Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyến xe ba ngày hai đêm từ Bắc vào Nam vẫn tiếp tục kiên nhẫn leo qua đèo Hải Vân. Đường đi mỗi lúc gập ghềnh hơn, đèn pha chiếu thẳng vào màn đêm sâu thẳm, con đường phía trước càng nhìn lại càng xa hun hút.

Bây giờ là không giờ hai mươi phút, trên xe mọi người dường như đều say giấc, Chính Quốc rùng mình kéo lại chiếc áo khoác mỏng trên người. Mệt mỏi, em đưa mắt nhìn quanh và bất giác mủi lòng khi thấy một phụ nữ trên xe ói mửa, mặt xanh như tàu lá chuối non, tóc tai rũ rượi, nằm quẹo quặt một bên trông như con chim non tội nghiệp bị ướt sau trận mưa rào.

Đêm yên tĩnh quá, em nghe được cả tiếng ngáy đều đều của người đàn ông nào đó cuối xe, tiếng thở đứt quãng từng nhịp của cụ già ghế trước.

Nhìn qua cửa kính xe những vệt mây sáng dài chạy ngang bầu trời chi chít ánh sao. Thi thoảng có vài ngôi sao lạ, như muốn tụt khỏi bầu trời, chỉ kịp loé lên một tia sáng nhỏ rồi vụt tắt. Lại có vài ngôi sao di chuyển từng bước chậm chạp, nhấp nháy, va vào ngôi sao khác, bừng lên một tia mãnh liệt hơn.

Em mải miết nhìn qua lớp cửa kính về phía chân trời, lòng thầm ước sẽ bắt gặp một ánh sao băng. Quốc từng nghe kể về câu chuyện cổ, nàng Fabian vì quá thương nhớ người chồng đã chết trận nhưng không tìm được xác. Trong một đêm mưa gió bão bùng, sét đánh từng cơn giội xuống mái nhà nhỏ dưới thung lũng. Nàng chắp tay lên trời, ngẩng đầu ước, xin cho nàng được gặp lại chồng, nàng sẵn sàng hiến dâng thân xác và tâm hồn mình để thực hiện lời nguyện cầu của con người trên thế gian này. Tiếng sét chói tai chạy dọc trên mái nhà, nàng chết cháy và ngôi nhà cũng tan thành tro tàn ngay trong đêm. Trên trời, loé lên một vì sao sáng xẹt ngang như cung tên bắn, chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, trong vài giây ấy nàng kịp ngắm nhìn mộ phần vô danh của chồng.

Và cũng từ đó, mỗi lần sao băng ánh lên nàng phải đón nhận hàng ngàn điều ước trên thế gian.

Dù chỉ là truyền thuyết thôi, nhưng em luôn tin rằng bất kể là ai, thành tâm hiến dâng cho nàng Fabian mong ước nào đó cao cả, sẽ được nàng toại nguyện. Còn Quốc, em chỉ mong có thể nhìn thấy ánh sao băng, để ngắm nhìn vẻ đẹp kiều diễm của nàng Fabian, rực rỡ giữa vô số ánh sao đêm trên bầu trời. Cũng như để đồng cảm sự cô đơn và đau khổ tột cùng của nàng, khi phải hi sinh bản thân mình vì tình yêu. Phải chăng tình yêu luôn đi cùng với sự hi sinh?

"Khép cửa lại đi con. Gió lạnh lắm!"

Tiếng ông Tiệp nho nhỏ sát bên khiến Hà cắt đứt dòng suy tưởng. Cậu quay sang nhìn ông mỉm cười.

"Ở đó... Nơi mình sẽ đến đẹp lắm phải không ba?"

"Ừm. Giá như mẹ con cũng có thể đi cùng."

Ông lặng lẽ nhắm mắt quay mặt đi như cố giấu nỗi đau vụn vỡ trong tim. Mẹ Quốc mất năm ngoái, khi em vừa tròn mười sáu tuổi. Bà bị bệnh lao phổi, sau những ngày cố gắng chống cự với bệnh. Một đêm mùa đông, sau cơn ho kéo dài, bà ra đi khi trên tay ông còn cầm chiếc khăn mùi soa thấm đẫm máu.

Rồi ông Tiệp bán căn nhà thân yêu, nơi Quốc sinh ra và lớn lên với những triền đê trải dài cánh đồng lúa, những chiều tung tăng đẩy phụ xe lúa sau lưng mẹ đẫm mồ hôi. Với những bữa cơm trưa hè nắng đổ lửa, bà Tiệp cầm chiếc quạt nan phe phẩy trên bát canh mồng tơi. Còn ông nằm đung đưa võng dưới hiên nhà, gia đình em đã sống an bình và hạnh phúc như thế. Cho đến khi mẹ em ra đi, chiếc võng trước hiên nhà thôi không còn đung đưa nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net