LXXXI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi quay xong chương trình, Thạc Trân nghĩ, sẽ giận dỗi Thái Hanh một chút, để tỏ bất mãn vì một chút nữa thôi là không lấy được kho báu rồi :<<

Làm sao có thể bắt nạt mình ngay lúc quay như vậy chứ, xấu xa!!!

Dự là muốn giả bộ giận hờn một chút, nhưng mà Thạc Trân suy nghĩ như vậy có chút trẻ con, không tốt chút nào. Phải trưởng thành!!!!

Hơn nữa sau khi quay xong chương trình, còn phải quay tiếp quảng cáo ở nước ngoài. Cho nên hơn một tuần lễ không gặp, anh bạn nhỏ nhớ người kia phát điên rồi.

Sau khi trở về nhìn thấy Kim tổng đang nghiêm túc xem tài liệu, những thứ linh tinh kia, anh bạn nhỏ đều quên hết. Một, hai bước đã đi đến ôm lấy người kia.

Anh bạn nhỏ ngửi mùi hương của Thái Hanh nỉ non "Thật nhớ..."

Thái Hanh trong mắt loé ra một chút vui vẻ, cúi xuống nhìn đôi mắt anh bạn nhỏ "Có bao nhiêu nhớ?"

Ai đó thật thà trả lời, "Nhiều nhiều lắm, đều muốn thời gian trôi nhanh để trở về"

Nghe đến đây Kim tổng liền đem Thạc Trân hơi đẩy ra, chính mình mở một vài nút áo, tháo đồng hồ đeo tay, ôm anh bạn nhỏ bế lên, trực tiếp tiến vào phòng tắm.

… Diễn biến tiếp theo, độc giả tha hồ tưởng tượng :>>>

.

.

.

"Bảo bối, có thể hai ngày nữa papa sẽ về ăn Tết với con đó. Muốn mua cái gì papa sẽ mua cho con" Papa Kim sau khi sắp xếp công việc cuối cùng đã có thể về ăn Tết với con trai cưng. Cũng lâu lắm rồi hai cha con mới ăn Tết cùng nhau. Ông và con trai sẽ tâm sự, chuyện trò, bù đắp cho những ngày hai cha con lâu lắm không gặp.

Nhưng ông lại quên mất mình còn có một người con rể :))

*

Thạc Trân sau khi nhận được điện thoại của papa điều đầu tiên chính là hét lên, sau đó đặt điện thoại và nhảy múa. Cuối cùng năm nay cũng được đón Tết cùng papa rồi.

Không được, mình phải chuẩn bị từ bây giờ.

Đúng rồi, trở về nhà cũ sau đón dọn dẹp trang hoàng lại, nhất định phải cho papa một cái Tết thật vui vẻ.

Thật ra thì sau khi đóng máy Hồ Sơ Mật, kết thúc chương trình thực tế, những ngày tháng rảnh rỗi của Thạc Trân đã đến, vì theo yêu cầu muốn sắp xếp ăn Tết với papa đã định từ trước, nên Thạc Trân đã nhờ chị đại diện nhận ít hợp đồng lại. Hứa qua Tết cậu sẽ chạy kịp tiến độ.

Nghĩ là làm, Thạc Trân sau khi kết thúc điện thoại đã nhanh chân chạy về nhà cũ dọn dẹp.

.

.

.

Trong không khí vui vẻ, hưng phấn dọn dẹp, lau lau chùi chùi, thật ra nhà cũ Thạc Trân không lớn không nhỏ, nên một mình cậu có thể lo liệu.

Vậy cho nên, Kim tổng nào đó, tan ca trở về nhà, chờ đến tám giờ tối vẫn không thấy người đâu, hỏi cô giúp việc cũng không rõ là cậu đi đâu. Chỉ nói là Thạc Trân tiên sinh lúc ra khỏi nhà, tâm trạng hình như rất tốt, còn hát líu lo nữa.

Thái Hanh khó hiểu suy nghĩ, đi đâu mà tâm trạng vui vẻ đến vậy, lại còn đi một mạch mấy tiếng, gần nửa ngày chưa trở lại.

Mất kiên nhẫn liền gọi điện thoại cho con sóc nhỏ ham chơi trở về.

"Alo" điện thoại bên kia đã có người nghe.

"Em đang ở đâu?" Thái Hanh trầm ổn hỏi anh bạn nhỏ.

"Em đang ở nhà em" Ai đó ngây ngô trả lời.

"Nhà em?" Nhà em không phải ở đây sao, còn nhà ở đâu nữa.

"A, ý em là nhà cũ ấy" Thạc Trân gãi đầu cười giải thích, cậu lại quên mất việc này.

"Em về nhà cũ làm gì?" Kim tổng nào đó mơ hồ không hiểu, đang yên đang lành lại chạy về bên đó, anh đâu có ngược đãi em ấy.

"Em quên nói với anh, là....papa sẽ về ăn Tết cùng em, cho nên em muốn dọn dẹp để đón papa"

"Chỉ có một mình em?"

"Đúng vậy, em đang dọn một mình, vất vả quá trời luôn" Được hỏi, anh bạn nhỏ liền tự nhiên than vãn. Dọn mệt lắm đó.

"Anh không hỏi cái đó" Thái Hanh cho là anh bạn nhỏ không hiểu ý của mình rồi.

"....???" Vậy anh ấy hỏi cái gì nhỉ.

"Không hiểu sao?" Thái Hanh giọng bắt đầu trầm hơn, anh là cho anh bạn nhỏ một cơ hội để nhớ ra.

"K- không hiểu lắm...." Thạc Trân bên này lắc đầu khó hiểu, Thái Hanh hôm nay lạ quá.

"Em là định ăn Tết cùng papa?"

"Đúng vậy" Ayyyyy, Thạc Trân thật thà trả lời.

"Vậy....còn anh đâu?"

"Em là định ăn Tết một mình. Vứt bỏ anh đúng không" Thái Hanh chỉ đúng trọng điểm cho ai kia hiểu.

"...." Thạc Trân sẽ không nói với Thái Hanh là cậu nhất thời quên mất đâu.

"Sao? Em im lặng là đồng ý" Không hiểu sao Thái Hanh có linh cảm là nhóc nhà mình thật sự có ý định đó.

"Không có đâu, em làm sao quên anh được" Anh bạn nhỏ nịnh nọt lấy lòng. Vuốt đuôi hổ ai kia.

"Có thật không?"

"Thật mà" Bên kia điện thoại anh bạn nhỏ điên cuồng gật đầu.

"Vậy, papa sẽ ở nhà chúng ta" Thái Hanh quyết định như vậy. Ai lại để papa về nhà cũ như vậy chứ, anh cũng sẽ lo chu toàn cho papa.

"Ể, không được đâu, thật ra....."

Thạc Trân khổ sở suy nghĩ, thật ra papa không thích Thái Hanh lắm đâu :<< nếu hai người ở chung với nhau thì sẽ nổ tung mọi thứ mất. Thạc Trân dự định sẽ cho hai người tiếp xúc từ từ, mối quan hệ sẽ được cải thiện hơn.

"Thật ra chuyện gì?"

"Thật ra, papa thích ở nhà cũ hơn, em dự định sẽ về ở mấy hôm để chăm sóc luôn" Nhẹ giọng giải thích, mong người kia sẽ hiểiu.

"Biết ngay làm bỏ anh lại mà. Vậy anh cũng ở bên đó "

"Ể....nhưng mà....?"

"Không cho từ chối" Ai đó lạnh lùng ra quyết định. Đột nhiên Kim tổng có cảm giác, mình sắp bị thất sủng mất rồi.

"Còn bây giờ, em ở yên đó anh sẽ đón em"

Thạc Trân cảm thấy, đau đầu với ngày tháng sớm tới.

"...."

-------------

Có khi nào papa về bắt anh bạn nhỏ luôn không nhỉ 😆

Mà mai tui thi môn cuối rồi nè. Viết xong không kiềm được đăng lên luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net