì à, mau tỉnh dậy đi, món em thích nhất anh đã làm xong, chỉ đợi em về ăn thôi đấy.

Hàng mi đen vẫn khép chặt.

Ngắm nhìn khuôn mặt cậu lúc lâu, Lý Minh Thành nhẹ nhàng dời khỏi phòng đi tìm bác sĩ phụ trách.

-Bác sĩ, em ấy không sao chứ?

-Không sao nữa rồi, phần bắp chân phải cậu ta có bị rạn xương tôi đã băng bó lại. Các vết thương khác cũng được băng thuốc. Nhưng để xuất viện cũng mất thời gian khá lâu đấy.

-Vậy phải mất bao lâu em ấy mới được xuất viện?

-Khoảng nửa tháng nữa. Mà cũng may có người đưa cậu ta vào, nếu không chưa biết chừng điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra.

Dãy hành lang dài bỗng trở nên im ắng đến lạ. Lý Minh Thành bỗng lên tiếng:
-Dạ vâng. Bác sĩ có biết ai đưa em ấy vào không?

-À, là một cậu thanh niên, bị thương khá nặng. Cậu ta đang nằm phòng 3012 đó. Đúng là tuổi trẻ thật sự rất liều mạng.

-Vâng, cảm ơn bác sĩ. Làm phiền ông rồi.

Nói rồi Lý Minh Thành quay trở lại phòng, sắp xếp lại đồ đạc, cảm thấy thực sự an toàn đối với Mẫn Doãn Kì mới dời đi.

Trước cửa phòng 3012.

"Cốc cốc"

-Ai vậy?- Từ trong một giọng nói vang lên.

-Tôi là người nhà bệnh nhân phòng 93, đến muốn cảm ơn cậu!- Lý Minh Thành lịch sự lên tiếng.

-Không có gì đâu! Anh về chăm sóc cho cậu ấy đi, tôi không tiện gặp mặt anh.

Chần chừ vài giây y mới đáp:
- Nếu cậu không tiện gặp người lạ thì thôi vậy! Dù sao cũng cảm ơn cậu nhiều! Tôi có mua cân hoa quả, tôi sẽ để trước cửa một chút nữa cậu ra lấy nhé

Dù sao người ta cũng không muốn gặp mình, y tốt nhất là nên về phòng với Mẫn Doãn Kì thì hơn.

------------------------------
Tình trạng sức khỏe của Mẫn Doãn Kì chuyển biến rất tốt, giờ anh đã có thể tự mình đi lại.

Màn đêm buông xuống đem đến bầu không khí lành lạnh phảng phất, từng bông tuyết nhỏ trắng phau cứ thế thi nhau chạy xuống bám vào từng nhành cây ngọn cỏ và bám víu người đi đường. Mẫn Doãn Kì ngồi trên chiếc ghế đá lạnh ngắt, vẻ mặt đầy rạng ngời, thích thú đưa tay hứng lấy những bông tuyết. Ở đất Seol này, tuyết không phải là hiếm nhưng anh vẫn vô cùng thích, thích cái sự tinh khôi trong trẻo của nó. Đang say sưa, đột nhiên hai bên vai Mẫn Doãn Kì bỗng nặng trĩu bởi một chiếc áo bông dày sụ, không cần hỏi cũng biết người đó là ai, ngước lên liền bắt gặp ánh mắt thập phần ôn nhu của y.

- A Thành...- Mẫn Doãn Kì vui vẻ mà cười đến híp mắt.

-Không biết nghe lời gì cả!

Lý Minh Thành nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của anh.

- Đã nói là đợi anh mua sữa về cơ mà!

Y đưa cho anh một cốc sữa nóng, thuận tiện đem người mình ngồi xuống bên cạnh anh.

-Tại tuyết đẹp quá!

Mẫn Doãn Kì đưa tay cầm lấy li sữa từ Lý Minh Thành.

-Ngắm một chút nữa thôi nhé, lạnh lắm, em vẫn chưa khỏe hẳn đâu!

-Vâng!

Khung cảnh này cũng thật là lãng mạn đi, tới mức làm người ta muốn điên lên. Kim Tại Hưởng ngồi bên cửa sổ nãy giờ, tất cả những gì đã diễn ra cậu đều thu gọn vào tầm mắt, tay vô thức bấu chặt lấy mép tường, máu cũng sôi lên sùng sục. Cũng may lí trí vẫn chưa mất đi, nếu không chắc chắn cậu sẽ lao ra xé nát bức tranh lãng mạn kia, đấm cho tơi tả cái tên đáng ghét đi quyến rũ người cậu yêu thương. Bực dọc liền đóng sầm cửa lại, kéo rèm che kín mít.

Ấy khoan, có vẻ ai đó đã sa vào lưới tình.
Thù hận mất đi.
Chính thức quyết định cầm lại cưa.

Chúc các bạn một ngày vui vẻ nà🧡💙       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net