Xem mắt! Oh no!!!(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-----------------------

Bỗng lúc này có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

“Viện trưởng, anh có bưu kiện.” Người bước vào là thư ký Cao Yin Ying. Việc của viện trưởng cũng rất nhiều nên đương nhiên cũng cần có một thư ký.

“Được rồi, cô ra ngoài đi.” Taehyung nhận lấy bưu kiện, tâm tình khó chịu, cũng không nhìn cô thư ký một cái. Thư ký Cao lại tưởng mình chọc đến viện trưởng rồi. Gần đây viện trưởng hình như thường xuyên ‘bị táo bón’ ấy.

“Gì vậy?” Bác sĩ Park liền tò mò hỏi xem.

“Jimin. Tôi xong rồi!” Nói xong, Taehyung đưa bưu kiện trên tay cho Jimin xem. Ở trong hộp gồm có một tấm phiếu ăn ở nhà hàng Tây Âu cao cấp, một chiếc áo sơ mi mới màu hồng nhạt, một chiếc hộp bằng nhung đỏ, mở ra thì thấy chiếc cà vạt nhãn hiệu Gucci, còn có một tấm thiệp, trên đó ghi hàng chữ nhỏ: Bảy giờ tối thứ sáu, cháu nên tự giác đi, đừng để ông mang tiếng ép cháu. Nếu dám đến trễ hay về sớm, thì cháu sẽ biết hậu quả!

“Taehyung à, xem ra lần này giáo sư ra tay thật rồi.” Jimin nhìn mấy thứ này cũng không kịp phản ứng, cảm giác như có một cơn gió tạt thẳng vào mặt.

“Jimin, giúp tôi đi.” Viện trưởng Kim liền nhìn qua bác sĩ Park.

“Cái này… sao tôi giúp được. Giáo sư cũng thật là… nói nghiêm túc như vậy, tôi cũng không có cách.” Jimin lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Không phải cậu nói sẽ giúp tôi sao? Chẳng có chút nghĩa khí nào vậy, tôi sẽ trừ lương đấy.” Vừa nghe Jimin nói sẽ không giúp, Taehyung lập tức giương móng vuốt lên.

“Tự giải quyết đi. Dù tôi nói giúp cậu nhưng cũng phải xem tình huống thế nào chứ. Bây giờ cậu bảo tôi làm sao đây? Không lẽ bảo tôi đi thế cậu?”

Thời gian: 6: 50 tối, thứ sáu.

Địa điểm: Nhà hàng Tây Âu Altamira.

Sự kiện: Xem mắt

Nhân vật: …

“Thưa anh, phiếu của anh dành cho hai người, xin hỏi anh có muốn gọi món trước không?” Cô phục vụ mỉm cười nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt.

“Chưa cần đâu, chờ người kia đến tôi sẽ gọi.” Người đàn ông đó mặc bộ đồ vest màu trắng, cà vạt cũng màu trắng, áo sơ mi màu hồng nhạt, đương nhiên còn có chiếc kẹp cà vạt đắt tiền, khóe miệng cong mười lăm độ, cầm một ly nước lọc, nhấp một ít. Từ lúc người này bước vào cửa, không biết đã thu hút sự chú ý của bao nhiêu người rồi. Người phục vụ lúc xoay người rời đi, còn ngoảnh đầu nhìn lại đến vài lần.

“Chết tiệt! Kim Taehyung, có phải tôi dễ tính quá không? Bây giờ còn phải thay cậu đến ứng phó. Nếu không phải cậu tăng lương với cho tôi nghỉ thì còn lâu tôi mới làm.” Mọi người không nghe sai đâu, nhân vật chính là Park Jimin!

Viện trưởng Kim kì kèo, mằng cả một hồi thì bác sĩ Park cũng đành nhận nhiệm vụ xem mắt này. Tay vuốt cổ áo sơ mi, Jimin tiếp tục nhỏ giọng than thở “Hứ, còn màu hồng nữa. Giáo sư, thầy làm như Kim Taehyung là gái tơ ấy.” Jimin nhìn đồng hồ đeo tay “Còn một phút nữa, nếu không đến tôi đi trước đấy. Chắc đại tiểu thư này có tính giờ dây thung rồi. Dù sao mình cũng đã tới, Taehyung cũng không thể trách mình được.” Jimin lại tiếp tục làm oán phụ, than ngắn thở dài.

“Xin hỏi, cậu là Kim Taehyung phải không?”

Jimin nghĩ thầm: Đến rồi à? Chuẩn thật đấy, mà khoan đã, có gì là lạ ấy?

“Xin hỏi, cậu là Kim Taehyung phải không?” Người đó tuy vẫn hỏi, nhưng đã tự giác ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

“Hả?” Jimin hoàn toàn há hốc mồm. Không thể tin vào mắt của mình.

“Xin chào, tôi là Jung HoSeok” Người đó có gương mặt góc cạnh, da màu nâu, đôi mắt sắc bén, tây trang thủ công nhãn hiệu Armani màu đen. Áo sơ mi Dior màu xám, cởi bỏ hai nút trên cùng, cũng không đeo cà vạt. Nhìn Jimin có phần hoảng hốt liền lên tiếng giới thiệu.

“Vẫn chưa gọi món à? Chúng ta ăn trước nhé.” Jung HoSeok gật đầu ý bảo phục vụ đang đứng ở góc bước tới.

“Một phần ốc sên Pháp, súp đậu xanh, salad bông cải xanh, rượu vang Bồ Đào Nha 89 năm, tạm thời là vậy đi.” Jung HoSeok gọi món rất thuần thục, có vẻ là khách quen ở đây. Jimin nhìn thực đơn: Má ơi, mắc quá vậy. Mấy cái này có thể tốn tiền lương cả nửa tháng của mình đấy, còn cả tiền đi sớm về trễ để làm phẫu thuật nữa.

“Cậu Kim?”

“Cậu Kim?” Thấy đối phương không phản ứng, HoSeok  lại gọi.

“Hả?” Đúng đúng. Bây giờ mình là Kim Taehyung! Mình là cậu Kim, mình là… Bình tĩnh lại đã. Jimin, mày giỏi việc này mà. Ăn cơm xong rồi đi thôi. Cố lên!

“Cậu Kim, cậu không ăn sao?” Khóe miệng HoSeok cong lên, hỏi. Thật thú vị!

“Hả? Ăn, ăn chứ. Ha ha, ăn thôi…”

“Hình như vừa mới thấy tôi, cậu Kim có vẻ ngạc nhiên? Ban đầu tưởng là một cô gái xinh đẹp phải không?”

“Hả? Quả thật… ngoài tưởng tượng đấy.” Jimin cúi đầu, mặt đỏ ửng, nói. Cái nhà hàng quái quỷ này, đồ thì mắc như vậy, không khí còn loãng, hại ông đây thấy khó thở quá “Nhưng mà… nói như vậy là anh biết sẽ xem mắt Taehyung, a, ý tôi nói là tôi, là một người đàn ông ấy.” Thấy HoSeok từ lúc vào đây đều không có chút ngạc nhiên, Jimin mới ngẩng đầu hỏi.

“Ừm, từ đầu tôi đã biết rồi.” HoSeok thản nhiên nhún vai, bộ dáng biết rõ.

“Vậy… vậy anh cũng đồng ý đến xem mắt?” Jimin mở to miệng, càng khó tin nhìn người đàn ông trước mắt. HoSeok không trả lời y, hắn chỉ cười rất thâm sâu, kêu Jimin ăn cơm “Đói bụng rồi. Chúng ta ăn đi.”

“A…” Biết rõ Taehyung là đàn ông mà còn đến gặp, người này không có bệnh gì chứ? Hay đầu bị cửa ép rồi? Không giống, nếu bị ép sao còn đẹp trai vậy? Park Jimin, mày đang nghĩ cái gì vậy? Nhưng người ta thì biết chuyện gì đang xảy ra, còn Taehyung lại không biết. Taehyung, cậu bị ông nội chơi rồi. Ha ha ha. Bác sĩ Park thất thần, bước vào thế giới nhỏ của mình, triển khai trí tưởng tượng phong phú. Nghĩ đến cảnh tượng của Taehyung liền bật cười.

“Cậu cười cái gì vậy? Có gì vui à?” HoSeok quan tâm hỏi. Cậu ta cười lên nhìn thật đẹp.

“Hả? Không… không có gì… tôi… tôi đi WC.” Jimin hoảng hốt tìm cớ, mới bị người ta nhìn một cái, y đã cảm thấy mất tự nhiên rồi.

Lúc vào WC, Jimin mở vòi nước, hắt nước lên mặt, sau đó nhìn lên gương, tự nói với bản thân “Park Jimin. Mày thật không có tiền đồ. Người ta mới nhìn một cái mà đã vậy rồi.”

“Không phải… chỉ tại tên đó rất đẹp thôi.”

“Còn không biết xấu hổ! Lúc trước đi học ở trường Y, không phải có rất nhiều mỹ nam mỹ nữ theo đuổi sao? Cũng không thấy mày lúng túng như thế.”

“Mấy người trước đó sao mà để vào mắt được? Lúc này hình như là hàng cao cấp đấy.”

“Mày đó, tỉnh lại đi. Người ta đến xem mắt Kim Taehyung, chứ không phải là mày.”

Phục vụ đứng ngoài cửa WC nghe Jimin tự hỏi tự đáp, cũng không dám bước vào, chỉ thầm nghĩ: Đẹp trai vậy mà đầu óc có vấn đề. Không biết có nên gọi bảo vệ không nữa?

“Hừ, Kim Taehyung, còn dám gọi điện tới?” Jimin đang tự vấn thì điện thoại reo lên “Alo. Nói đi.” Jimin tức giận nghe máy.

“Jimin à! Thế nào? Tình huống thế nào rồi?” Viện trưởng Kim sốt ruột hỏi.

“Tình huống thế nào ư? Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi à?”

“Tôi biết ông nội mà lo chuyện gì thì không thể tin được mà!” Taehyung ở đầu dây bên kia cũng cố tỏ ra tức giận nói. Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm may mà hắn không đi.

“Được rồi, bây giờ tôi đang trốn trong nhà vệ sinh, tình huống cụ thể thế nào, mai nói. Cúp máy đây.” Jimin tức giận nhấn tắt cuộc gọi. Ra khỏi WC.

Thật ra nhân lúc Jimin đi vệ sinh, HoSeok cũng gọi điện thoại “Là tôi, cậu ở gần đây không?”

“…”

“Ừ, cậu có thấy người ăn cơm cùng tôi không?”

“…”

“Ừm, tôi muốn tài liệu về cậu ta, càng chi tiết càng tốt, trước mười giờ đêm nay phải giao cho tôi. Được rồi.” HoSeok vừa tắt máy thì Jimin quay trở lại “Cậu quay lại rồi à?”

“Ừm.”

“Mau ăn đi. Nguội hết rồi.” HoSeom cầm ly rượu lắc nhẹ, rồi nhấp một ngụm. Jimin nhìn đến đồ ăn, lòng lại đau như cắt. Có cần ăn đồ đắt thế không?Lát ai trả tiền đây?

“Cậu Kim, tôi có thể gọi cậu là Taehyung không?” Khóe miệng HoSeok cong lên, dịu dàng hỏi.

“Hả? A…” Taehyung? Sởn gai ốc quá!

“Cậu không uống rượu sao? Rượu này không tệ đâu.” HoSeok nhìn về ly rượu của Jimin, ý bảo y uống thử xem.

“Tôi không thích uống rượu. Thật ngại quá, ha ha.”

Một bữa tối đắt tiền trong bầu không khí kỳ dị cuối cùng cũng xong.

“Cậu ăn xong chưa? Nếu rồi, chúng ta đi, tôi đưa cậu về.” HoSeok đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi.

“Hả? Còn… còn chưa tính tiền mà.” Jimin mở to mắt nhìn. Không phải muốn mình trả chứ?

“Ha ha, tôi đã tính vào thẻ rồi. Đi thôi.” HoSeok cười với Jimin, sau đó tự đi ra trước, để lại một mình Jimin vẫn còn mờ mịt ngồi đó.

“Taehyung, tôi đưa cậu về nhà.” HoSeok đứng ở bên cạnh xe của hắn, mở cửa phó lái ra.

Hừ, đúng là kẻ có tiền! Pagani Zonda C12s! Ông đây làm ở bệnh viện của Kim Taehyung cả đời cũng không mua nổi. Trời ạ, ông thật phân biệt đối xử.

“Ha ha, không cần đâu. Xe của tôi cũng đậu gần đây. Anh Jung cứ về trước đi. Tôi có thể tự về.” Nói xong, Jimin lại cảm thấy thương cho mình. Xe ư? Không có, y vẫn đang lo mua một cái đây. Trời ạ!

“Thật là không cần à?” HoSeok nhếch mày, nhìn về phía Jimin, xác định.

“Ừm, tôi có xe, sao lại nhờ anh đưa về nhà chứ.” Jimin thật sự rất tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén. Khoe khoang cái gì. Anh có xe thì mặc xác anh, ông đây cũng không phải chưa từng thấy.

“Vậy tôi đi trước, nếu có cơ hội thì hẹn gặp cậu lần sau.” HoSeok ên xe, lái đi. Hắn nhìn bóng dáng Jimin nhỏ dần qua kính chiếu hậu. Một con mèo nhỏ thì không nên ép buộc nó, có cơ hội thì sẽ gặp lại thôi. Hơn nữa, cơ hội rất nhanh sẽ đến.

Sau khi HoSeok lái xe đi, Jimin vừa mắng vừa đi bộ về nhà mình “Hừ, ra vẻ cái gì? Mấy người có tiền thì giỏi lắm sao? Có xe thể thao số lượng có hạn thì ghê gớm lắm à? Hừ, bảo tôi ngồi vào ư? Bố thí cho tôi à? Ông đây không phải không mua nổi xe. Đúng là, vừa nhìn đã biết không có thành ý muốn tôi ngồi rồi. Bộ nài nỉ tôi ngồi vào thêm một lần cũng không được à?” Miệng Jimin vẫn không ngừng lẩm bẩm “Mẹ nó, xa như thế. Thật là, đến xe buýt cũng không chạy qua chỗ nhà mình. Đáng ghét. Taxi!” Nhà Jimin vốn không tiện đi xe buýt, nên chỉ có thể gọi taxi “Hừ, Kim Taehyung, trở về xem tôi xử cậu sao. Còn phải trả tiền xe cho tôi đấy.”

HoSeok lái xe, tựa hồ tâm tình rất tốt, đeo tai nghe, bấm điện thoại “Thư ký Yin, cậu ở gần đây à?”

[Vâng, thưa tổng giám đốc.]

“Tài liệu tôi bảo cậu tìm đến đâu rồi?” Giọng nói thoải mái khi ăn cơm lúc nãy, giờ đã trở nên nghiêm nghị khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.

[Vâng, tôi đã tìm xong, tổng giám đốc muốn tôi đưa đến công ty hay đến nhà ạ?]

“Văn phòng của tôi.”

Tập toàn Dongbang là một trong những tập đoàn lớn nhất cả nước, chiếm vị trí quan trọng trong giới tài chính. Có nhiều chi nhánh mạnh trên thế giới, sản xuất đa hàng hóa, mà đằng sau đế quốc khổng lồ này chính là tổ chức xã hội đen lớn nhất Hàn Quốc ‘Dongbang’. Jung HoSeok là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Dongbang, cũng là đại ca của bang Dongbang. Quyền chức, tiền tài của hắn đã không dùng con số để tính. Có thể xem như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Văn phòng tổng giám đốc ở giữa tòa nhà Dongbang ba mươi chín tầng.

“Tổng giám đốc, đây là tài liệu anh muốn.” Một người đàn ông cung kính đưa tài liệu đến trước mặt vị tổng giám đốc này.

“Ừ, cậu ra ngoài đi.” Giọng nói phát ra không chút tình cảm. Thư ký Yin nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Mở trang đầu tiên của tập tài liệu. Một gương mặt non nớt đập vào mắt hắn, nhưng vẫn có thể nhìn ra nét kiên cường trên tấm ảnh này. Vẻ mặt ấy tựa hồ đã trải qua rất nhiều chuyện… HoSeok lật từng tờ từng tờ xem. Xem xong thì đóng tập tài liệu lại, đứng lên, đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống Seoul chìm trong màn đêm “Park Jimin? Thật thú vị.” Khóe miệng hắn cong lên, đầy hàm ý.

____________

-Do quá nôn nóng nên mình đăng 1 chap cho các cậu đọc sương sương nè:3
-Đọc xong nhớ vote🌟 cho tui nhe*chấm nước mắt*
#Bee

Thuyền Hopemin ra khơi 😆😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net