Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, trời bên ngoài tối như mực, cửa phòng Taehyun bật mở.

Một thân ảnh nữ nhân bước vào, trên người mặc một bộ đồ màu đen bó sát đính hạt cườm, vô cùng rực rỡ.

Lân tinh trong phòng cảm nhận được khí tức vụt sáng.

Beomgyu bị chói mắt, giật mình thức dậy, hai tay đưa lên dụi một hồi mới tỉnh hẳn.

Kang Taehyun nằm bên cạnh em, mồ hôi lạnh toát ra khắp trán, ánh mắt vẫn nhắm nghiền.

Beomgyu lo lắng gọi, nhưng hắn không có dấu hiệu là tỉnh dậy. Em liền xuống giường, bước ra nhà ngoài.

"Em..."

"Ah Beomgyu"

"Youngmin, em làm gì ở đây vậy?"

"Ta đến đón Vương đế"

"Giờ là nửa đêm rồi mà, mọi người đều phải nghỉ ngơi chứ, đi đâu giờ này?"

"Đến sảnh chính"

"Làm gì vậy?"

"Cưới ta"

Youngmin mỉm cười, nụ cười tươi đến kinh hãi.

"Em đùa cái gì, mau về đi"

Beomgyu nhăn mặt, liền xua tay ý muốn bảo Youngmin đi.

Phập

Kim châm nhỏ mảnh ánh tím, một phát liền đâm vào cần cổ em.

Beomgyu lảo đảo khuỵ xuống. Youngmin nhanh tay đỡ lấy em, sau đó kéo em vào nhà trong, nhấn em xuống ghế dài đối diện giường ngủ.

Cô ấy vui vẻ mỉm cười, vẫn nụ cười như vậy

"Xin lỗi, để ngươi đóng kịch cùng ta một chút vậy"

"Cô...!"

Beomgyu thất thanh kêu lên, nhưng cổ họng đau rát vô cùng, âm phát ra cực kì nhỏ, không thể nghe được.

Youngmin ngồi xuống giường, đỡ Taehyun ngồi thẳng dậy.

"Ai ai, Vương đế đáng kính, ngồi dậy đi. Cùng xem màn kịch ta bỏ công chuẩn bị với người yêu bé nhỏ của người đây"

Kang Taehyun không nói lại, cũng không thể mở mắt.

"T-Tránh...tránh xa ngài ấy...ra"

"Có khó chịu không? Cả hai người đều trúng độc thuật rồi, muốn động thủ thì hơi khó đó"

Chết tiệt, dám hạ độc cả Kang Taehyun

"Có muốn biết vì sao lại rơi vào tình cảnh này không?"

"Đều bởi vì người đó, Vương đế à. Ta rất thích người. À không, rất yêu người"

"Bởi vì Beomgyu kia, ta phải giấu kín tình cảm trong lòng, cực kì khó chịu. Ta cũng có sức chịu đựng, thực sự là nên nói cho hai người biết đã chia cắt hai người như thế nào. Phải giấu giếm mãi thật chẳng vui vẻ nổi"

"Vụ hạ độc của cô Yêu nữ gì đó, là ta mua chuộc cô ta. Ta lợi dụng cận thần đáng tin cậy của ngươi Lee Seungjun, mua chuộc cậu ta dịch dung thành người mà người từng yêu nhất. Ta dạy cho tên ngốc đó rất nhiều yểm chú thuật, có biết vì sao không?"

"Ta là truyền nhân duy nhất còn sót lại của Đại Vĩ Thục Sư. Lão là nhà độc thuật mạnh nhất tại thế giới song song, cho nên đương nhiên độc dược ta được dạy nắm rất kĩ"

Hoá ra là vậy, Đại Vĩ Thục Sư, Kang Taehyun ngày nhỏ từng nghe qua. Lão ta cực kì thần bí, độc dược của lão chế ra chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ giết chết người. Lão hiếm khi nhận đệ tử vì tính khí kì cục thất thường. Vậy mà Jeon Youngmin lại là truyền nhân của lão.

"Ta yêu người, yêu đến chết đi sống lại. Vì yêu mà phải giả vờ thân thiết với kẻ ta hận nhất cuộc đời, còn phải ngoan ngoãn để làm em gái hắn. Thật ghê tởm"
"Nhưng không sao, cuối cùng tên ngu ngốc đó cũng đưa bánh cho người. Bánh bị hạ độc, chỉ có phản ứng với Ma cà rồng, cho nên chỉ có Vương đế trúng độc mà thôi. A, nhưng ta cũng cho hắn một châm độc, có lẽ đủ rồi nhỉ?"

Từng lời lẽ như cứa vào dây thần kinh của Beomgyu. Em chỉ hận bản thân không thể lao đến bóp chết cô ả ngay lúc này.

"Ta giáng một đòn cảnh cáo, Beomgyu không nghe. Ta đành dùng đến Seungjun. Ta còn cực cẩn thận dặn dò cậu ta đem Beomgyu đảo đi đảo lại, cốt cũng là để người biết rằng ở bên cạnh hắn cực kì phí thời gian, suốt ngày cứu rồi lại bảo vệ. Rồi còn để người thấy được không cần hắn kì thực vẫn sống tốt. Tiếc là ta quá coi thường tình cảm nồng đậm của hai người. Đinh ninh rằng người sớm muộn cũng vứt bỏ Beomgyu, cuối cùng đi ngược hết lại kế hoạch"

"Ta nói Seungjun từ từ hẵng manh động, để ta tìm cách đối phó, lại không nghe lời, tác oai tác quái đứng lên chống lại. Thực ngu ngốc. Làm ta cảm thấy cực chán với những con linh cẩu hồ đồ như vậy, đúng ra, tự làm có lẽ tốt hơn"

Từng lời Youngmin nói ra, đều là từng cú tát mạnh vào mặt Beomgyu.

Em có thực ngu ngốc như cô ả nói? Bản thân để người ta mặc sức thao túng mà không hề hay biết?

Hết sức yêu quý, gì mà em gái, gì mà anh trai? Em đáng để bị đùa cợt như vậy không?

Beomgyu im lặng, đầu óc đau choáng váng, hàng ngàn câu hỏi đổ ụp xuống như cơn thủy triều, xô tới tấp.

Kang Taehyun không quá ngạc nhiên. Hắn từ đầu vốn không ưa gì Youngmin. Cũng cảm thấy cô ta ả có phần giả tạo, nhưng sau bao nhiêu chuyện vẫn là tốt vô cùng đối với Beomgyu, liền buông lỏng cảnh giác. Không ngờ lại lọt lưới của cô ả ngay lập tức. Kang Taehyun chưa bao giờ bất cẩn như vậy.

"Vương đế, hôm nay ta đem đi loại tình dược đặc chế, chỉ cần một lọ này thôi, chúng ta chắc chắn sẽ có thể đường đường chính chính đến với nhau. Ta sẽ làm tất cả những điều ấy với người ngay trước mặt Beomgyu, để cho hắn biết cảm giác của ta là như thế nào"

Youngmin cười phá lên, cười như điên dại. Cô lấy từ trong người ra một túi bột màu đen, sau đó đổ ra bàn tay một ít, lân la từ bên dưới cơ bụng Taehyun đến miệng hắn, chuẩn bị cạy miệng hắn ra.

"Chúng ta...có nên dừng màn kịch xuất sắc này lại không nhỉ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net