Chương 1: Gục Ngã, cuộc gặp gỡ định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đoàng.....đoàng...."

Tiếng thét âm vang của bầu trời gần như muốn xé toạc mọi thứ. Mưa trút xuống điên cuồng, người người trên đường đều nhanh chóng đi đi lại lại để mau trở về nhà. Trên con đường xa hoa lộng lẫy của thành phố có một thân ảnh nhỏ với chiếc váy trắng nhẹ nhàng, Y/n đứng chôn chân tại chỗ như một pho tượng không có sự sống, khóe mi đẫm lệ, những giọt nước mắt gần như pha lẫn vào nước mưa nên không còn phân biệt được nữa. Cả người đều bị cơn mưa chiếm lấy mà ước sủng khiến người khác nhìn vào chỉ lắc đầu xót thương.

"Tại sao?!"

"Sao ông lại đối xử với mẹ con tôi như vậy?"

•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Trở lại cách đó vài ngày

Y/n đang cùng mẹ đi chợ, hai người lựa chọn những món đồ cần thiết cho buổi tiệc sinh nhật nhỏ của em trai Y/n tối nay. Hai mẹ con đều hạnh phúc hơn bao giờ hết, vì hoàn cảnh nhà thuộc diện khó khăn nên nói là buổi tiệc sinh nhật nhưng thật ra đến bánh kem nhà cô cũng chỉ mua được một cái nhỏ đến đáng thương. Thậm chí mẹ cô còn không giám mời bạn bè của Doyoong về vì sợ con trai cảm thấy ái ngại với căn nhà nhỏ chật hẹp. Chẳng những thế, người chồng vũ phu hay cờ bạc của bà sẽ cằn nhằn và lại đánh đập vợ con.

"Hôm nay chắc thằng bé vui lắm mẹ nhỉ?"

Mẹ cô cười dịu dàng :"Ừm, Doyoong chắc lại đòi mẹ mua xe điện tử rồi đây, xin lỗi vì mẹ không có khả năng cho các con có một cuộc sống đầy đủ.."
Bà rơm rớm nước mắt.

"Mẹ à, con có mẹ là đủ rồi" cô vội lau đi giọt lệ trên khóe mi của mẹ rồi dẫn bà đến một cửa hàng rau gần đó.

"reng....reng..." tiếng chuông điện thoại vang lên. Mẹ của Y/n bắt máy, đột nhiên sắc mặt bà tái nhợt, cơ thể trịu xuống như nhận một cú sốc lớn. Y/n đỡ lấy mẹ

"Mẹ...mẹ sao vậy?!"

"Cha...cha..con..cha con...giết..."
chưa nói hết câu bà ngất lịm đi khiến cô sợ hãi mà cầu cứu mọi người xung quanh.

Chạy nhanh về đến trước nhà, khi suy nghĩ Y/n còn đang lo lắng cho mẹ ở bệnh viện vì bệnh tim của bà lại tái phát. Y/n thấy xe cảnh sát trước cửa đang áp giải cha cô đi. Chạy tích tốc lại hỏi han mọi người xung quanh thì cô mới biết sự thật đau đớn rằng cha cô vì thua cờ bạc trong cơn say rượu lại đánh đập Doyoong khiến thằng bé té ngã chấn thương vùng đầu mà mất.

Tim cô như thắt lại, sống lưng càng lạnh lẽo khi nhìn thấy ánh mắt không chút tình thương của người cha ấy, kẻ sát nhân giết con mình. Cô lặng lẽ bước từng bước nặng nề đến nơi cảnh sát giữ thi thể em trai. Thằng bé mới đây còn đùa giỡn với cô bảo cô phải nấu món ăn nó thích trong ngày quan trọng này. Nhưng bây giờ, trước mặt cô là chỉ là một cỗ thi thể không còn sự sống. Nước mắt rơi lã chã, cô cố gọi em trai trong vô vọng..

"Doyoong...Doyoong..dậy đi, chị đây, chị sẽ mua xe điện tử cho em mà, dậy...đi...thằng bé...hic..hư này..."

Cảnh sát đứng gần đó không khỏi đau lòng mà động viên cô

"cô gái xin hãy nén đau thương, chúng tôi sẽ xử lý những kẻ vi phạm pháp luật một cách công bằng nhất".

Trong những ngày này đều là khoảng thời gian như ở địa ngục của Y/n. Vừa lo cho hậu sự của em trai vừa phải chăm sóc mẹ ở bệnh viện. Trong chốc lát, mọi gánh nặng đều đặt lên đôi vai nhỏ bé của Y/n.

Tại bệnh viện cô như chết đứng khi nghe bác sĩ bảo mẹ cô cần phải phẫu thuật tim gấp. Mà chi phí lại lên đến 10 triệu won. Cô đi đâu, cô phải làm gì để kiếm số tiền lớn như vậy. Nhà mỗi tháng chỉ đủ tiền đi học cho Doyoong, điện nước, thậm chí cô và mẹ còn có bữa đói bữa khát. Có bao nhiều tiền còn lại cha cô đều đem vào sòng bạc mà lãng phí.

cô nghẹn ngào nói " tôi.. tôi.. không có tiền..."

" Xin lỗi chúng tôi chỉ có thể giúp cô nhận 50% số chi phí phẫu thuật trước nhưng nếu không có tiền cô có thể đi tìm các mạnh thường quân, xung quanh bệnh viện thường có những người làm từ thiện cô thử tìm họ xem"

" Vâng.. vâng ạ, tôi sẽ cố gắng xin bác sĩ hãy chăm sóc cho mẹ tôi"

Nói rồi cô bỏ đi trong vô vọng nên mới có được hình ảnh đau thương như ở đầu chương vậy

•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Y/n đau khổ, mang thân thể nặng nề của mình đi trong mưa mà khóc. Cô nên làm gì đây , làm thế nào để cứu được mẹ cô. Suy nghĩ một hồi Y/n nhận ra cô đã đi đến công viên gần trường cũ của mình, còn nhớ bản thân đã phải bỏ học giữa chừng vì gia đình không có đủ tiền đóng học phí.
ngồi trên ghế đá một mình, lúc này mưa cũng dần tạnh Y/n cô đơn không biết nên tìm đến ai.

Bất thình lình một thứ sắt nhọn như lưỡi dao đang kề vào cỗ cô. Hơi thở nam tính phảng phất trong không gian, giọng nói khàn khàn của một người đàn ông cất lên:

" Im lặng...làm theo lời tôi... nếu không... cô ngay lập tức đi chầu diêm vương đấy"

giọng nói của hắn đứt quảng cứ như đang phải nén chịu nỗi đau vậy. Nhưng cô thân con gái một mình làm sao chống lại được sức lực đàn ông đành sợ hãi làm theo.

Hắn đưa con dao di chuyển về phía gần hắn, vô tình cứa vào da khiến cô đau điếng, bắt buộc phải cử động theo nó nếu không cô chết mất (toang như chơi đó nha :v)

Hắn nói với giọng dịu dàng, cưng chiều:

"Anh chỉ đi công tác về trễ tí thôi mà em đã giận đến vậy rồi hửm, lần sau không được tự ý bỏ đi như vậy biết không, xem ướt như chuột lột rồi này."

Hắn ôm chặt eo cô, đầu cúi xuống như muốn trao cho cô một nụ hôn , Y/n sợ hãi định né tránh thì tay hắn nhanh nhẹn giữ chặt gáy cô không thể cử động.

"Trời ơi, nụ hôn đầu của tôi....cướp sắc rồi huhu" suy nghĩ ấy khiến Y/n càng sợ hãi, nhưng ngoài dự đoán. hắn chỉ đặt nụ hôn lên chóp mũi của cô như đang cố gắng giả vờ cho ai đó xem vậy.

Y/n đôi mắt ngay thơ không biết rằng,trong những bụi cây xung quanh công viên đều là những sát thủ hạng A đã vây kín cả hai người. Hắn giả vờ là một đôi tình nhân giận dỗi nhau trong công viên để đánh lừa bọn chúng.

Ít phút sau, khi không còn cảm thấy nguy hiểm, hắn buông cô ra và muốn rời đi nhưng vết thương trên người lại không cho phép. Hắn ngã khuỵ xuống, cơ thể cứ thế mà tựa vào người Y/n rồi ngất lịm đi.

Hết chương 1

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhớ ủng hộ mình nhoa, lớp diu~~ 🪅🪅❤💚💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net