36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Beomgyu không nhận được điện thoại từ Taehyun thì đứng ngồi không yên, cậu tự hỏi không biết có chuyện gì lớn xảy ra hay không. Beomgyu muốn gọi điện cho anh nhưng lại sợ công việc đang dang dở.

Sáng hôm sau, vừa tới trường Beomgyu đã vội vàng đi tìm Jaeyun để hỏi tình hình của Taehyun, vậy nhưng cậu ta cũng không nghe được tin tức nào từ anh. Beomgyu lòng nóng như lửa đốt, nhớ lại những lời của Jonghwa, cậu lập tức rút điện thoại gọi cho anh ta

"Lee Jonghwa, rốt cuộc anh đã làm gì Taehyun?"

Jonghwa cười một cách đắc ý, anh ta nói chỉ muốn dạy cho Taehyun một bài học mà thôi. Beomgyu giận dữ cúp máy, đang muốn đến công ty của Jonghwa đập cho anh ta một trận thì Jaeyun lại thông báo, chú của cậu ta bên Mỹ gọi điện về nói nhóm người Taehyun đã bị kẻ địch phục kích, ba Kang không thể về kịp mà thuộc hạ ở các nước cũng không kịp trở tay. Jaeyun nói số hàng này đúng là sẽ gây tổn thất lớn cho tập đoàn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến KTH là mấy, chẳng có tập đoàn nào lại để lộ ra tài sản thực của mình cả.

Beomgyu không quan tâm gia sản của KTH có bao nhiêu, hay lần này tổn thất chừng nào, cậu chỉ cần biết an nguy của Taehyun mà thôi. Đối với Beomgyu bây giờ, chỉ cần người cậu yêu được an toàn là đủ. Thấy Beomgyu vội vã bỏ đi, Sunghoon gọi với theo

"Gyu, cậu đi đâu vậy?"

Beomgyu bấm thang máy rồi quay lại nói với Sunghoon "Tớ đến công ty con của LJH, tớ cần phải gặp Jonghwa, chính anh ta là kẻ cầm đầu chuyện này"

Trụ sở chính của LJH nằm ở Pháp, còn các chi nhánh và công ty con lại nằm rải rác ở các nước khác. So với KTH thì LJH có nhiều các chi nhánh nhỏ lẻ hơn, bọn họ làm ăn phi pháp nhiều nên cần phải có nhiều phương án phòng trừ.

Jaeyun kéo Beomgyu lại ngăn cản "Gyu, cậu không được đi, anh Taehyun đã dặn bọn tớ phải trông chừng cậu"

"Không, tớ nhất định phải đi, nếu không đi anh ấy sẽ gặp nguy hiểm"

Jaeyun cố gắng thuyết phục "Cậu phải tin tưởng Taehyun, anh ấy không như cậu nghĩ đâu. Ở trước mặt cậu thì anh ấy giả khùng giả điên như vậy, nhưng thực tế anh ấy là một con sói đấy. Cậu cũng biết mà Gyu, anh ấy làm gì cũng có kế hoạch chu toàn. Việc của cậu là ngồi yên một chỗ chờ đợi, đừng khiến anh ấy lo lắng là đủ rồi"

Sunghoon vỗ lên vai Beomgyu trấn an "Đúng đó Gyu, cậu hãy nghe lời Jaeyunie đi, cậu ấy là em họ của Taehyun, không lý nào lại muốn anh ấy gặp nguy hiểm. Trước mắt chúng ta hãy chờ đợi"

Beomgyu lại bị chảy máu cam, Jaeyun và Sunghoon hoảng sợ đưa cậu xuống phòng y tế. Beomgyu bảo bọn họ cứ lên lớp trước không cần phải trông chừng, những lời bọn họ nói cậu đều hiểu cả rồi nên sẽ không làm gì để Taehyun phải lo lắng.

Cô y tế tên là Im Yoojin, là một bác sĩ đa khoa giỏi. Ba của cô là hiệu trưởng Im Dongun, cũng là bạn đồng niên với Daehyun (ba của Taehyun). Cô khuyên Beomgyu nên đi kiểm tra sức khoẻ, cô ấy nói tình trạng của cậu thực sự đáng lo ngại khi cứ thường xuyên đổ máu cam mà lại chảy không cầm lại được. Beomgyu cười gượng gạo, cậu nói có thể do đêm qua mất ngủ nên mới như vậy. Cô lại hỏi cậu thấy cơ thể mình có biểu hiện gì bất thường không thì Beomgyu rất vô tư trả lời là không có. Cô thở hắt ra một hơi tỏ vẻ an tâm, cô ấy nói khi nào thấy cơ thể có những điểm khác lạ thì phải nói cho cô biết, cô sẽ giúp Beomgyu làm kiểm tra một chút.

Tối hôm đó Beomgyu nhận được điện thoại của Soobin, anh ấy thông báo cho cậu biết nhóm người Taehyun hoàn toàn bình an, còn dặn cậu không được làm điều gì khinh suất. Beomgyu hỏi tại sao Taehyun không gọi điện thoại cho cậu? Soobin nói vì anh đang cố gắng giải quyết ổn thoả mọi việc một cách nhanh nhất. Mặc dù không muốn tin nhưng Beomgyu vẫn ép mình phải tin, cậu không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Nếu Jonghwa thực sự làm hại Taehyun, nhất định cậu sẽ không tha cho anh ta.

Beomgyu vẫn đến trường nhưng chẳng có tâm trí nào để học, dạo gần đây phải xuống phòng y tế nhiều cậu lại thấy cô y tế rất thân thiện, cô ấy dặn mỗi ngày đi học Beomgyu hãy ghé qua phòng y tế nói cho cô nghe một chút về tình trạng cơ thể của mình.

Thấy Beomgyu lấp ló ngoài cửa phòng, cô Im lên tiếng gọi cậu, cô ân cần hỏi Beomgyu hôm nay thấy cơ thể ra sao? Còn có tình trạng mệt mỏi hay không? Nghĩ một hồi cậu nói dạo gần đây ngủ không được yên giấc, ban đêm hay bị đổ mồ hôi và sống lưng có chút đau nhức. Thấy cô Im tỏ ra lo lắng, Beomgyu liền cười rồi nói, chắc tại ban ngày cậu vận động nhiều nên mới bị như vậy.

Yoojin thấy cậu học trò này thật ngoan, thật giống như đứa em trai đã mất vì tai nạn của cô, luôn vì tâm trạng của người khác mà giấu đi cảm xúc của bản thân, thà để bản thân tự mình cam chịu chứ không muốn người khác phải lo lắng, bất an vì mình. Yoojin xem Beomgyu như em trai của mình, vậy nên nếu cảm thấy cơ thể bất thường thì cậu phải nói cho cô nghe. Beomgyu cảm thấy trái tim ấm áp lạ thường, ngoài Eunbin và Taehyun thì đây là người tiếp theo cho cậu cảm giác được yêu thương.

Tạm biệt cô Im, Beomgyu trở về lớp học thì nhận được điện thoại của Jonghwa, cậu không nghe máy của anh ta còn trực tiếp chặn đi số điện thoại đó.

Jonghwa tức giận ném điện thoại vào góc tường "Khốn thật, em dám đối xử với tôi như thế, tôi sẽ khiến em phải quỳ xuống cầu xin được ở cạnh tôi"

Nói xong anh ta hất toàn bộ đồ đạc trên bàn làm việc của mình xuống, khiến đám thuộc hạ bên cạnh không dám ho he thở mạnh.

Tan học, Beomgyu trở về nhà liền nói với người làm cậu không muốn ăn tối rồi mệt mỏi lê bước lên phòng. Vừa đóng cửa phòng, chưa kịp xoay người lại đã bị ai đó lao vào hôn tới tấp. Ba lô trên tay rơi xuống, Beomgyu ôm lấy người đó rồi đáp lại nụ hôn một cách cuồng nhiệt. Taehyun bế Beomgyu lên, mang cậu tới giường rồi đặt nằm lên đó. Môi vẫn dính chặt lấy nhau, còn tay chân thì nhanh nhẹn tháo bỏ toàn bộ đồ trên người. Bao nhiêu sự nhớ nhung kìm nén được giải toả sau hơn một tiếng lăn giường, Beomgyu mệt mỏi thở dốc nằm trên lồng ngực Taehyun, cậu nghịch ngợm nụ hoa trên ngực anh

"Anh không có ý định rút cái của nợ đấy ra khỏi người em à?"

"Rõ ràng em đang muốn khơi dậy cái của nợ ấy sống lại, còn giả bộ lương thiện"

Taehyun mạnh tay bóp mông Beomgyu khiến cậu khẽ rên lên, anh hôn lên đỉnh đầu của bạn nhỏ

"Bảo bối, anh đã rất nhớ em"

"Em biết anh là nhớ cơ thể của em, chứ nhớ gì em"

Beomgyu ngậm lấy cái nụ hoa tròn tròn vào miệng, dùng răng khẽ nhay nhay

"Chứ không phải là con gấu nhỏ nào đó đang muốn cắn đứt hạt đỗ của anh đấy à? Là ai thèm khát cơ thể của ai?"

Taehyun thoả mãn khi côn thịt trong hậu huyệt đã cương cứng lại, anh dùng tay ấn hai bên mông của Beomgyu chặt xuống hạ bộ của mình rồi đỉnh lên liên tục

"Ưm...ư còn muốn...em sắp bị anh làm chết rồi"

Beomgyu rên rỉ chống tay vào ngực Taehyun nâng người dậy, khuôn mặt nhuộm đầy sắc dục mê người. Taehyun dừng lại không động nữa

"Vậy anh dừng lại nhé, anh sẽ tự giải quyết"

"Ư...a...anh...uh...mau làm đi"

Beomgyu nhấp nhổm phía trên tự mình làm, mặc dù mệt nhưng cậu không cưỡng lại được khoái cảm của mình. Taehyun thong thả vắt hai tay lên đầu ngắm nhìn gấu nhỏ uốn éo tự mình lên xuống, ánh mắt thẫm đẫm lệ tình tỏ ra giận dỗi, môi sưng đỏ run run khẽ rên rỉ theo từng cú nhấp.

"Taehyun, cho em"

Beomgyu gục lên ngực Taehyun, sau vài cú tự nhấp cậu thật không còn sức nữa rồi. Trở mình đem Beomgyu xuống dưới thân, anh lật úp cậu lại rồi áp lồng ngực nóng ran của mình lên tấm lưng trần mị hoặc, Taehyun cắn lên vành tai của Beomgyu thì thầm

"Em muốn anh làm gì?"

"Muốn, em muốn..."

Beomgyu cố gắng nâng người, quay đầu ra phía sau tìm đến môi Taehyun, nhưng người con trai này lại muốn vờn cậu tới chết, nhất định không cho cậu thoả mãn. Beomgyu chống tay xuống giường đẩy người lên lại bị Taehyun đè sấp xuống

"Taehyun, nếu anh không muốn làm thì mau biến ra để tôi tự giải quyết, tên khốn này"

"Em muốn tự giải quyết ra sao? Có phải sẽ dùng tay rồi cho vào cái lỗ nhỏ này không?"

Taehyun nói xong liền thực hiện luôn, anh dùng ngón tay đút vào hậu huyệt đói khát đang khép mở đòi ăn của Beomgyu

"Đúng là hư hỏng, chưa cho hết vào mà lỗ nhỏ của em đã muốn nuốt luôn ngón tay của anh rồi đấy"

Taehyun vỗ mạnh lên mông Beomgyu khiến cậu bị đau mà kêu lên, nước mắt sinh lý chảy ra, cậu không biết tại sao anh người yêu đi giải quyết công việc mấy ngày trở về lại thành ra cái dạng này, thấy Taehyun đang muốn rút ngón tay ra ngoài, Beomgyu khó chịu kêu lên.

"Đừng mà. Taehyun, anh mà rút ra thì đừng bao giờ đụng vào em nữa"

"Bây giờ thì sao? Em muốn anh giúp em làm gì?"

Taehyun vòng hai tay lên trước ngực Beomgyu, vân vê hai đầu nụ hoa của cậu, nãy giờ trêu đùa bạn nhỏ khiến côn thịt của anh to thêm nữa rồi

Beomgyu hét lên "Tên khốn này, mau đút cái của nợ kia vào rồi chơi em đi"

Lúc này cậu cần được thoả mãn cơn ngứa ngáy trước đã, đợi thoả mãn rồi sẽ tính sổ với tên mặt dày kia. Bị Taehyun nâng hông lên, từ phía sau thúc mạnh một cái sâu tới vách ruột non khiến Beomgyu ngửa đầu thống khổ kêu lên

"A...hah...chậm lại một chút....Anh là đồ khốn"

"Taehyun..anh...a...ưm....anh mà còn đâm nữa..em...em sẽ..hah"

Bấu chặt hai tay xuống drap giường, từng cú nhấp của Taehyun khiến cơ thể của Beomgyu lún sâu vào đống chăn nệm mềm mại, hai cẳng chân hoàn toàn mất hết sức lực khuỵu xuống. Nhoài người ôm trọn lấy cơ thể trần trụi bên dưới vào lồng ngực, từ phía sau Taehyun vẫn nhấp hết sức có thể, kéo hai cẳng chân của Beomgyu duỗi thẳng cho đỡ mỏi, anh nằm sấp lên người cậu nhẹ nhàng đưa đẩy.

Beomgyu hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man, cơ thể vẫn cứ đưa đẩy lên xuống. Cuộc lăn giường kết thúc lúc nào cũng không hay, chỉ biết lúc tỉnh dậy cậu đã không thấy Taehyun đâu nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net