11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"
Sau khi tôi ngừng khóc khoảng tầm 15 phút thì khát nước, nên tôi quyết định mạo hiểm tính mạng đi tới phòng bếp lấy nước.

Tôi rón rén đi vào. Cậu ta đang ướp gà. Vậy nên tôi dám cá chắc là cậu ta sẽ không để ý tới mọi thứ xung quanh đâu.

"Sau khi khóc thì anh rất đói đúng không? Em có để bánh với trà sữa trong tủ ấy!"

Cậu ta vừa ướp gà vừa nói. M* kiếp! Sao cậu ta biết tôi đang đói nhỉ?

Tôi mở tủ lạnh. Quả nhiên trong đó có trà sữa thật, hơn nữa lại là loại mà tôi thích. Tên này tinh tế phết!

Tôi, bánh và trà đang yên phận trong phòng khách, đột nhiên, cánh cửa bật mở.

Yeonjun hai tay cầm hai hộp rượu, chân đá một cái vào mông Soobin. Tay Soobin một tay hai túi nào rau, nào quả, tay kia xách hai túi sườn. Kai cũng bị mắng. Cậu ta bị Yeonjun xả một trận vì mua quá ít sốt sườn, mà lại mua quá nhiều mì, tay còn lại cầm một túi tôm.

Tôi quá quen với cảnh này rồi. Tôi đi tới chỗ ba người, xách hộ đồ. Bốn chúng tôi để đồ trong bếp, vừa hay tên họ Kang sắp rán gà. Mùi gà thơm phức đã vô tình kích thích tính ham ăn của Kai. Cậu ta qua đó giúp Taehyun, tiện thể ăn vụng "vài" miếng. Tôi và Soobin bị người yêu anh ta bắt nhặt rau.

Khi chúng tôi vừa nhặt xong rau thì vừa hay tên họ Kang rán xong gà. Kai cũng đã nhét được chục miếng vào bụng, vậy nên Yeonjun đã cấm cậu ta không được ăn thêm một miếng gà nào nữa. Tôi nghĩ mình nên qua giúp Taehyun một chút, dẫu sao cậu ta cũng mua trà sữa cho tôi.

Tuy nhiên lúc tôi tới thì cậu ta đã bắt đầu bỏ vào để sốt rồi. Tốc độ cậu ta làm nhanh chóng mặt. Tôi phải sốc trước tốc độ nêm nếm của cậu ta. Trong vài tíc tắc, cậu ta đã bỏ muối, đường, hạt nêm và nếm ngay trước mặt tôi.

Tôi nghĩ là không có gì phải làm nữa, nên qua phòng khách ngồi chơi. Tôi và Kai quyết định quyết tử quyết sinh một ván đua xe. Hai đứa chúng tôi chơi đến khi hết ván một. Vừa hết, thì Yeonjun gọi chúng tôi vào ăn cơm.

Tôi ngồi vào bàn, Taehyun kéo ghế ngồi cạnh tôi. Kai xưa giờ ngồi cạnh tôi giờ lại kéo ghế qua ngồi cạnh Yeonjun, Soobin ngồi trung tâm. Khi bắt đầu ăn, ba người kia tranh nhau gắp. Tôi và Kang Taehyun há hốc miệng trước tốc độ gắp của họ. Tôi gượng cười, một nụ cười hết sức thật trân.

Tay tôi gắp một miếng sườn. Cũng ngon đó chứ, xem ra tay nghề cậu ta cũng được. Tôi và người ngồi cạnh quyết định đi theo phong cách ăn nhã nhặn, lịch sự, trong khi ba người đối diện ăn như sợ có người tranh mất.

"Hôm nay tôi mời Taehyun tới đây, là để gia nhập hội chúng ta."

Tôi "ừm" một cái.

"Ủa? Nhưng mà sao tôi không thấy anh nói gì vậy?"

Tôi dừng ăn.

"Thì bất ngờ cho cậu đó!!! Bốn chúng tôi quen nhau không lâu bằng cậu. Bằng cách này, 5 người chơi thân là đủ 5 anh em siêu nhân rồi."

Ha ha, bất ngờ ghê!! Vỗ tay vỗ tay!!!

Tôi cười một nụ cười tự dìm. Chẳng thấy bất ngờ gì cả.

Sau khi nghe Soobin và Yeonjun nói chuyện, tôi mới biết khi Taehyun vô công ty, ba người đó đã quen nhau. Trong một lần phỏng vấn, do ấn tượng profile của cậu ta, hai người này đã lôi kéo cậu ta vô ban phiên dịch. Đúng là rất biết lựa thời cơ mà!

Khi chúng tôi đang cụng li rất hăng say, tự nhiên điện thoại Soobin reo vang. Tôi, Kai, và Yeonjun đều biết đó là cuộc gọi đến từ ai, vì ai cũng quen với điều này. Yeonjun sau khi thấy Soobin ra ngoài phòng khách nghe điện thoại, liền lên tầng, bảo là lấy đồ, khuôn mặt vui vẻ dần biến mất.

Taehyun có vẻ đã nhìn thấy nét mặt không mấy bình thường của chúng tôi, liền hỏi:

"Có chuyện gì mà sao mọi người không vui vậy?"

Kai nhìn tôi, tôi liền quay qua nói với cậu ta:

"Đó là điện thoại của mẹ Soobin đó. Lần nào lúc ăn nhậu bà ta cũng gọi."

Tôi nhấp một ngụm rượu, rồi nói với Kai:

"Kể tiếp đi chú em."

Kai tiếp lời:

"Mẹ anh Soobin là một người quy tắc lắm, nên không ưa anh Yeonjun. Với cả mẹ anh ấy cũng không chấp nhận tình yêu đồng tính nên ghét anh Yeonjun lắm. Có lần, lúc tụi tớ ăn ở đây, bà ấy đã tát rượu vào mặt anh Yeonjun cơ đấy."

Tôi gật gật đầu, rồi rót rượu, tự nhiên buột miệng nói:

"Bà ta vốn dĩ cũng chẳng ưa chúng tôi. Nên lần nào gặp bà ta, chúng tôi đều phải né. Cơ mà chúng tôi cũng ghét bà ta. Ai mà ưa nổi một người như thế chứ?"

Tôi uống cạn li rượu. Đúng là Yeonjun rất đáng thương. Dù anh ta có hay dùng những lời nói quá là gay gắt về người khác, nhưng anh ta lại là người theo lẽ phải. Từ lúc quen tôi đến giờ, anh ta chưa bao giờ làm sai điều gì. Anh ta đóng góp cho công ty cũng rất nhiều. Mấy năm ở công ty, nhờ có anh ta mà ngành phiên dịch ở công ty tôi trở nên ngày một nổi tiếng. Một người tài giỏi như vậy, thế mà lại bị miệng lưỡi của một người có suy nghĩ cổ hủ chà đạp.

Tôi gắp một miếng tôm, rồi nhìn tên ngồi cạnh. Cậu ta có vẻ rất chăm chú tới vấn đề này..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC