#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rating: 17+

Các tâm hồn trinh bạch xin hãy bẻ cua quay ra sớm bởi tui sẽ không thể chịu trách nhiệm cho tâm hồn của quý dzị. Xin cảm ơn!

"Khuê ơi, em về rồi đây!

Khương Thái Hiện từ công ty trở về sau một ngày làm việc dài đằng đẵng, chỉ muốn ôm lấy xã nhỏ vào lòng để xua tan mọi mệt mỏi. Thế nhưng chào đón cậu lại là khoảng không tĩnh mịch, u buồn đến não nề.

Đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, Thái Hiện chậm rãi tiến đến bật công tắc thắp sáng ngôi nhà nhỏ của cả hai. Bầu không khí cô quạnh hiện tại như một lời nhắc rằng "Thôi Phạm Khuê đã không có ở đây mấy ngày rồi. Tất cả là do Khương Thái Hiện cậu mà ra đó!".

Chuyện là vài ngày trước Thôi Phạm Khuê ngõ ý muốn được cùng Khương Thái Hiện đi xem phim. Anh nói từ lúc ra ở riêng đến nay, cả hai đều vì quá bận rộn với công việc nên chẳng còn mấy thời gian bên cạnh nhau. Điều này làm anh cảm giác có chút xa cách. Nghe xong, Thái Hiện chẳng có lý do gì để từ chối. Thế nên cậu đã đồng ý sẽ cố gắng sắp xếp tan làm sớm hơn thường lệ một chút để cùng anh đi xem phim hâm nóng tình cảm. Song, người tính chẳng bằng trời tính, ngay lúc Khương Thái Hiện định tắt máy ra về thì cấp trên lại chuyển xuống cho cả phòng một project quan trọng cần được xử lý gấp. Là người trọng tình nghĩa, Thái Hiện quyết định ở lại thực hiện project kia cùng mọi người. Rồi thêm bản tính hết mình vì công việc, cậu một mạch ở lại văn phòng đến tận khuya, vô tình bỏ quên một Thôi Phạm Khuê chờ đợi suốt 4 tiếng đồng hồ ở rạp chiếu phim. Đến lúc nhớ ra cuộc hẹn, cậu lập tức gọi cho anh để giải thích nhưng muộn mất rồi. Thôi Phạm Khuê đã tắt nguồn điện thoại. Khương Thái Hiện mặt mày tái xanh như tàu lá, vội vội vàng vàng ra xe một phát đạp chân ga lao thẳng về nhà. Vừa đến đã phát hiện căn nhà trống không, chỉ có trên bàn ăn là chiếc bánh kem được được trang trí bắt mắt cùng dòng chữ nho nhỏ "Mừng 6 tháng ngày cưới của chúng ta" đang có dấu hiệu bị chảy. Lặng người trong chốc lát, trái tim Khương Thái Hiện lại hẫng đi đôi nhịp khi nhớ ra hôm nay không chỉ là kỷ niệm 6 tháng ngày cưới, mà đồng thời còn là kỷ niệm 8 năm yêu nhau của cả hai. Chả trách Thôi Phạm Khuê lại thất vọng đến mức này. Thái Hiện cay đắng ôm đầu. Con mẹ nó cậu thật sự là quá vô tâm rồi!

Biết tin xã nhỏ đã trở về nhà bố mẹ đẻ, liên tiếp những ngày sau đó, Khương Thái Hiện đều tìm đến Thôi gia để gặp Phạm Khuê. Thế nhưng hết thảy đều bị người kia tránh mặt. Thấy được sự thành tâm của Thái Hiện, gia đình của Phạm Khuê dĩ nhiên rất thông cảm cho cậu, nhưng quả thật chuyện này họ không dám nói đỡ nên chỉ còn cách khuyên cậu ráng đợi vài ngày để Thôi Phạm Khuê nguôi giận rồi hãy thử nói chuyện lại. Vậy là, họ Khương cậu lại ôm bộ dạng thất thểu tay trắng trở về.

Thực tâm mà nói, lúc chưa kết hôn, ở nhà một mình với Thái Hiện chính là điều tuyệt vời nhất. Nhưng từ khi lấy Phạm Khuê rồi, mới vắng anh vài ngày cậu đã thấy khó chịu không thôi. Trong đầu cậu mỗi khắc đều đầy áp những suy nghĩ về Thôi Phạm Khuê,  nhung nhớ đến cả ngay lúc làm việc cũng mường tượng ra giọng nói của anh đang kề bên tai. Thái Hiện nhớ anh da diết. Cậu nhớ cái cảm giác lúc nào trở về nhà cũng có người chạy đến ôm chầm rồi nói "Mừng xã yêu của anh đã về!". Giờ ăn cơm lại được nghe qua những câu chuyện thú vị của Thôi Phạm Khuê. Đêm đến lại được ôm một cục bông mềm mềm thơm thơm vào lòng mà ngủ... Mấy ngày nay thiếu đi những điều kia đối với họ Khương cậu tựa như cực hình vậy. Chỉ cầu mong Phạm Khuê mau nguôi giận, nếu không em xã của anh sẽ sớm biến thành cái xác sống mất.

Lại thêm một ngày vắng Phạm Khuê, Thái Hiện trở về từ công ty cùng tấm thân mệt mỏi. Lê từng bước chân nặng nhọc vào nhà tắm, lại chẳng màng đến quần áo vẫn còn trên người, họ Khương thẳng tay mở vòi sen xả nước xuống người. Với hy vọng làn nước ấm sẽ giúp cậu cảm thấy bớt mệt mỏi, kết quả là trải qua gần 30 phút chôn thân trong nhà tắm, đến khi bước ra ngoài bộ dạng của Khương Thái Hiện cũng không mấy khả quan hơn. Thở dài một tiếng, cậu định bụng sẽ đi ngủ sớm nhưng vừa ngả lưng xuống giường thì điện thoại lại rung lên.

"Mẹ nó! Đến giờ ngủ cũng không yên."

Khương Thái Hiện lèm bèm chửi bậy một tiếng, với tay cầm lấy điện thoại. Để rồi hai tròng mắt như sắp rơi ra ngoài khi nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình. Có lầm không vậy, xã yêu của cậu đang gọi đây này. Là chủ động gọi cho cậu trước luôn đó. Suốt mấy ngày nay mặc cho Thái Hiện có gọi, nhắn tin nhiều thế nào đằng ấy vẫn nhất quyết không nghe máy cũng chẳng thèm hồi âm. Ấy vậy mà bây giờ lại gọi cho cậu trước. Điều này khiến cho tâm trạng của Thái Hiện phấn chấn hơn bao giờ hết. Không chần chừ, cậu ngay lập tức nghe máy, giọng điệu vô cùng háo hức.

"Cục cưng à, anh hết giận rồi sao?"

"Xin lỗi, cậu có phải là Khương Thái Hiện đó không?"

Thái Hiện khẽ nhíu mày. Chất giọng này đâu phải của xã yêu nhà anh? Còn nữa, Thôi Phạm Khuê đã đi đến đâu mà lại ầm ĩ đến vậy?

"Vâng, là tôi đây. Ai thế ạ? Sao lại giữ điện thoại của Phạm Khuê nhà tôi?"

Thái Hiện đầy hồ nghi. Phạm Khuê tuy có chút ngố nhưng quản đồ cá nhân rất cẩn thận. Khả năng đánh rơi điện thoại gần như là không thể. Anh cũng sẽ không dễ dàng gì lại đưa điện thoại cho một người có vẻ là xa lạ để nói chuyện với anh. Cuối cùng thì cái tình huống khó hiểu gì đang xảy ra vậy chứ?

"À, tôi là Lý Hi Thừa, bạn cũ của Phạm Khuê vừa từ nước ngoài trở về. Thật ngại quá, hiện tại cậu có thể đến đưa Khuê về giúp tôi được không? Cậu ấy say mất rồi. Tôi có hỏi qua địa chỉ nhà nhưng cậu ấy không trả lời. Tôi phát hiện Phạm Khuê đặt số máy của cậu làm liên hệ khẩn cấp nên mới quyết định gọi."

Như cảm nhận được thắc mắc của Khương Thái Hiện, đầu dây bên kia rất nhanh đã giới thiệu bản thân, không quên giải thích thật tường tận về tình huống lúc này.

"Tất nhiên là được. Phiền anh đọc giúp tôi địa chỉ nhé. Tôi sẽ đến đó ngay."

Vừa kết thúc cuộc gọi, Khương Thái Hiện đã vội vàng thay đồ rồi di chuyển đến địa chỉ được Lý Hi Thừa thông báo để đón Phạm Khuê.

Lái xe mà tâm trạng cậu cứ bồn chồn không thôi. Phạm Khuê nhà cậu dám một mình đến bar để uống rượu. Dẫu biết anh đã trưởng thành, đến bar uống rượu cũng chẳng phải là chuyện bất hợp pháp. Thế nhưng chỉ mới giận nhau mà đã vội tìm tới bar để giải sầu thì thật là không hay. Nhỡ chẳng may anh bị người khác lừa thì sao? Phạm Khuê nhà cậu xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ rất dễ trở thành mục tiêu của bọn người xấu. Cậu không bên cạnh thì ai bảo vệ xã nhỏ đây? Hừm, xong vụ này nhất định phải phạt cho anh nhớ đời mới được.

Sau khoảng hai mươi phút lái xe, cuối cùng cũng tới được nơi cần tới. Vừa vào bên trong, Khương Thái Hiện đã nhìn xung quanh để tìm kiếm xã yêu. Trông thấy có một chàng trai vẫy vẫy tay với mình, Thái Hiện vội vàng tiến lại chỗ anh ta. Rồi cậu chẳng tin được vào mắt mình khi nhìn thấy Thôi Phạm Khuê mặt đỏ như gấc, tèm lem nước mắt trông chả khác gì một con mèo đang tựa đầu vào tường. Miệng nhỏ thi thoảng lại lè nhè cái gì đó mà chả ai nghe ra được.

"Phạm Khuê uống nhiều lắm rồi, tôi có ngăn mà cậu ấy không chịu. Hình như hai người đang giận nhau?" – Lý Hi Thừa lên tiếng hỏi.

"Chúng tôi quả thật có chút hiểu lầm. Tôi có giải thích nhưng anh ấy không chịu nghe. Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã bên cạnh Khuê và báo cho tôi biết."

Khương Thái Hiện nở nụ cười lịch thiệp.

"Nếu là hiểu lầm thì không sao rồi. Tôi cứ sợ chuyện gì to tát. Thôi, cậu mau đưa Phạm Khuê về đi. Mau dỗ dành cậu ấy nhé, bằng không lại buồn rồi đi lung tung nữa đấy."

Lý Hi Thừa buông lời đùa, sau đó lại vỗ vai Khương Thái Hiện mấy cái như chúc may mắn.

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh nhiều lắm. Tôi xin phép rời đi trước đây. Có cơ hội sẽ gặp anh sau."

"Không thành vấn đề. Tôi còn ở lại đây lắm lâu. Đợi Phạm Khuê tỉnh táo sẽ hẹn gặp hai người."

Khương Thái Hiện gật đầu chào người kia rồi nhanh chóng đem Thôi Phạm Khuê cõng lên lưng, mặc cho anh rất bất hợp tác mà vung tay chân tay loạn xạ.

Phải vất vả lắm mới có thể đưa được xã nhỏ đang say ra đến xe, Thái Hiện chật vật mở cửa đặt anh ngồi vào trong. Bản thân cũng nhanh chóng về vị trí ghế lái. Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, cậu không khỏi thở dài một tiếng đầy bất lực.

"Anh thật là... bỏ em cô đơn suốt mấy ngày trời còn bản thân lại đến bar uống rượu đến say khướt. Biết thế đã chẳng chiều em đến sinh hư!"

Vừa nói, Thái Hiện vừa rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay rồi nhẹ nhàng lau mặt cho anh. Trước đây cứ nghĩ Phạm Khuê không suy nghĩ nhiều. Giờ mới rõ anh ấy không những suy nghĩ nhiều mà lại còn theo chiều hướng tiêu cực.

Đặt Thôi Phạm Khuê lên giường, Khương Thái Hiện đến tủ lấy ra bộ đồ ngủ hình gấu ưa thích định thay cho anh. Vừa quay ra đã bị tình cảnh trước mặt làm cho một phen giật mình. Thôi Phạm Khuê đang tự tay cởi sạch quần áo của chính mình vứt xuống sàn. Tệ hơn nữa là đến đồ lót anh cũng chẳng muốn mặc. Thấy thế, Khương Thái Hiện vội bước tới chặn tay anh lại.

"Khuê, để em thay đồ cho anh nhé. Trời lạnh lắm, không mặc quần áo sẽ bị cảm đấy."

Thực ra, ngoài chuyện Khương Thái Hiện lo lắng cho sức khoẻ của xã nhỏ, thì còn một lý do khác nữa. Chính là cậu sợ bản thân sẽ không kìm được mà đè Thôi Phạm Khuê ra "ăn sạch". Phạm Khuê bình thường đã xinh yêu đến nao lòng, nay lại có thêm men rượu mà hồng hào đến mê người. Cậu không muốn ngày mai anh tỉnh dậy sẽ mắng cậu là quân lưu manh.

"Phạm Khuê ngoan. Đừng có quấy nữa. Anh mà quấy thì em không đảm bảo được sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Thái Hiện ôm chặt bảo bối đang làm loạn trong lòng. Thế nhưng cậu càng dùng sức, Thôi Phạm Khuê lại càng vùng vẫy.

"Nóng mà, thả ra coi đồ khốn này!"

Thôi Phạm Khuê bị ngăn cản thì cáu lắm, vừa vùng vẫy vừa mắng người.

"Không biết uống còn cố làm gì rồi giờ say bét nhè. Như vậy là hư lắm có biết không hả? Ngoan đi, để em lấy khăn mát lau người rồi thay đồ anh."

Khương Thái Hiện vẫn chật vật ngăn người kia lại. Cũng là đang vất vả giữ cho bản thân mình bình tĩnh.

"Hức, không biết đâu. Nóng mà nóng mà, muốn mát cơ. Không muốn mặc đồ nữa, muốn mát cơ!"

Thôi Phạm Khuê thoát ra không được, ấm ức bật khóc.

"Khương Thái Hiện là đồ đầu đất. Là kẻ nói dối. Hức... hức dám cho anh leo cây. Em là đồ thất hứa. Thật tàn nhẫn. Hức...hức...hức..."

Khương Thái Hiện nghe những lời mắng mỏ hờn dỗi đó không hiểu sao vừa thấy thương vừa thấy buồn cười. Thấy anh khóc cậu cũng đau lòng lắm. Nhưng mấy lời cậu nói cứ như trẻ con đang hờn dỗi nên không nhịn được phải bật cười khe khẽ.

Phạm Khuê vừa khóc vừa không ngừng mắng, hai tay liên tục đánh người còn chân lại khua lung tung. Rồi vô tình lại sút trúng vùng cấm của họ Khương khiến cậu như muốn văng xuống địa ngục.

"THÔI PHẠM KHUÊ!!!"

Thái Hiện tay ôm lấy hạ bộ, khuôn mặt lộ rõ nét đau đớn. Mà Thôi Phạm Khuê lúc này dường như đã khôi phục lại được hai phần ý thức. Trông thấy nét thống khổ của người nhỏ hơn, anh lập thu hết tay chân lại, dáng vẻ co ro như một chú cún con tội nghiệp vừa phạm lỗi để rồi chủ nhân của nó lại quở trách.

"H-hức... hức... Hiện bị đau rồi! Anh làm Hiện bị đau rồi!"

Phạm Khuê hai mắt rưng rưng, mặt cúi gằm lộ rõ nét hối lỗi. Mà họ Khương trông thấy anh bày ra nét đáng thương như, lòng cũng dịu bớt đi. Cậu nén xuống nỗi đau, vương tay một lần ôm trọn bảo bối vòng lòng rồi dịu giọng dỗ dành.

"Em không sao, hơi đau một chút thôi. Xin lỗi vì đã lớn giọng với anh. Đừng khóc nữa. Em lau người rồi thay quần áo ngủ cho anh nhé."

Thôi Phạm Khuê ngồi yên trong cái ôm của người nhỏ hơn khụt khịt cái mũi, sau đó ngoan ngoãn gật gật đầu đồng ý để xã yêu lau người cho mình.

Khương Thái Hiện rời đi một chút rồi trở lại cùng với khăn bông ẩm trên tay, ngồi xuống bên cạnh chậm rãi lau qua người cho Thôi Phạm Khuê. Không quên vừa lau vừa niệm chú tĩnh tâm. Thế nhưng lúc khăn bông di chuyển đến trước ngực người lớn hơn, đột nhiên anh lại khẽ rên lên mấy tiếng thoải mái làm Thái Hiện đông cứng người, hai vành tai trong phút chốc đỏ lên. Bên dưới thế nào lại có dấu hiệu... cứng lên.

Thôi Phạm Khuê vô tư không biết hành động vừa rồi của bản thân đã ảnh hưởng to lớn thế nào đến Khương Thái Hiện, chỉ thấy đột nhiên cậu lại dừng động tác thì không hài lòng. Lập tức cất tiếng rền rĩ.

"Hiệnnnnn, mau tiếp tục."

"À... ừm... phải tiếp tục chứ nhỉ!"

Khương Thái Hiện cắn răng, cố nén xuống ham muốn tầm thường của bản thân mà lau người cho xã nhỏ. Nhưng than ôi, khăn bông càng xuống thấp, Thôi Phạm Khuê càng phát ra nhiều hơn những âm thanh không được minh bạch tựa như muốn trêu ngươi họ Khương. Được một lúc, Thái Hiện mất hết bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, cậu thẳng tay ném khăn bông sang một bên rồi nhắm thẳng môi anh mà hôn xuống. Nhịn bấy nhiêu đó đủ lắm rồi. Nếu hôm nay còn tiếp tục "ăn chay" thì cậu nên xuất gia tu hành luôn thì hơn.

Thôi Phạm Khuê bị hôn bất ngờ thì hoảng lắm, lại cựa quậy muốn thoát ra. Thế nhưng rất nhanh đã bị người nhỏ hơn khoá chặt cơ thể, chỉ có thể ưm ưm mấy tiếng rồi buông xuôi để bản thân bị cuốn theo nụ hôn kia. Thấy anh không còn quấy phá nữa mà thay vào đó là hôn đáp trả, Khương Thái Hiện tham lam biến nụ hôn thêm mười phần phần kịch liệt. Vật nam tính bên dưới cũng trỗi dậy mạnh mẽ, liên tục cọ vào đùi Thôi Phạm Khuê làm anh bối rối vô cùng.

"Hiện, cái đó... cái đó của em..."

Phạm Khuê cố dứt ra khỏi nụ hôn, lắp bắp lên tiếng. Cả người rõ ràng vì động tình mà trở nên đỏ hơn bao giờ hết.

"Khuê, chúng ta đã kết hôn rồi. Vậy... cho phép em nhé? Em yêu anh, sẽ thật trân trọng anh."

Giọng Khương Thái Hiện trở nên khàn đục, dục vọng thực sự đã không còn che giấu được nữa. Cậu thì thầm mấy tiếng vào tai Phạm Khuê, vô tình lại đem con tim đang đập liên hồi của anh như muốn tan ra.

Phạm Khuê cắn cắn môi dưới, suy suy nghĩ nghĩ vài giây. Tiếp đó, không nói nhiều hơn mà chủ động câu lấy cổ người kia rồi hôn thật sâu.

Hành động như châm vào ngòi nổ đã được lên sẵn. Khương Thái Hiện mất dần nhận thức, lao vào anh như một con hổ đói.

Đêm đó, Khương Thái Hiện thành công thoát cảnh "ăn chay". Thôi Phạm Khuê thành công vượt qua sự ngây ngô suốt ngần ấy năm của mình.

End #4.




Thả nhẹ #4 nằm trong draft cả năm trời cho quý dị rồi tui lượn đi làm báo cáo tiếp đây. Býeeeeeeeee.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net