Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khi mới thương nhau anh hay nắm tay dặn dò"
"Cho dù cuộc đời là bể dâu trái ngang"
"Đã thương nhau mình sắc son một lòng"
"Dẫu khổ thế nào thì tình ta cũng không phai"
...
-Một lần dở dang-

____________________________
Trà Vinh, ngày 19 tháng 2 năm 1886

Nốt hôm nay là đã vừa vặn đến mùng 1 tết âm lịch, bà con trong làng cũng đã tươm tất hết thảy mọi công việc từ quét dọn nhà cửa, đơm bông và trái cây lên bàn thờ tổ tiên,...

Điền gia lãnh đạm ngày nào hôm nay đã chi chít sắc đỏ, sắc vàng. Chính Quốc cùng mấy đứa gia nhân treo lồng đèn đỏ rực, mấy cái cây kiểng của ông Điền cũng được bố trí lên vài chiếc nơ bằng vải tơ đỏ. Hồi xưa làm gì có bao lì xì mà trang trí chớ?

Nhà ông bà hội đồng cũng không khác là bao. Hai Huyền từ sớm đã giao con cho bà nội chăm, mợ thì cùng tụi cái Sen bắt tay vào mần công việc trang trí. Lúc nảy cha Kim cùng hai đứa con trai đã lên đường đi mời tiệc tất niên rồi.

"Chừng nào mày về nhà ba má dị Lắm?" Con Sen nó đang quằng quại cột cái dây lồng đèn ngắn cũn cỡn, nhưng cũng không giấu được thắc mắc nên mới bèn mở miệng hỏi.

  Thằng Tèo, thằng Sơn với vài đứa gia nhân kia về nhà cha má hết rồi. Cái Lắm ở lại chơi với Sen vài ngày cho nó đỡ cô đơn, chứ đêm 30 hôm nay nó cũng phải về nhà mà đón năm mới với cha má và anh chị em.

  "Tối nay tao quá giang chị năm kéo xe bò về với cha má tao luôn"

  Sen nó nghe vậy thì cũng ậm ừ rồi thôi, con Lắm nhìn ra được vài nét đượm buồn trên gương mặt non nớt. Ai chẳng biết Sen mồ côi cha mẹ từ lúc mới lọt lòng. Sống phiêu dạc bữa đói bữa no mà lớn lên qua ngày, năm 8 tuổi thì nó may mắn được bà hội đồng cưu mang về làm người ở, vậy nên tết năm nào nó cũng ở lại đón giao thừa cùng ông bà và dì chín. Năm nay có thêm cậu mợ hai nữa thì cũng không buồn tẻ lắm.

  "Lắm ơi, bây phụ mợ bưng cái này ra nè con"

  "Dạ!!"

  Con Sen khẽ phì cười nhìn con Lắm lon ton chạy vào, ở nhà này nó chơi thân với mỗi con Lắm thôi chứ ai. Nói nào ngay chứ con Lắm cũng tội nghiệp! Dù cha má nó có hối về nhà như thế nào đi nữa, nhưng nó vẫn nán lại vài ngày để bầu bạn cho cái Sen đỡ tủi thân.

\*


  Lúc sáng mợ nhỏ có đánh tiếng với cha má đẻ rằng mình sẽ về nhà chơi dăm ba bữa tết cùng cha má và hai chị. Giác xế chiều cô lại lên quần áo đẹp để đi chơi cùng với mấy cô bạn nhà giàu của mình. Dù sao mai cũng là mùng 1 tết nên ông bà Lê cũng không muốn quán xuyến cô.

  Xuân Liên được thằng gia nhân chở lên tận một phòng trà có tiếng tăm trên huyện. Mợ nhỏ mở cửa xe bước xuống, nữ nhân khoác lên mình một cái đầm sườn xám quyến rũ, đầu tóc được búi lã lơi, cổ đeo một chuỗi ngọc quý. Chung quy lại vừa bước vào phòng trà là đã thu hút được mọi ánh nhìn.

  "Xuân Liên!! Bên này!"

  Phòng trà hơi thiếu ánh sáng, le lói những ngọn đèn vàng huyền ảo. Trên chiếc bàn tròn cao ráo màu đen sẫm, ít nhiều cũng gần bảy tám người vây quanh. Một cô gái trạc tuổi Xuân Liên lên tiếng quơ quơ tay gọi, nhìn sơ cùng biết nữ nhân này không phải dạng tầm thường, cũng thuộc dạng con cháu của quan cao chức lớn trong xã hội.

  "Ấy! Lại đây lại đây! Dạo này mày với ông Luân sao rồi đa? Có tiến triển gì thêm hơm?" Một cô gái xinh đẹp khác níu tay Xuân Liên kéo lại, cô ta ngồi lên chiếc ghế cao lắc lư theo nhạc hỏi han.

  "Nói thẳng thì cũng chẳng có gì thú vị lắm. Cưới về cùng lắm thì mỗi ngày nhìn ổng cứ như con chó con quấn quýt bên đuôi mẹ. Còn tao thì ở trong nhà đó có một thân một mình, chán ngấy đến tận cổ họng rồi"

  Nét mặt cô Liên chán nản xăm soi chiếc vòng bằng đá cẩm thạch của mình, lơ đãng trả lời con nhỏ bạn.

  "Thì cũng phải thôi! Tao nghe mày nói bà Huyền sanh cho ổng thằng con trai rồi còn gì? Sao mày còn không sanh cháu cho ông bà hội đồng đi, nhiều khi sanh xong được ổng bả cưng như cưng trứng không chừng"

  Nữ nhân với mái tóc dài đen bóng, chóng tay lên bàn rồi tựa cằm hỏi bạn mình, tay còn lại khẽ đưa điếu xì gà lên môi rít một hơi, phả khói bay lả lướt hoà lẫn vào không trung. Cô gái này có lẽ hơi thiếu đứng đắng, nom thì chắc là tay chơi thứ thiệt đi, nhưng thuở ấy thì có gì đâu mà lạ, có tiền là có quyền thôi!

  "Ông Luân suốt ngày bám dính lấy vợ! Lại gần tao còn không có thì lấy đâu ra mà mần chuyện đẻ con?" Mợ nhỏ rót rượu ra chiếc ly thuỷ tinh còn trống ở trên bàn, tay thành thạo lắc lắc vài vòng rồi nhấp một ngụm.

  "Tao thấy thằng Hanh đẹp trai quá trời, mắt mày mù mới bỏ nó đi chết mê chết mệt ông Luân!"

  "Thôi bỏ qua mấy chuyện đó đi! Đêm nay quẩy tới bến không say không về" Cô gái dùi điếu xì gà xuống bàn dập tắt nó rồi nâng ly lên với hội bạn.

  Bàn phía bên này là của bốn năm vị công tử giàu có, nghe đâu là khách quen của chủ phòng trà, nhìn sơ thì cũng bảnh bao. Từ lúc bước vào vừa hay có một người rất vừa mắt Xuân Liên.

  Mấy cậu chọc ghẹo đẩy đẩy một nam nhân trong bàn. Mãi một lúc thì người đó mới cùng với ly rượu vang đỏ qua bàn Xuân Liền làm quen.

  Bọn bên kia khoái chí hú hét um sùm, còn bên này cậu ta vừa buông lời chào hỏi.

  "Chào mấy nàng xinh đẹp, cho anh làm quen được chứ?" Vị công tử híp mắt cười, ừ thì cứ cho là đẹp trai đi, nhưng có đàng hoàng không thì chưa chắc.

  "Anh tên Bảo Lộc, rất hân hạnh được làm quen cùng các cô em xinh đẹp đây!"

  Mấy cô bạn của Xuân Liên lần lượt giới thiệu tên mình, duy chỉ có đến lượt mợ nhỏ thì cô khẽ cầm ly rượu của mình cụng nhẹ vào ly của cậu ta. Gương mặt có đôi chút vui vẻ, ánh mắt trông rất câu nhân thì thầm vào tai của cậu Lộc.

  "Em là Xuân Liên! Lê Xuân Liên" Chàng trai kia khá thích thú với y nhân này, nhan sắc cô ấy cũng không phải dạng đại trà, nhìn sơ là rất quyến rũ.

  "Em cho tôi số liên lạc được chứ"

  "Không cần! Có duyên là sẽ gặp lại mà thôi!" Cô đưa ngón trỏ của mình lẳng lơ chạm vào đầu môi cậu Lộc, song lại cùng lũ bạn phá lên cười. Cậu Bảo Lộc tâm trí cũng có phần thích thú trở về bàn mình. Suốt cuộc vui chơi cả hai cứ thi thoảng lại chạm mắt nhau.

\*

  Sáng nay cậu Hanh bận bịu một số việc với cha nên không gặp Chính Quốc được. Vì thế tối nay để người lớn ăn tất niên ở nhà, Thái Hanh muốn chở em người thương của mình đi lên huyện rong chơi một bữa ngày cuối năm. Chắc có lẽ đi xem phim, ăn nhà hàng gì đó... Nhưng mấu chốt lại là muốn cả hai cùng nhau xem pháo hoa đón giáo thừa.

  "Phim anh chọn hay lắm" Em nhỏ cười tít mắt cầm theo cây kẹo bông gòn được ba Hanh mua ở trước rạp chiếu.

Hắn đi kế bên em cũng rất hài lòng! Chỉ cần Chính Quốc thích thì hắn đều chiều theo.

Hôm nay là ngày hẹn hò đêm giao thừa, vì thế Thái Hanh ăn mặc cũng rất là đơn giản không cầu kì quá, chủ yếu khi đi chơi với Chính Quốc cảm thấy thoải mái là được

Cre: pinterest

Em cũng chỉ đơn thuần mặc lên mình một chiếc áo sơ mi tay phồng trắng, quần tây nâu và đôi giày da gót cao khoảng 2 xăng-ti. Mặc dù bộ đồ trông hết sức tối giản nhưng vẫn không tài nào làm phai nhoà đi nhan sắc của em được! Người ta thường nói 'người đẹp vì lụa' nhưng trong trường hợp này là 'lụa đẹp vì người'

Cre: pinterest

\*

Tối nay huyện rất đông đúc, người ta cùng hẹn hò, cùng đi chơi để chuẩn bị cùng nhau xem pháo bông. Làng mình làm gì có mấy vụ bắn pháo bắn phiết này? Chỉ có trên huyện hiện đại hơn mới tổ chức pháo bông thôi.

Cậu Kim con ông hội đồng dắt em đi ăn ở một nhà hàng pháp sang trọng. Tất cả nhân viên phục vụ ở đây hết thảy đều là dân pháp, khách hàng là những quý ông quý bà sang chảnh, chung quy vẫn là người pháp nốt. Thái Hanh dẫn em đến một cái bàn gần cửa kính rồi kéo ghế ra cho em ngồi. Ở đây màu chủ đạo là nâu trầm, thức ăn ở đây rất ngon! Có vẻ như đều mang phong cách tây.


Một chàng trai cao ráo mang rượu đặt xuống bàn ba Hanh, tay đưa thực đơn cho hắn và hỏi.

"Veuillez commander de la nourriture"

Chính Quốc cũng hiểu sơ sơ là anh phục vụ kêu gọi món, em cũng không phải là dạng kén ăn nên thành ra Thái Hanh gọi món nào cũng được.

"Em muốn ăn gì?" Thái Hanh ngồi đối diện nhìn vào thực đơn rồi lại ngước lên nhìn em.

"Em ăn gì cũng được hết đó đa! Anh cứ gọi đại đi"

"donne moi deux portions de boeuf sauce poivre noir, une salade de thon et une crevette sauce beurre ail" Hắn gửi lại thực đơn cho phục vụ. Mọi phương diện giao tiếp đều được sử dụng bằng tiếng pháp, bởi giá thành đắt đỏ và bất lợi về ngôn ngữ vì thế dân quê rất ít ăn uống ở những nơi như thế này.

Em lúc đầu còn cằn nhằng hắn gì sao gọi nhiều món như thế? Nhưng vừa mang món ra thì Chính Quốc như gặp phải vàng, em vui vẻ đánh chén hết số thức ăn được gọi, Thái Hanh thì ngồi ung dung bóc vỏ tôm cho Chính Quốc. Sau cùng thì hắn thanh toán tiền rồi cùng với em đi tản bộ quanh chợ huyện.

...

Quốc nhỏ vui vẻ nắm tay hắn đi qua những sạp hàng sáng trưng. Người ta đi đi lại lại khiến không khí ở đây thêm phần náo nhiệt, vài cặp đôi trai gái đang ngồi ăn ngay gánh đậu hủ gừng. Chính Quốc em cũng thèm, nhưng vẫn là no quá không ăn được, nếu không thì em đã đòi hắn mua cho mình một ly rồi.

Thái Hanh cùng em ngồi xuống một tảng ghế gỗ sờn màu. Đêm nay em thấy vui lắm, Chính Quốc đang ngồi đung đưa chân thì hắn bỗng chợt nắm tay em nói.

"Chính Quốc!"

"Dạ?"

"Anh thật là rất xem trọng mối quan hệ này. Anh cũng muốn gìn giữ nó thật kĩ, thật lâu. Muốn cùng em dung bồi tình yêu của chúng mình đến lúc đầu bạc răng long, chứ không muốn một tình yêu sớm nở tối tàn. Chính Quốc! Anh muốn em biết là... bản thân anh yêu em rất nhiều! Nhiều hơn những lời anh nói!"

Nói rồi Kim Thái Hanh trao cho em một nụ hôn nồng cháy, môi lưỡi phấn khích cuốn lấy nhau, lâu lâu lại phát ra những tiếng chụt chụt đỏ tai, hắn và em mặc kệ những ánh mắt dò xét xung quanh. Lúc này đồng hồ cũng tròn trịa điểm 12 giờ đêm, chợ huyện vừa vặn nổ pháo. Dưới sắc pháo rực rỡ, tôi và em đã trao cho nhau một nụ hôn định tình, chỉ mong sau này em và tôi vẫn tiếp tục cùng nhau đón thêm nhiều mùa giao thừa nữa... Điền Chính Quốc, Tôi yêu em!

...

_________________________
Peek a poo các đọc giả cute phô mai que của tui.

Các món anh Kim gọi là 2 bò sốt tiêu đen, 1 salad cá ngừ và 1 tôm sốt bơ tỏi nha.

Mọi người ơi tui đang nghĩ là không biết có nên đổi lịch đăng chương mới không ta. Tui dự là 2,4,6 đăng chương á. Nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của mấy bạn xem sao:3

Các bạn đọc truyện vui vẻ ❤️😆❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net