Chap 16: Lời xin lỗi của Taehyung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy là em đồng ý luôn đó hả?"

Hoseok chống một tay lên đầu, nghiêng người hỏi cô sau khi đã nghe hết toàn bộ câu chuyện mà cô vừa kể.

"Hoseok, anh biết là em có ấn tượng rất tốt với anh ấy mà, chỉ cần nghe đề nghị đó thôi thì em đã vui mừng chết đi được rồi. Sao có thể không đồng ý chứ?"

Soojin ngại ngùng trả lời Hoseok, hai rạng mây hồng kéo ngang đôi gò má khi cô mường tượng lại khung cảnh đêm hôm đó. Ngay sau khi cô khẽ gật đầu đồng ý cùng Jungkook bắt đầu tìm hiểu thì một cơn mưa rào đột ngột kéo đến, đổ ào xuống chỗ hai người. Cô cùng anh vội vàng nép vào tán cây rậm rạp của loài bạch quả để trú mưa. Tán cây thưa thớt chẳng đủ che cho hai con người, Jungkook thấy vậy liền cởi chiếc áo khoác ra rồi trùm lên đầu của cậu, lớp áo được căng ra tạo thành mái che nhỏ cho Soojin. Cô dù bị nước mưa thấm ướt gần hết quần áo, cộng thêm từng đợt gió thổi phù phù qua người nhưng Soojin lại không hề cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại còn thấy rất ấm áp khi được nấp trong sự che chở của Jungkook, người đàn ông mà cô luôn ngưỡng mộ và mơ tưởng đến. Soojin thật không ngờ có ngày mình lại được tận hưởng cái diễm phúc lớn lao này. Chỉ nhớ đến đây thôi, khuôn mặt Soojin đã đỏ bừng lên vì xấu hổ, cô cảm giác hai má mình nóng ran và khoé miệng thì cứ kéo dài trong vô thức, biểu hiện rõ đến mức khiến cho Hoseok ngồi bên cạnh không thể không để ý đến.

"Soojin, em sao đấy? Sao mặt lại đỏ bừng thế kia?"

"Không có gì, tại em thấy nóng. Thôi em về phòng đây, tạm biệt anh."

Sau câu nói dối trắng trợn với Hoseok, Soojin liền chạy như bay về văn phòng bởi cô sợ mình còn ngồi ở đó thêm một giây nào nữa thì cả người cô sẽ đỏ bừng như tôm luộc luôn. Cô không phải là một người giỏi che dấu cảm xúc của mình thế nên tốt nhất là chạy trốn trước đã. Về đến văn phòng, Soojin đứng bên ngoài điều chỉnh lại cảm xúc của mình trước khi vào, bên trong Taehyung vẫn ngồi bên bàn làm việc thế nhưng cậu lại chẳng làm được gì cả, chỉ ngồi thẩn thờ nhìn vào khoảng không vô định nào đó. Biểu hiện của sếp cô gần đây khiến cô rất lấy làm lạ, cậu vẫn ăn đều đều những món ăn do cô chuẩn bị nhưng chẳng thấy kêu ca mấy nữa, cũng chẳng còn đang yên đang lành thì cầm laptop quăng lên không trung như lúc trước. Soojin nghĩ có lẽ cậu đã làm quen được với chế độ ăn uống khắc nghiệt này rồi. Có điều Taehyung có còn đi đến bar hay không thì cô không chắc, bởi sau sự việc ngày hôm đó, Soojin đã chẳng còn hỏi han đến cậu nữa. Tuy là biểu hiện của Taehyung gần đây đang tốt dần lên, thế nhưng những lần Soojin bắt gặp cậu ngồi ngơ ngẩn như thế này lại khiến cô thấy rất lo lắng. Có phải tại cô ép cậu quá đến mức làm cho sếp cô bị trầm cảm luôn rồi không. Soojin bối rối đứng gần bàn làm việc của Taehyung, dường như cậu vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của cô trong văn phòng, bằng chứng là tròng mắt cậu không hề xao động dù chỉ một chút. Soojin lo lắng, cào cào những ngón tay vào nhau, cô muốn hỏi thăm cậu thế nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào nên cứ đứng cắn môi nhìn cậu mà suy nghĩ.

"Soojin."

"Vâng?"

Cô đang mải miết lựa lời để nói thì đột nhiên Taehyung lên tiếng trước khiến cô bất ngờ, vội vàng đáp lại theo phản xạ. Taehyung dù gọi cô nhưng ánh mắt vẫn dừng lại nơi không gian, cậu im lặng thêm một lúc nữa đến khi bản thân tự thở hắt ra một hơi rồi mới từ từ ngước mắt lên nhìn cô với con ngươi đen láy sâu thăm thẳm, sự buồn bã hằn rõ nơi đáy mắt.

"Tôi xin lỗi, Soojin."

Lời xin lỗi đột ngột của Taehyung khiến Soojin đơ toàn tập, cô không ngờ thật sự có ngày cậu sẽ xin lỗi mình. Cô thấy rất bối rối, không biết phải phản ứng như thế nào cho đúng nên cứ đứng nghệch mặt ra nhìn ngược lại cậu.

"Tôi biết chuyện ở quán bar em sẽ không dễ gì tha thứ cho tôi, thế nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi em. Chỉ cần em biết rằng tôi rất hối hận về chuyện đó là được."

"Không, Taehyung. Tôi không giận anh, tôi chỉ là thấy hơi thất vọng thôi. Nhưng không sao, mọi chuyện đã qua rồi, tình huống đó cũng không thể hoàn toàn trách anh được. Anh đừng như vậy nữa, làm người khác thấy lo lắng đó."

Soojin mỉm cười nhìn Taehyung, trấn an cậu rằng mọi thứ đều ổn. Cô thấy rất áy náy khi nhận ra lý do khiến cậu cứ ngẩn ngơ như vậy là vì cảm thấy có lỗi với cô nhưng không thể mở lời. Một tổng giám đốc cao lãnh như cậu, nói ra câu này hẳn là phải khó khăn lắm, và Soojin đánh giá cao sự hối lỗi này của Taehyung. Cô nhanh chóng sải bước về chỗ bàn làm việc của mình, lấy hộp cơm cô đã chuẩn bị ở nhà mang đến đặt lên bàn của Taehyung.

"Cơm của anh."

Taehyung nhìn hộp cơm trên bàn rồi nhìn sang chiếc đồng hồ đeo tay của mình, nhận ra bản thân đã lơ đãng đến mức không nhận ra đã đến giờ ăn trưa. Cậu mỉm cười mở chiếc hộp ra, trong lòng vui vẻ vì ít ra thì cậu vẫn luôn được ăn cơm cô nấu.

"Soojin, cái này?"

Taehyung ngây ngốc thắc mắc với cô bởi cậu vô cùng ngạc nhiên khi thấy những gì xuất hiện trong phần cơm của mình, nó có nhiều thịt hơn, có cả đồ chiên, thậm chí phần rau cũng ít lại, không còn lấp đầy hết cả cơm như mọi lần. Dĩ nhiên, Soojin biết là cậu sẽ phản ứng như thế nên liền lên tiếng giải thích.

"Sức khỏe của anh dạo này rất tốt nên tôi điều chỉnh lại khẩu phần ăn cho anh thấy ngon miệng hơn. Yên tâm, tôi đã tham khảo ý kiến của bác sĩ Hae Min rồi, không ảnh hưởng đến dạ dày đâu."

Taehyung nhìn Soojin hồi lâu, cậu đang cảm thấy tiếc. Phải, Taehyung đang cảm thấy rất hối tiếc vì không biết giữ cô ở bên cạnh mình đúng cách. Cậu vẫn luôn nghĩ rằng Soojin chỉ là một trong những nốt nhạc cao thường thấy trong bản nhạc của mình, thế nhưng qua những gì cậu cảm nhận, ngay giờ phút này Taehyung hoàn toàn chắc chắn rằng cô chính là nốt nhạc cao nhất, đặc biệt nhất trong bài ca cuộc đời của Taehyung. Chỉ tiếc là cậu đã nhận ra quá muộn.

"Soojin, em và Jungkook, hai người đang hẹn hò sao?

Rốt cuộc Taehyung vẫn là nghĩ một đằng làm một nẻo, trong đầu thì bắt bản thân kiềm chế, nhưng cái miệng lại thật thà nói hết những gì trái tim đang suy nghĩ. Soojin bị người kia hỏi bất ngờ, tự hỏi rốt cuộc mình đã thể hiện lộ liễu đến mức nào mà ai nhìn vào cũng biết hết.

"Không có. Tôi và Jungkook chưa quyết định quen nhau, chỉ đang tìm hiểu thôi."

"Thế à. Jungkook là một người tốt, cậu ấy sẽ không phụ lòng em."

Taehyung nói xong liền cắm mặt vào hộp cơm mà ăn, một khoảnh khắc cũng không dám ngước lên bởi cậu sợ phải đối diện với ánh mắt của Soojin. Từ giây phút này, cậu đã quyết định sẽ lùi về phía sau, lần đầu tiên tự biến mình thành kẻ đơn phương trong chuyện tình cảm. Soojin không thích cậu, và Jungkook lại là một người đàn ông tốt, không xấu tính như cậu. Thế nên hai người đến với nhau là một chuyện rất hợp tình hợp lẽ. Taehyung có thể sẽ đau lòng một chút nhưng đây sẽ là một bài học xứng đáng giúp cậu biết trân trọng người mình yêu thương hơn. Cậu biết mình có hơi ích kỷ nhưng trong thâm tâm cậu vẫn hằng mong hai người họ không đến được với nhau và khi đó Taehyung sẽ có cơ hội. Tình yêu sẽ khiến con người ta mờ mắt và Taehyung tự nguyện dâng mình cho những suy nghĩ xấu xa đó, vì cậu cũng mong mình sẽ được cảm nhận được mùi vị ngọt ngào của tình yêu.

-----------------------------

"Không đi thật à?"

"Không, anh giúp em gửi cho cô ấy một bó hoa chúc mừng là được."

"Vậy thì anh đi đây, không lại muộn giờ."

"Vâng."

"Không đi thật?"

"Không!"

"Được rồi, được rồi. Không trêu em nữa. Anh đi thật đây."

Hoseok lắc đầu bất lực đi ra cửa, trước khi rời đi hẳn, anh quay lại nói vọng đến chỗ Taehyung đang nằm.

"Nếu đổi ý thì hãy đến nhé, đừng có xấu hổ."

Hoseok ngay lập tức đóng sầm cửa lại khi thấy chiếc gối vừa bị ai kia phi đến, lắc đầu cười khổ. Yêu vào khiến con người ta trở nên thật ngộ nghĩnh mà. Chuyện là hôm nay là lễ tốt nghiệp của Soojin, cô đã mời đồng nghiệp trong công ty và cả Taehyung đến dự. Dĩ nhiên, Jungkook cũng sẽ có mặt tại buổi lễ này và đó cũng là lý do mà Taehyung nằm ườn trên giường không chịu đi cùng Hoseok đến trường của Soojin. Cậu sợ mình phải chứng kiến cái cảnh bạn thân cậu và người cậu đơn phương cười nói, tình tứ với nhau. Taehyung sợ mình sẽ không kiềm chế được sự ghen tức mà làm náo loạn cả cái lễ của người khác nên tốt nhất là nằm ở nhà dù trong lòng thì rất không cam tâm. Bởi cậu muốn được ngắm nhìn người cậu yêu thương trong buổi lễ duy nhất của đời người. Taehyung mường tượng ra hình ảnh Soojin sẽ đẹp biết bao khi khoác lên mình bộ lễ phục tốt nghiệp, và sẽ hạnh phúc biết bao khi người bên cạnh sánh đôi cùng cô là Taehyung cậu. Nghĩ ngợi vẩn vơ xong, Taehyung lại vùi đầu vào gối chán nản, bây giờ cậu chỉ có thể nằm dài ở nhà gặm nhấm nỗi buồn mà thôi.

Buổi lễ tốt nghiệp của Soojin diễn ra khá suôn sẻ, mọi người đều có mặt đầy đủ để chúc mừng cô. Tuy là vắng đi hai đấng sinh thành nhưng cô vẫn cảm thấy rất đủ đầy. Dù đôi lúc nhìn thấy những người khác có bố mẹ cạnh bên, cả nhà cùng nhau chụp hình khiến tim cô đau nhói, không tránh khỏi cảm giác tủi thân. Mỗi lúc trông thấy cô hướng ánh mắt về phía những gia đình hạnh phúc khác, Jimin lại quấn quýt bên Soojin, giúp cô quên đi nỗi buồn. Tuy là Jimin còn đầy đủ bố mẹ thế nhưng họ rất bận, đến ngày lễ quan trọng này của con cái họ cũng không thèm dành thời gian đến. So ra thì hoàn cảnh của Jimin cũng đáng thương chẳng kém Soojin là bao. Vậy nên hai người chỉ biết nương tựa vào nhau, cùng nhau trưởng thành. Soojin cùng Jimin đang ôm nhau vui vẻ thì bất ngờ bị sự xuất hiện của kẻ thứ ba làm cho gián đoạn. Jimin ngay lập tức đẩy Soojin ra sau lưng mình, trên người xù ra thật nhiều gai nhọn để đe doạ người đối diện.

"Anh xuất hiện ở đây làm gì thế, tiền bối?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net