kth x cbg ; cyj x hnk

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beomgyu vui sướng cầm tờ giấy báo điểm về cho bố mẹ, cậu hớn hở nói:

"Con đã đậu trường cấp ba Hanlim rồi!! Ngày mai con sẽ tới trường nhận lớp và thầy cô đó bố mẹ~"

Cô chú Choi vô cùng mừng cho cậu con trai vì đã đỗ vào ngôi trường mà cậu mong mỏi từ lâu, liền chúc mừng cậu bằng một bữa ăn thật linh đình những cũng vô cùng ấm áp, chan hoà không khí gia đình.

Ngày tới lớp, Beomgyu ngắm mình thật lộng lẫy trước gương cùng bộ đồng phục trường không thể xịn hơn, thầm nhủ:

"Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?"

"Dạ cậu vẫn đẹp nhất thế giới đó Beomgyu-ssi"

"Ỏooooo ta biết mà hí hí hí"

"Beomgyu ơi xuống ăn sáng rồi đi học thôi con!" - thấy cậu mải độc thoại một mình, cô Choi mỉm cười gõ cửa để cậu quay về thế giới thực tại.

Beomgyu là chàng trai vô cùng ngây thơ và lãng mạn, cậu thích thơ văn, vẽ vời và ca hát. Trên bàn ăn, cậu ríu rít kể mọi điều mình sẽ làm trong ngày đầu đi học, làm quen với mọi người, xin thực tập ở công ty giải trí nằm trong big3 lớn nhất Hàn Quốc,... Với cậu con trai dễ thương như vậy, cô chú Choi luôn giữ nụ cười hài lòng trên môi, Beomgyu còn rất ngoan ngoãn nữa. Ra khỏi cửa, cậu quay lại cúi đầu chào bố mẹ mình rồi ton ton chạy đi.

Vì cậu bạn nối khố của cậu - Hueningkai học khác trường nên cả hai đều hẹn nhau tại một cung đường rồi đi học cùng nhau.

"Ningning aaaaaa"

"Beomie!" - cậu nhóc tóc nâu có gương mặt baby khi nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại.

Beomgyu chạy tới khoác tay Kai, vui vẻ cười đùa. Vì cả hai đều không chú ý nhìn đường, vừa đi vừa trêu nhau nên Beomgyu đã đâm sầm vào một cậu học sinh khác.

"A..mình xin lỗ-"

"Mắt để dưới bàn chân ha gì? Đi đường mà cười đùa như này rất nguy hiểm cho mọi người đó!" - chưa để cậu nói hết, anh chàng kia đã cáu gắt với Beomgyu.

"Người ta đã xin lỗi rồi còn gì! Người gì đâu mà cục súc." - mới sáng sớm đã bị chọc tức, Beomgyu hậm hực kéo Hueningkai đi, mặc kệ người kia ngồi đó.

Trường của Hueningkai gần hơn nên đôi bạn đành phải xa nhau sớm một đoạn. Beomgyu lủi thủi lết tới trường trong tâm trạng đang vui thì bị tên lạ mặt tóc vàng kia làm hỏng nó. Tới lớp nhận chỗ, cậu chọn ngay bàn cạnh cửa sổ hướng ra bên ngoài vì rất dễ nảy ra những câu văn hay.

"Soi nhân gian qua lăng kính phủ đầy sự tuyệt vọng của loài người, ta sẽ-" - "Sẽ không để mắt dưới đít khi đi ngoài đường nữa."

Đang mood thì bị phá bĩnh, Beomgyu tức giận quay lại định chửi cho tên phá đám một trận thì người vừa nãy đâm phải cậu ngồi thù lù ngay cạnh.

"Trái đất tròn thật, không ngờ lại gặp cậu học cùng lớp, mắt dưới đít."

"Ê mình có tên đàng hoàng nha, là Choi Beomgyu chứ không phải mắt dưới đít. Mà mình đã xin lỗi cậu rồi còn gì, con trai gì mà thù dai~~~" - cậu nhăn nhó.

Anh bắt đầu thấy có hứng thú với cậu bạn này, vẫn không chịu tha ngay, chỉ là sau này sẽ còn nhiều trò vui đây.

"Mình tên Kang Taehyun, từ giờ mình sẽ chung bàn với cậu để nhắc cho cậu về việc thay vì để bộ não và tâm hồn trôi lơ lửng trên không thì dán đôi mắt về đúng vị trí của nó đi."

Beomgyu tức lắm, muốn chuyển chỗ nhưng đã muộn, cuộc đời của cậu tại nơi trường lớp này xác định gắn với tên kia mãi mãi luôn. Do cậu đăng ký học nội trú nên sẽ phải tạm biệt bố mẹ, dọn tới ký túc xá trong trường để ở. Không biết vô tình hay hữu ý mà Taehyun cũng chung phòng với cậu. Beomgyu thiếu điều muốn nổ tung, đầu cậu bốc khói nghi ngút trước màn chào hỏi không mấy lành lặn của Taehyun.

"Cậu làm cái quái gì mặt mình thế hả?" - sau khi lau mặt thì thấy khăn mình đen xì, Beomgyu soi gương thì bốc hỏa lên gào. Đôi mắt xinh đẹp của cậu giờ được khuyến mãi thêm hai cái đít nồi đen nhẻm.

"Mình chỉ muốn trang trí nó giống với cậu thôi mà. Nhìn xem, con gấu trúc y hệt cậu rồi đó." - Taehyun không ngậm được mồm, cười như điên. Anh không quên lấy điện thoại ra chụp lại vài bức kỷ niệm khoảnh khắc hiếm có này của cậu.

Sau khi đuổi bắt với Taehyun vài vòng, Beomgyu vì cao hơn nên nhanh chiếm thế thượng ưu, cậu túm cổ áo anh và trả thù. Beomgyu đè Taehyun nằm bẹp dí dưới đất chắp tay xin tha mạng, cậu lấy bút mực, trang điểm thêm cọng râu, nốt ruồi, phấn má chú hề lên gương mặt đẹp trai của anh. Xong xuôi đâu đó liền đứng dậy, hí hửng bỏ đi chơi với Hueningkai, bỏ mặc Taehyun nằm đó ôm mặt khóc huhu.

Ở quán trà sữa quen thuộc, Huening đang đeo tai phone, đung đưa người theo từng giai điệu nhẹ nhàng trong đó, Beomgyu vỗ bụp vào vai khiến nhóc hú hồn chim én.

"Làm cái trò gì vậy Beomie, hết cả hồn!"

"Hì hì hì, Ningning ơi tớ bận rửa mặt do tên tóc vàng khè kia bôi lên nên tới trễ. Mianhae 🥺" - cậu thả aegyo tứ tung, cũng may vì Hueningkai quen rồi chứ không là nhóc dính tiếng sét ái tình với cậu mất.

"Cậu học chung lớp với cái bạn hồi sáng á?"

"Đúng vậy, chung bàn luôn! Tức thật chứ (◞‸◟) còn chung phòng ký túc..." - càng nói càng điên, Beomgyu nghĩ sao ấn tượng đầu về cậu bạn này xấu thế nhở. Hueningkai khuyên cậu hãy làm lành với deskmate kiêm roommate để sau này còn sống yên ổn một tí.

Taehyun vừa ngồi trước bàn trang điểm lau mấy vết mực, vừa nghĩ kế trả đũa Beomgyu.

"Á à, vì Beomgyu rất thích hát bài của TXT nên mình sẽ cho cậu hát mệt nghỉ luôn!" - chiêu trả thù này tuy mềm mỏng mà vô cùng ăn chắc.

Nghĩ là làm, Taehyun ra ngoài khuân bộ loa, mic phục vụ cho việc hát karaoke về phòng mình. Anh chỉnh toàn bộ list nhạc toàn là bài của Beomgyu thuộc, gần 100 bài chứ mấy. Và chế độ hát từ đầu tới cuối sẽ khiến cậu không thể dừng lại được, anh vừa nghĩ tới viễn cảnh Beomgyu vừa hát vừa mếu máo xin dừng mà bật cười.

Sau khi tạm biệt Huening, cậu mang tâm trạng tràn đầy niềm vui về ký túc xá mà không biết mình sắp phải nếm mùi thuốc sâu ngọt ngào. Taehyun rất niềm nở đón cậu, anh nở một nụ cười hoà nhã mà trước giờ Beomgyu chưa bao giờ được thấy.

"Choi-ssi, mình xin lỗi vì đã trêu chọc cậu. Để tạ lỗi thì mình có tặng cậu hẳn bộ dàn hát karaoke toàn bài cậu thích." - Taehyun cầm tay Beomgyu kéo vào trong. Dù cậu ngoài mặt hơi sượng trân nhưng vẫn tin sái cổ tên đẹp trai nhưng thâm độc kia.

Thấy mic, đôi mắt cậu sáng hơn đèn pha ô tô, lao vào và quên béng mất mình mới cãi nhau với anh. Beomgyu liên tục cảm ơn Taehyun rồi chạy tọt vào trong buồng hát hát một mình.

"Mwodeun nae du sonkkeuteseon, burinake domangga meolli ~ my life before you was a mess eonjena dan han pan igil su eopdeon cheseu oh we ~ ♪"

Đứng ngoài đọc sách, Taehyun không thể tập trung được, giọng hát của Beomgyu thật sự rất hay và có sức truyền cảm hứng. Từng lời cậu cất lên đều rất thanh nhẹ và ngọt. Chả trách vì sao bình thường giọng Beomgyu cũng rất trong rồi. Taehyun dần dần bị cuốn vào giọng hát đó, anh chìm đắm, phiêu theo giai điệu bài hát cùng Beomgyu. Hết bài này tới bài khác, dường như khi đã ở yên trong thế giới riêng của mình rồi thì Beomgyu rất khó dứt ra được. Nghe tới gần hết bài Magic Island thì Taehyun ngủ gật, anh ngồi gục trước cửa buồng hát, trên tay vẫn còn quyển sách đang đọc dở. Sau khi hát hết danh sách, Beomgyu lảo đảo bước ra và vẫn không nghĩ là chính anh bày ra trò này. Cậu mệt quá nên mất đà, ngã dúi vào người Taehyun và cũng gục luôn trên người anh.

Sáng hôm sau hình ảnh Taehyun nằm ôm Beomgyu ngủ ngon lành cành đào đã bị đăng tải trên diễn đàn trường. Người ẩn danh ấy chỉ đăng kèm với một nội dung: "Tình yêu thông thường sẽ bắt đầu bằng cách này. Chúc cậu hạnh phúc bên người mình yêu thương. -csb-"

Cả lớp nháo nhào tìm Taehyun và Beomgyu để làm rõ chuyện này. Bức ảnh hiện giờ đang làm mưa làm sóng trên các kênh truyền thông lớn của các trường trung học, Hueningkai biết tin liền spam nổ thông báo máy của Beomgyu nhưng không nhận được hồi âm. Hoá ra cậu còn bận ngáy ỏm tỏi trên ngực anh. Nước dãi cứ thế chảy ra, đưa Beomgyu đi vào cõi mộng mị còn Taehyun thì cảm thấy áo mình ươn ướt, tỉnh dậy thì thấy mặt cậu to chình ình ngay đó. Taehyun hét lên sợ hãi:

"Áaaaaaaa đồ biến thái!!! Cậu làm cái gì mình thế hả!?" - anh đẩy cậu ra, vội chạy đi thay đồ.

Đang ngủ ngon thì bị đánh thức, Beomgyu chau mày cằn nhằn:

"Hôm qua mình hát mệt quá, lúc ra thì mắt mờ dần rồi không nhớ gì thêm được nữa." - cậu vẫn nằm đó vừa nhắm mắt vừa nói, giọng nói nhỏ dần tới khi lại chìm vào giấc ngủ thêm lần nữa.

Taehyun sau khi thay đồng phục, chuẩn bị đi ăn sáng thì vẫn phải lôi con heo kia vào phòng tắm để rửa mặt mũi tay chân. Beomgyu vẫn nhắm mắt ngủ ngon lành không biết trời trăng gì, mặc kệ anh làm gì thì làm. Anh vừa vò khăn lau mặt vừa lẩm bẩm:

"Tưởng cậu ta gào khóc xin tha cơ mà, tại sao lại phản tác dụng khiến mình ngủ mê mệt như thế?"

Beomgyu vùng dậy đấm cho Taehyun một cái sưng mồm.

"Ra là cậu rắp tâm hại mình hả? Chết đi chết đi chết đi!!!!" - cậu liên tục đánh vào người anh khiến Taehyun la oai oái.

Beomgyu quyết định sẽ trả thù Taehyun, cậu ôm cục tức lẳng lặng tới trường, đi bên cạnh là người vẫn ôm má nãy giờ vì đau. Không biết đã có ai có diễm phúc được hưởng như Taehyun chưa, để Beomgyu đi đường quyền mới chịu yên phận.

"Ơ kia có phải cặp đôi đang hot trên cfs đúng không?" - Yeonjun nhìn thấy mặt Beomgyu liền la lên, Hueningkai đưa ánh nhìn sang thì thấy Beomgyu vừa kéo tai Taehyun vừa đi, vẻ mặt rất khó chịu.

"Beomie ơi!!" - nhóc chạy lại phía cậu, vẻ mặt vui vẻ nhìn sang Taehyun. - "Cậu là người yêu của Beomgyu nhà mình hả? Xin chào, mình là Huening Kamal Kai, soulmate của Beomgyu."

Taehyun nhận ra người đứng bên cạnh Beomgyu hôm trước, liền hớn hở ôm nhóc thay cho lời chào, mỉm cười:

"Mình chưa bao giờ và sẽ không bao giờ yêu cái tên ảo tưởng này nhé, nhường cậu hết. Hơn nữa mình còn gánh cục tạ này 3 năm nữa nên phiền cậu san sẻ nỗi đau với mình nhé!"

Huening nở một nụ cười méo xệch nhìn sang Yeonjun, anh chàng hiểu ý liền khoác vai nhóc, nói với anh:

"Tiếc cho cậu quá, mình là bạn trai của Hyuka nên mình không thích trai lạ đụng vào người cậu ấy. Cậu và Beomgyu có gì đóng cửa bảo nhau chứ đừng lôi nhau ra hành xác giữa tiết trời này nhe."

"Ơ Ningning có người yêu rồi sao không kể cho mình??" - Beomgyu giận dỗi, trút giận bằng cách đạp mạnh vào chân Taehyun khiến anh ứa nước mắt vì đau.

Hueningkai bẽn lẽn gật đầu, nhóc dịu dàng ôm lấy Yeonjun và nói:

"Mình và anh ý hẹn hò được một thời gian rồi, định giới thiệu cho cậu nhưng mà thấy cậu đang phiền muộn về Taehyun nên thôi."

Beomgyu dù vẫn trề môi ra ăn vạ nhưng cậu cũng thầm chúc mừng cho cậu bạn thân.

"Còn anh nữa, anh phải chăm sóc bạn em cho tốt không em đến đòi mạng đấy!" - cậu quay sang Yeonjun với ánh nhìn hình viên đạn, đe doạ.

Thấy dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta của Beomgyu, Taehyun bất chợt kéo cậu lại gần mình.

"Cậu định nhai sống Yeonjun luôn hay sao mà nhìn ghê thế?"

"Mình nhai cậu luôn còn được, mình vẫn chưa quên cậu bắt mình hát hơn 12 tiếng liên tục đâu!" - nhân tiện đã hành hạ cái chân rồi thì cái tay cũng nên chịu đựng tí nhỉ? Beomgyu ngoạm luôn cánh tay của Taehyun đang quàng qua cổ mình.

Taehyun hét lên đau đớn, mới đi học được vài ngày mà vết thương đã ở khắp người anh, người ta tưởng anh là dân đâm thuê chém mướn thì thôi xong đời với bố mẹ luôn. Yeonjun với Hueningkai phải kéo hai người càng xa nhau vì Beomgyu với Taehyun chưa yên ổn nổi vài phút thì lại kiếm chuyện, xông vào đấm nhau tơi bời.

"Này Beomie, cậu mà còn cắn người là tớ nghỉ chơi với cậu đấy!" - Hueningkai vừa cản Beomgyu vừa cố gắng nói cho cậu hiểu. - "Cậu phải hoà hợp với Taehyun chứ!!! Hai người ngồi chung bàn, ở chung phòng mà~!"

Beomgyu giãy đành đạch, vùng vẫy khỏi Huening, vẫn muốn lao tới xử Taehyun một trận mới hả dạ. Yeonjun bên này "ít tốn công sức" hơn vì Taehyun trưởng thành, nghe lời chàng, không động tay động chân nữa cơ mà cái mồm vẫn gọi Beomgyu là đồ con lợn =)))))))))))

"Ya, cái con heo kia, cậu ngon cậu thử động vào người mình đi!?" - trêu ngươi Beomgyu rất vui nên Taehyun dù nấp sau Yeonjun vẫn khiêu chiến với cậu.

Hueningkai sắp hết giữ nổi Beomgyu nữa rồi, nhóc bất lực buông tay, thừa cơ cậu xông như tên bắn về phía tên tóc vàng ngạo mạn kia. Biết duyên số đã định sẵn số phận Taehyun, Yeonjun thất vọng né sang một bên, để Taehyun ăn trọn cú đấm của Beomgyu. Cậu mất đà, khiến cả hai ngã ngửa ra đằng sau, gương mặt hai người chỉ còn cách nhau vài cm nữa là môi chạm môi. Mặt Beomgyu dần đỏ lên như quả cà chua, định đứng dậy nhưng đã bị Taehyun giữ lại. Một tay anh ôm cậu, một tay anh vén mái tóc cho Beomgyu, bất ngờ thay đổi giọng:

"Cậu đòi nhai mình cơ mà? Sao giờ lại định bỏ mình lại mà đi thế?"

"M..mình..." - Beomgyu giờ chỉ muốn độn thổ, sao lại bị dồn vào tình thế này cơ chứ. Taehyun dần dần tiến sát mặt mình lại, đôi môi anh đã dần dần nuốt trọn bờ môi kia thì Beomgyu sợ quá nên ngất, mặt đập vào mũi anh. Taehyun không còn cách nào khác đành đỡ cậu dậy, vẫn mặt dày cảm ơn đôi kia vì đã chứng kiến màn tỏ tình hơi quái đản này, Hueningkai mắt chữ A mồm chữ O, hồn vẫn chưa về với xác, Yeonjun cõng nhóc đi tới trường và không quên ngoái lại nháy mắt với Taehyun.

Taehyun bế Beomgyu như bế kiểu công chúa, ngẩng cao mặt bước vào lớp, mặc dù cậu vẫn còn đang bất tỉnh nhưng bạn bè đều trầm trồ vây quanh hai người, hỏi như hỏi cung. Taehyun chỉ nói một câu: "Mình và Beomgyu yêu nhau." đã thành công thu hút một lượng fans couple đông đảo của trường, các diễn đàn trường đều chộp lấy cơ hội này để tăng tương tác, đẩy danh tiếng trường ngày càng vươn xa.

"Ngôi trường đầu tiên có hai học sinh comeout."

"Màn comeout độc đáo và ngọt ngào có 102 gọi tên Kang Taehyun."

"Nam sinh Choi Beomgyu sốc quá nên ngất trên tay bạn trai của mình khi người ấy tỏ tình."

"..."

Beomgyu ngất gần một ngày, khi cậu tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên giường ở ký túc, còn Taehyun đang ngồi cạnh lướt điện thoại cười tủm tỉm.

"Cậu xem cái gì đấy?" - Beomgyu nhút nhát kéo nhẹ tay áo anh, khác hẳn với Beomgyu sáng nay, hung dữ và cục súc.

Taehyun xoa đầu cậu, chỉ nói hãy nghỉ ngơi đi. Beomgyu nghĩ thầm:

"Quái, sao tên này hôm nay bị gì thế nhỉ? Hay lại định chơi khăm gì mình?"

Cậu quyết định sẽ giả vờ mất trí nhớ để trêu chọc anh. Sáng hôm sau Taehyun tỉnh dậy thấy cậu ôm mình ngủ rất ngon, bèn nhẹ nhàng nhấc tay cậu ra.

"Beomgyu à, dậy đi học thôi." - anh hôn nhẹ lên tóc cậu.

"Taehyung hyung àaaa, đang kỳ nghỉ hè mà, bắt em dậy sớm làm gì thế..!?" - cậu nói với giọng ngái ngủ, không quên bày ra bộ mặt nũng nịu cưng muốn búng ra sữa của mình.

Taehyun phải rất nhịn mới không đè cậu xuống mà hôn lấy hôn để, cũng chưa nhận ra Beomgyu đã bị mất trí nhớ.

"Taehyung nào ở đây? Mình là Taehyun đây mà."

"Ủa- Jimin hyung đâu?? Taehyungie hyung nữa? Anh là ai???" - Beomgyu sợ hãi tránh xa Taehyun, thấy mặt anh đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cười khùng điên ở trong bụng còn vẻ mặt của cậu vẫn trưng ra vẻ rất sợ hãi.

Taehyun bắt đầu sợ rồi =)) Anh cố gắng hỏi cậu vài thứ nhưng Beomgyu khăng khăng rằng mình đang ở kỳ nghỉ hè năm lớp 9, rằng cậu không hề quen biết anh.

"Anh là người bắt cóc em đúng không? Hueningie đâu rồi?? Ningning ơiiii cứu mình với" - Beomgyu khóc lóc hét to khiến anh phải bịt mồm cậu lại không thì mang tiếng bắt nạt thì toang.

Nhận thấy sức khoẻ của cậu có vấn đề, Taehyun làm đơn xin nghỉ học vài tuần để chăm sóc Beomgyu. Anh gọi cho Hueningkai thông báo tình trạng hiện giờ của cậu khiến nhóc lập tức xin nghỉ một ngày để sang thăm cậu.

"Này, nhưng mà cậu bị gì vậy Taehyun? Yêu Beomgyu à?" - Hueningkai kéo anh ra một góc hỏi.

"Đúng vậy...thật ra mình đã thích Beomgyu ngay từ khi cậu ấy đâm vào mình rồi..." - Taehyun bây giờ mới dần đỏ mặt, tai anh nóng như đang bị nung trong lò than vậy. - "Trong hoàn cảnh này, xin cậu đừng tiết lộ cho ai biết nhé Huening!"

Cuối cùng thì Beomgyu cũng gặp được tấm chân tình của đời mình rồi, Hueningkai chỉ im lặng, gật đầu đồng ý với anh. Taehyun vốn chỉ định trêu chọc cậu tí thôi, để che giấu thứ tình cảm sai trái này...Beomgyu thật sự cũng quên luôn việc cậu và anh đã hôn nhau ở chốn đông người như thế nào rồi, vẫn nghĩ Taehyun là tên xấu xa suốt ngày tìm cách chơi đểu mình nên cậu tức lắm, quyết trả thù anh tới cùng.

Beomgyu dù học rất giỏi nhưng cậu quá ngây thơ và thù dai, cậu hành hạ Taehyun đủ kiểu trong khoảng thời gian anh nghỉ ở nhà chăm sóc cậu.

"ÁAAAA GIÁNNNNN!!" - Taehyun hét lên khi thấy có con gián nằm trên gối mình, nhìn sang chỉ thấy Beomgyu đang ngủ ngon lành.

"Cái quái gì thế?" - anh uống cốc sữa nhưng nhận ra nó có vị mặn chát.

"Ủa sao sách vở mình để đâu vậy ta?" - Taehyun lục lọi khắp nơi tìm đồ mà không biết rằng chúng đang nằm trên nóc tủ, ngoài tầm với của anh.

...

Tưởng phòng ký túc có ma, Taehyun run rẩy xin chuyển phòng cùng với Beomgyu. Dù ngoài mặt cậu vẫn ngây thơ khó hiểu nhưng anh không thể biết vì sao Beomgyu cứ nấc liên tục (vì cậu nhịn cười quá chứ sao nữa =))) nhịn cười tới rung người).

Hết kỳ nghỉ phép, Beomgyu cũng quay trở lại trường. Kỳ lạ là trong lớp không ai phát hiện ra cậu bị mất trí nhớ, Beomgyu vẫn hoà đồng với các bạn, học vẫn giỏi nhất lớp, khi được nhắc về vụ hẹn hò với Taehyun thì cậu chỉ cười cho qua. Trong một lần Beomgyu đang khệ nệ bê đống sách về lớp thì cậu va phải một anh chàng khối trên, cả hai ngã ra sàn, đống sách bị đổ văng hết ra đất.

"Anh xin lỗi! Em có sao không?" - anh vội đỡ Beomgyu đứng dậy, gương mặt ngây thơ, bầu bĩnh, nhìn đáng yêu y hệt một chú thỏ con mỉm cười nhìn cậu. Soobin lúi húi giúp cậu nhặt hết đống sách vở kia lên, gãi đầu ngại ngùng xin lỗi.

Beomgyu bỗng hẫng đi một nhịp, tại sao trên đời lại tồn tại một người con trai hiền lành, dễ thương mà đáng yêu hết phần thiên hạ như vậy chứ? Cậu có lẽ đã đổ anh mất rồi, Beomgyu e thẹn cúi đầu cảm ơn anh.

"Em là Beomgyu đúng không? Anh là Soobin, anh rất thích em. Không ngờ lại gặp em ở đây, em có thể...làm người yêu anh được không? - anh vừa nói vừa gãi đầu, càng về sau giọng càng nhỏ dần do xấu hổ, không dám nhìn Beomgyu.

Bất ngờ thật nhưng cậu chỉ giả vờ mất trí nhớ thôi mà, biết rõ Soobin là ai.

"Bạn trai cũ của Taehyun đây mà."

"Dạ vâng. Em cũng thích anh lắm!" - Beomgyu ngọt ngào ôm lấy Soobin, nhưng ánh mắt thì khác. Cậu có một khả năng thiên bẩm, đó là Beomgyu rất giỏi diễn xuất và làm chủ được ánh mắt của mình. Những lời cậu nói và cử chỉ của cậu lúc thật thì luôn luôn là thật, mà giả thì như là thật. Không ai có thể phát hiện ra ý định thật sự của Beomgyu là gì.

Taehyun nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hiểu lầm rằng Beomgyu thích Soobin, buồn bã lui vào trong lớp. Anh trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng vui vẻ nhảy nhót bên chậu hoa kia.

"Phải chăng mình có thể vui vẻ với Beomgyu như thế thì tốt biết mấy..." - Taehyun thở dài, quay mặt lại đối diện với đống sách vở kia.

Beomgyu bước tới đưa anh chai nước, thấy mặt Taehyun buồn rười rượi, liền nghĩ có lẽ Taehyun đang nuối tiếc Soobin? Cũng phải thôi, Soobin vừa dịu dàng vừa ấm áp, hoa gặp hoa nở, người gặp người thương mà, đâu trách Taehyun được.

"Anh bị gì thế Taehyun?" - cậu vẫn giả vờ không nhớ ra Taehyun và gọi anh là "anh".

"Beomgyu à...anh..."

"Anh muốn quay lại với Soobin hyung không?"

Taehyun ngơ ngác, sao Beomgyu lại nói như vậy?

"Anh tưởng em thích Soobin mà?"

Beomgyu lắc đầu nguầy nguậy, đáp:

"Em thích người khác rồi, có vẻ Soobin hyung thích em nên em thử xem sao."

Taehyun không thể tin được Beomgyu lại là loại người như vậy. Anh im lặng gục đầu xuống giả vờ ngủ, Beomgyu chỉ trầm ngâm chứng kiến rồi ngồi xuống bên cạnh anh, học bài.

Giờ ra chơi, Soobin vui vẻ chạy tới lớp của Beomgyu, anh gõ gõ cửa sổ để thu hút sự chú ý của cậu. Beomgyu ngay lập tức chạy ra để đi với anh, mặc kệ Taehyun nằm buồn thiu bên cạnh.

"Em thấy anh Taehyun sao hả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net