Chapter 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap trước là JK & JM rồi. Chap này là RM & V nhé! Vì tên bài là 4 o'clock nên Au đã định up chap vào 4 giờ sáng cơ nhưng mà Au sợ mình thức không nổi 😂😂.

-------------------

Hai chiếc kim một ngắn một dài lại đuổi nhau thành một cuộc hành trình không có điểm dừng. Con người ta rồi cũng như hai cái kim đồng hồ, vội vã, chạm vào nhau rồi tách biệt, lướt qua nhau như chưa từng quen.

~ Sưu tầm ~

-------------------

Nhận được điện thoại của Soeun, Taehyung bắt taxi quay lại bệnh viện, tự hỏi không hiểu vì chuyện gì mà cô lại gọi anh tới.

Màn đêm đen đặc bị ánh đèn của chiếc taxi xé toạc trong yên lặng.

Soeun ngồi dựa lưng vào gối, cô đang đợi anh, thầm tưởng tượng ra cảm xúc của anh sau khi cô nói cho anh sự thật về người con gái mà anh yêu thương. Anh sẽ khóc. Anh khóc rất nhiều. Đấy sẽ là lần đầu tiên Taehyung khóc trước mặt Soeun. Rồi cô sẽ ôm lấy bờ vai khẽ run run của anh, đan những ngón tay nhỏ của mình và những ngón tay dài của anh, đặt cằm lên đỉnh đầu anh, cảm nhận mùi hương tuyệt mỹ của anh, nhẹ nhàng nói những lời nói an ủi anh. Có thể khoảnh khắc ấy chỉ là trong phút chốc nhưng nó thực sự sẽ đem đến cho Soeun hạnh phúc.

Soeun đã vì YoungK mà đau khổ, vì YoungK mà hiểu được cái cảm giác bị chính người mình yêu làm trái tim mình rỉ máu. Chính vì vậy, cô muốn trong giây phút mà anh đau khổ, cô sẽ là người ở bên anh, mong anh hiểu được tấm lòng cô. Đó là viễn cảnh do cô, Ju Soeun, tự mình tưởng tượng.

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Soeun hướng mắt ra cửa nhìn dáng người cao cao đang bước vào. Cô thầm mỉm cười. Anh thật đẹp!

Taehyung ngồi xuống chiếc ghế màu trắng bên cạnh giường bệnh. Anh nắm lấy bàn tay đang cắm kim truyền của cô, nói:

- Em phải mau chóng khỏe lại. Mai ra viện rồi nhưng vẫn không được làm việc quá sức đâu đấy!

Soeun đặt bàn tay còn lại lên má anh, hình như anh gầy đi rồi:

- Anh không ăn uống đúng bữa sao?

Taehyung bật cười:

- Em đang lo cho anh sao? Xem em kìa. Em mới là bệnh nhân đấy.

Soeun cũng cười.

- Mà có chuyện gì? Sao lại gọi anh?

Cô ngập ngừng. Mặc dù muốn nói cho anh biết nhưng lại không dám đi thẳng vào vấn đề chính:

- Em cần có người để tâm sự. Em đang rất mệt mỏi.

- Anh ở đây rồi. Ngoan, nói anh nghe.

Taehyung đưa tay lên vuốt mái tóc đen hơi rối của cô.

- Em có hai người bạn, một nam một nữ. Ba đứa tụi em chơi khá thân với nhau. Em cứ nghĩ tình bạn này sẽ tồn tại mãi mãi nhưng không phải. Đến một ngày, hai người họ chính thức tìm hiểu nhau. Em đương nhiên là mừng cho họ, nhưng mà, em vô tình nghe được, chỉ là vô tình thôi, cô bạn ấy nói rằng cô ấy đến với anh chỉ là để vụ lợi, chẳng phải tình yêu chân chính hay gì hết.

- Trên đời này vẫn còn loại người như vậy sao? Thật đáng kinh tởm.

Taehyung nhếch môi cười, một nụ cười khinh bỉ.

- Em rất lo. Anh ấy yêu cô ấy thật lòng, còn cô ấy chỉ lợi dụng tình cảm của người ta. Anh ấy không hề biết người kia đang lừa dối mình, mà em cũng không muốn anh ấy lún sâu thêm nữa.

- Sao em phải lo chứ? Cứ nói thẳng với cậu ta có phải tốt hơn không?

- Anh cũng nghĩ vậy đúng không? Em nên nói với anh ấy đúng không?

- Đấy là cách giải quyết tốt nhất mà!

Taehyung vuốt ve đôi má mềm mại của cô, nói tiếp:

- Em đừng lo lắng nữa, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.

Soeun nhìn Taehyung mà bất giác mỉm cười, trong lòng cô nửa mừng nửa hoảng. Nếu cô nói ra rồi, liệu còn có thể thấy anh vui vẻ nữa hay không? Cô thực sự rất sợ, sợ thấy vẻ mặt trầm tư lạnh lùng của anh.

- Taehyung, hai người bạn mà em vừa nói, anh cũng biết đấy.

- Thật sao? - Taehyung ngạc nhiên. - Có phiền không nếu anh hỏi đó là ai?

- Em nói ra rồi, anh đừng quá bất ngờ nhé?

Taehyung chần chừ một lúc rồi nhẹ gật đầu. Người cả anh và cô đều quen chỉ có thể là Bangtan, mà nếu các thành viên có thể bị lợi dụng thì đương nhiên anh muốn biết người phụ nữ đáng chết đó là ai rồi.

Soeun nhắm mắt, nuốt khan trong cổ họng rồi mới đáp lại cái gật đầu của Taehyung:

- Seyoon, cậu ấy không phải là người tốt.

Taehyung sững người. Dường như không tin vào những gì mình vừa nghe được, anh hỏi lại:

- Em vừa nói gì vậy Soeun?

- Seyoon, cậu ấy chỉ đang lợi dụng anh thôi. Làm ơn dừng lại đi, Taehyung à!

Anh nhếch mép cười, lại là một nụ cười khinh bỉ.

- Làm sao em biết chuyện đó?

- Sân khấu đầu tiên của nhóm em ở Music Bank, anh nhớ chứ? Hôm đó bọn em chả giành được cup còn gì? Nhưng mà bọn em không nhận được chút tình cảm nào từ non-fan cả, họ nói là do chương trình tính điểm nhầm, là do bọn em mua giải. Em thật sự rất sốc nên đã về trước. Lúc em xuống tới cầu thang tầng 5, em có vô tình nghe thấy Seyoon nói chuyện với mẹ cậu ấy. Và nội dung cuộc điện thoại thì như anh biết đấy, cậu ấy không yêu anh.

Cơ mặt Taehyung trùng xuống, Soeun toan định mở lời an ủi anh thì Taehyung nói:

- Em không thấy vô lý sao Ju Soeun? Music Bank diễn ra ở trường quay số 42, tức là tầng 10 của đài KBS, vậy vì sao em lại đi thang bộ? Mà kể cả đó là sự thật thì em có nghĩ Seyoon sẽ nói chuyện động trời như vậy ở hành lang cầu thang không? Đáng lẽ em ấy nên vào nhà vệ sinh hay nơi nào kín đáo hơn chứ?

Thấy Soeun lộ rõ vẻ ngạc nhiên trên mặt, Taehyung không ngại tiếp tục nói:

- Nếu em là Seyoon thì em có làm vậy không? Hoặc là nếu anh nói một thành viên trong nhóm em cũng đang bị lợi dụng y hệt như vậy, liệu em có tin không? Ju Soeun, chuyện này hư cấu quá! Thật khó có thể dễ dàng tin tưởng!

Anh liên tục gọi cả họ và tên của cô, anh đang tức giận rồi.

- Đối diện với sự thật đi Taehyung! Đó là những gì chính tai em nghe thấy, những gì chính mắt em nhìn thấy. Em nói cho anh là vì muốn tốt cho anh. Vậy mà giờ anh lại nói em đổ oan cho cậu ấy. Anh nghĩ em vui vẻ lắm sao khi mà thấy hai người rơi vào hoàn cảnh như vậy. Hãy dừng lại khi còn có thể, Taehyung à!

Anh quay mặt đi cười lớn. Anh thực sự không tin. Trong viẽn cảnh cô tưởng tượng ra, anh chỉ vừa nghe đã tin những gì cô nói, rồi sau đó một mực đau lòng. Vậy mà hiện tại, anh không những không tin cô, không đau lòng mà còn đang tức giận rồi còn hỏi vặn lại cô. Kim Taehyung, cô ta có gì khiến anh hết lòng như vậy?

- Em nghĩ như vậy là hay sao? Tỉnh táo lại đi! Đừng có vội vàng mở miệng phán xét người khác như thế? Em nghĩ mình hơn em ấy à? Ju Soeun, làm ơn suy nghĩ một chút đi!

Soeun dường như không chịu nổi Taehyung của hiện tại, cô nói to gần như là hét lên:

- Kim Taehyung, anh bị cô ta cho ăn bùa mê thuốc lú rồi hay sao? Lý do gì mà anh một mực tin tưởng cô ta, còn em thì thành một kẻ đi đổ oan cho người khác như vậy hả? Anh đang đau lòng sao? Phải. Bị một người như thế lừa dối thì đau lòng cũng phải thôi. Anh nghĩ em không đau lòng sao? Kim Taehyung, làm ơn nghe em, chia tay với cô ấy đi!

- Seyoon không phải loại người như thế!

Taehyung vẫn ngoan cố khẳng định. Soeun tức giận hét lên, lần này là hét thật:

- Đó là loại đàn bà khốn nạn!

Đây là lần đâu tiên cô tức giận như vậy. Soeun chưa bao giờ gọi người khác là "loại đàn bà khốn nạn", cũng chưa bao giờ hét lên với người khác như thế. Nhất là khi trước mặt cô là anh, Kim Taehyung.

Soeun có thể nhìn rõ những tia giận dữ trong mắt Taehyung nhưng cô không dừng lại, vẫn trừng mắt lên nhìn anh. Được, vậy đo xem mắt ai to hơn?

Taehyung đột nhiên đứng dậy. Anh vung tay lên, cô nhắm mắt chờ đợi cái tát từ anh.

*chát*

Dấu tay của Taehyung mờ nhạt in lên một bên má cô.

Nước mắt.

Anh vì một người con gái không xứng đáng mà tát cô.

Anh vì một sự thật không muốn chấp nhận mà tát cô.

Anh vì không muốn tin rằng người mình yêu phản bội mình mà tát cô.

Anh vì một người con gái có đôi mắt vô cùng xinh đẹp, giống hệt đôi mắt của cô, mà tát cô.

Nỗi đau.

Còn cô.

Cô vì muốn bảo vệ anh mà nhận một cái tát từ anh.

Cô vì muốn anh dừng lại trước khi lạc lối mà nhận một cái tát từ anh.

Cô vì muốn anh không vướng phải loại con gái lăng loàn đó mà nhận một cái tát từ anh.

Cô vì yêu anh mà nhận một cái tát từ anh.

Taehyung nhận ra mình dường như đã làm quá lên nên lùi lại một bước.

- Lần sau đừng bao giờ làm những chuyện ngu ngốc như thế nữa! Seyoon chắc chắn không giống như em nghĩ đâu.

Nói rồi Taehyung quay đầu đi ra cửa, nhưng khoảng cách vẫn đủ để nghe những lời nói lí nhí của cô:

- Phải, là em ngu ngốc, nhu nhược, mù quáng thì mới đi thích một con người như anh.

Taehyung thở dài, anh còn có thể làm gì khác sao? Anh không thể ngừng yêu Seyoon được mặc dù bản thân có bận tâm đến những gì Soeun nói. Có thể Seyoon thực sự lừa dối anh, nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ muốn có thể hàng ngày nhìn thấy đôi mắt của cô ấy, chỉ thế thôi.

Lý do anh yêu Seyoon cũng chỉ có vậy. Chỉ vì đôi mắt của cô ấy giống hệt với đôi mắt của người con gái mà anh muốn bảo vệ, Ju Soeun.

Kim Taehyung, anh yêu Soeun, yêu rất nhiều. Từ ngày hôm đó ở fansign, đôi mắt long lanh của cô đã thu hút sự chú ý của anh. Ánh mắt cười của cô đã khiến anh rung động. Rồi khi ở KCON, đôi mắt đẫm lệ của cô đã khiến anh vô cùng đau lòng, thầm nói với bản thân sẽ không bao giờ làm cô khóc như vậy. Thế mà ngày hôm nay anh lại khiến cô rơi xuống đáy vực của sự đau khổ như thế. Một thằng tồi như anh, làm sao có đủ tư cách đi bên cạnh cô? Anh biết mình mắc kẹt giữa chính tình cảm của bản thân mình nhưng yêu Seyoon, đối với anh là lựa chọn duy nhất.

Soeun đã từng vì tình yêu mà đau khổ một lần, nếu anh dũng cảm tiến về phía cô, liệu cô có đưa tay mình ra mà nắm lấy tình cảm ấy? Anh chỉ có thể tìm một người giống cô, hết lòng vì người đó, ảo tưởng người đó là cô, hy vọng như vậy thì cả cô và người đó đều sẽ không phải chịu ấm ức. Nhưng liệu anh làm vậy có phải là sai không?

»--(¯' Hết Chapter 20 '¯)--»
.
.
.
.
Preview Chapter 21:

- Cháu thật sự quen chị ấy mà! Làm ơn cho cháu gặp chị ấy một lát thôi!

.

"Hwanhee?"

.

Tiếng phanh xe vang lên chói tai.

.

Soeun có thể cảm nhận mùi máu tanh nồng đang lan tỏa trong không khí.

.

Chiếc xe ấy... không phải anh cũng có một cái sao?

.
.
.
.
.
.
.

🎉🎉🎉 4 years with BTS 🎉🎉🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net